Trần Nghiễn Chi mắc chứng khó đọc, trở thành một người mù chữ không biết chữ nào.
Tôi nhân cơ hội này, thản nhiên viết đủ loại lời lẽ táo tợn ngay trước mặt anh ta khi luyện chữ.
Lần này, tôi vừa mới viết xong câu: [Muốn liếm nốt ruồi đỏ trên ngón tay của anh],
Trên không trung liền hiện ra dòng bình luận:
【Cười chết mất, nữ phụ còn tưởng nam chính vẫn chưa khỏi chứng khó đọc, đâu biết mấy ngày nay mấy thứ cô ta viết ra nam chính đều biết cả rồi.】
【Làm ơn giữ chút liêm sỉ đi nữ phụ, người ta không vạch trần là đang ngầm từ chối rồi đó, trong lòng người ta chắc buồn nôn chết được vì mấy lời này.】
Tôi lập tức xé nát tờ giấy, thu lại tâm tư, dần dần thân thiết hơn với một nam sinh trẻ tuổi khác.
Cho đến một ngày, tình cờ phát hiện trong phòng Trần Nghiễn Chi, tờ giấy từng bị xé thành bốn mảnh đã được cẩn thận dán lại.
Cánh cửa phòng phát ra tiếng “cạch” khóa lại, giọng nói của Trần Nghiễn Chi vang lên như ma mị quấn lấy tôi:
“Chỉ liếm nốt ruồi đỏ trên tay anh thôi, e là… không đủ đâu nhỉ?”
1
Bình luận trên màn hình điên cuồng cập nhật.
【Nam chính vẫn còn giữ thể diện đấy chứ, cố nhịn cho đến khi nữ phụ tự miệng tỏ tình thì mới đành lòng đuổi cô ta đi.】
【Nữ phụ, tỏ tình tiếp đi! Cứ tỏ tình nữa đi! Chẳng bao lâu nữa sẽ bị thước đánh đến da tróc thịt bong, bị đuổi ra khỏi nhà cho mà xem!】
Tay tôi run lên, một vệt mực to như cái đốm nở bung ra trên giấy.
Trần Nghiễn Chi dùng thước gỗ đè lên cổ tay tôi.
“Chuyên tâm một chút.”
Tôi lại không nhịn được run rẩy.
Cây thước được làm bằng gỗ tử đàn, dày cỡ ngón tay cái, đánh người đau lắm, giờ đây còn ánh lên thứ ánh sáng khiến người ta rợn người.
Da tróc thịt bong thì thôi ráng chịu đi.
Nhưng bị đuổi khỏi nhà thì với một sinh viên nghèo rớt mồng tơi như tôi, chẳng khác gì mất đi nguồn kinh tế sống còn.
Không có tiền, đúng là điều đáng sợ nhất thế kỷ 21.
Trong lúc ngẩn người,
tay tôi lỏng ra, cây bút lông “phạch” một tiếng rơi xuống đất.
“Tang Dư.”
Một tiếng gọi mang theo chút cảnh cáo vang lên.
Tôi cười gượng nhặt bút lên, lật mặt tờ giấy lại (mặt có chữ úp xuống), đặt sang bên cạnh, rồi lấy một tờ mới ra, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Từng nét từng nét, tôi bắt đầu cẩn thận chép lại chữ mẫu trước mặt.
【Ủa? Nữ phụ không phải nên tiếp tục mạnh dạn viết lời tỏ tình lên giấy sao? Rồi khiến nam chính ngày càng ghét bỏ cô ta hơn…】
【Câu tiếp theo chẳng phải nên là — Muốn đè Trần Nghiễn Chi xuống hôn một cái hả?】
Trời đất.
Bị đoán trúng rồi.
Vì câu tiếp theo tôi thực sự định viết đúng y như thế thật.
Nhưng mà, biết thời biết thế mới là kẻ thông minh.
Tôi ngoan ngoãn mỉm cười, nói với Trần Nghiễn Chi:
“Anh à, đáng tiếc là anh không nhận ra chữ, chứ tờ này em viết đẹp lắm luôn đó.”
Trần Nghiễn Chi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vậy sao?”
Rồi anh ta cầm tờ giấy ban nãy tôi viết “Muốn liếm nốt ruồi đỏ trên tay anh” ra, đặt ngay bên cạnh.
“Thế so với tờ này thì sao?”
Tôi lập tức giật lấy tờ đó, ba bước thành hai, xé vụn thành từng mảnh rồi quăng vào thùng rác.
“Hoàn toàn không thể so sánh được! Lần đầu viết tệ quá! Khi đó lòng em còn xao động, toàn là viết bừa thôi!”
Ánh mắt Trần Nghiễn Chi vẫn dửng dưng, dõi theo hành động của tôi, từ tờ giấy rách trong thùng rác nhẹ nhàng rơi trở lại trên gương mặt tôi, chậm rãi lặp lại:
“Viết bừa à…”
Tại sao tự dưng lại nghe cứ rợn rợn thế nào ấy.
2
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Khóe môi Trần Nghiễn Chi cong lên, nhưng lời nói ra thì không chút nương tay:
“Phải phạt.”
“Chép 50 lần.”
Giọng điệu không cho phép phản kháng.
Tôi nhăn nhó mặt mày.
“Anh ơi…”
“60 lần.”
Tôi ngoảnh đầu lại, bắt đầu chép.
【Nữ phụ mà làm sai là bị phạt các kiểu: chép phạt, đứng phạt, bị đánh thước. Nữ chính mà làm sai thì lại thành ngược thân ngược tâm, mà còn là kiểu ‘dịch vụ cao cấp’. Hầy, phân biệt đối xử nó mới đã!】
【Dù sao nữ phụ cũng chỉ là em gái “nhặt về nuôi”, còn nữ chính là người yêu mà~】
Bàn tay Trần Nghiễn Chi buông tự nhiên xuống, thon dài có lực, khớp xương rõ ràng.
Ừ đấy, ừ đấy.
Bàn tay này dùng thước đánh tôi, nhưng lại “phục vụ” nữ chính.
Tôi tức đến nghiến răng, gào thét trong lòng mà vẫn phải nhẫn nhịn chép chữ theo mẫu trước mặt. Nhưng vừa mới viết xong chữ đầu tiên thì quyển mẫu đã bị rút mất.
“Chép cái này.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta chỉ, tim đập thình thịch.
【Nam chính bắt nữ phụ chép tờ trong thùng rác ấy á?!】
【Không thể nào?! Làm gì chứ? Anh ta đâu phải không biết trên tờ đó viết cái gì?】
【Tôi hiểu rồi! Chắc chắn là để cảnh cáo nữ phụ, không được ảo tưởng về anh ta nữa! Để cho cô ta nhớ đời!】
Ngọn lửa trong lòng tôi tắt ngúm.
Tưởng đâu Trần Nghiễn Chi không vui vì tôi xé nát tờ giấy tỏ tình.
Hóa ra chỉ là để cảnh cáo.
Cười không nổi.
Tôi cụp đầu xuống, chán nản chép lại câu “Muốn liếm nốt ruồi đỏ trên ngón tay anh”, hoàn toàn không còn cái tâm trạng mộng mơ lúc đầu nữa.
3
Chép xong 60 lần, tôi cũng dần hiểu ra tình hình hiện tại.
Thì ra thế giới tôi đang sống là trong một cuốn tiểu thuyết.
Tôi là cô em gái nữ phụ nhiệt tình chủ động như mặt trời nhỏ, còn Trần Nghiễn Chi là nam chính kiểu cha chú – trầm ổn, lạnh lùng.
Ban đầu Trần Nghiễn Chi có thiện cảm với tôi, nhưng sau khi tôi ngày càng bạo gan và công khai bày tỏ, anh ta bắt đầu chán ghét.
Cho đến khi gặp được nữ chính dịu dàng, anh lập tức đắm chìm không lối thoát.
Thậm chí vì cô ta, anh còn cắt đứt mọi nguồn kinh tế của tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Mấy cái mưu mẹo quyến rũ gì đó, sau khi biết nếu tiếp tục thích anh ta thì sẽ bị “cắt lương”, tôi lập tức dẹp sạch.
Tôi cung kính đưa tập giấy đã chép xong, nghiêm túc gọi:
“Anh ơi, em viết xong rồi.”
Trần Nghiễn Chi vừa nhận xong, tôi liền chuồn thẳng.
Về đến phòng, tôi thở phào thật mạnh.
Nhưng trong lòng vẫn hơi chua xót.
Mười năm ở bên Trần Nghiễn Chi, tôi chưa từng gặp người đàn ông nào tốt hơn anh ấy.
Năm anh 20 tuổi bắt đầu khởi nghiệp, đến 23 đã xây dựng được đế chế thương mại của riêng mình, không phụ thuộc ai cả, mạnh mẽ mà dịu dàng, bao dung mọi khuyết điểm của tôi, luôn dẫn dắt tôi đi đúng hướng.
Điểm mấu chốt là – anh ấy có dáng người cực phẩm…
Áo sơ mi ôm sát bờ ngực rắn chắc, như thể muốn bật tung cúc áo. Cánh tay nổi gân xanh, không biết chỗ đó của anh ấy…
Tôi nuốt nước bọt đánh ực.
Điện thoại rung bần bật, cắt đứt dòng suy tưởng.
Tôi mở WeChat.
Là một lời mời kết bạn với một dòng giới thiệu ngắn gọn – Chào bạn, cơ ngực siêu to và bụng 8 múi đây.
Gì cơ?! Cơ ngực siêu to cỡ nào? Tôi nhất định phải xem thử!
Sau khi nhấn đồng ý, tôi mới phát hiện – người này đã gửi lời mời từ mấy ngày trước rồi.
Lúc đó, cậu ta nói – Có chuyện này! Thế giới chúng ta đang sống là trong một cuốn tiểu thuyết. Tôi là nam phụ, còn bạn là nữ phụ.
Tôi tưởng cậu ta bị điên nên không thèm để ý.
Giờ thì… tôi bừng tỉnh ngộ!
Chỗ tên hiển thị của người kia liên tục hiện “Đang nhập tin nhắn…”
Tôi lập tức nhắn lại:
【Tôi biết cậu gấp, nhưng đừng vội, cho tôi xem cơ ngực trước đã.】
4
Bình luận trên màn hình nhảy loạn đến hoa cả mắt tôi.
【???? Chu Tri Viễn biết mình là nam phụ á?】
【Biết mình là nam phụ mà còn đi tìm nữ phụ? Không phải cậu ta thầm yêu nữ chính à? Chẳng lẽ biết hết hy vọng rồi nên muốn đổi hướng?】
…
Cậu ta là em trai hờ thầm yêu nữ chính, tôi là em gái hờ thầm yêu nam chính.
Cấu hình giống nhau y hệt.
Thật đúng là hai con “chó liếm” pháo hôi đáng thương.
【Tôi tên là Chu Tri Viễn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, nhưng nói qua điện thoại không rõ, gặp ở đây nhé.】
Cậu ta gửi một định vị, thấy tôi chưa trả lời liền bổ sung thêm:
【Cậu không cần lo tôi lừa cậu đâu, chúng ta học cùng trường, chắc cậu cũng từng nghe người khác nhắc đến tôi rồi.】
Tôi nhớ lại một chút.
Hình như thật sự có nghe bạn học kể, khoa Công nghệ thông tin có một nam sinh rất đẹp trai tên là Chu Tri Viễn.
Tôi liếc qua vị trí gửi đến, ở gần trường thôi, đi đến đó cũng không mất nhiều thời gian.
Tôi trả lời:
【20 phút nữa tôi sẽ đến.】
Nhưng trước đó, phải báo với Trần Nghiễn Chi một tiếng.
Đó là quy định do anh ta đặt ra — trước khi ra ngoài phải báo cáo.
Những quy định kiểu này còn rất nhiều.
Phải về nhà trước 10 giờ tối, không được đến quán bar, càng không được uống rượu, không được ăn đồ cay nóng, nếu có người yêu thích đang tìm hiểu thì phải thông báo cho anh ta biết…
Anh ta không có trong phòng khách.
Chắc là đang xử lý công việc trong thư phòng.
Tôi bước vào thư phòng, Trần Nghiễn Chi dường như đang họp trực tuyến.
Tôi không phải lần đầu thấy cảnh này.
Mỗi lần họp, Trần Nghiễn Chi đều đeo kính gọng vàng, rất ít nói, thường chỉ dùng cái gật đầu hoặc im lặng để đưa ra quyết định.
Nhưng lần này, hiếm khi thấy anh ấy nói nhiều, đến nỗi tôi còn nghe ra chút kiên nhẫn trong giọng.
“Nếu cậu không làm được, tôi sẽ ra tay thay.”
“Ừm, tôi rất để tâm chuyện đó.”
【Nam chính nói chuyện với nữ chính mà trở nên nhiều lời hẳn lên!】
【Rất để tâm chuyện gì thế nhỉ ~ tò mò quá đi mất.】
【Chuyện gì mà còn phải đích thân giúp nữ chính giải quyết vậy, nam chính đừng chiều quá như thế chứ!】
Thì ra không phải họp, mà là đang gọi điện với nữ chính.