11
Người vừa xuất hiện là chị gái của Chu Tri Viễn — Từ Hân.
Chu Tri Viễn lập tức đẩy tôi ra, mặt đổi sang vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Tôi mất đà ngã xuống đất, sách vở trong cặp văng tung tóe.
“Chu Tri Viễn, cái đồ…”
Ồ, Chu Tri Viễn đã vội vàng đuổi theo Từ Hân – người đang mặt mày tối sầm – mà bỏ lại tôi rồi.
Hu hu hu, chị ấy thật đẹp, ngay cả lúc tức giận cũng đẹp đến nao lòng.
Khoan đã… chị ấy đang tức giận? Tức vì gì cơ chứ?
Tôi cúi xuống nhặt sách.
Đầu ngứa ngáy, chắc sắp mọc não rồi.
Đột nhiên, có một bàn tay phủ lên quyển sổ bìa hồng đang nằm dưới đất, nhặt nó lên.
Một nốt ruồi đỏ chợt lóe lên trước mắt tôi.
Là Trần Nghiễn Chi.
Tôi bật dậy như lò xo, vội đưa tay giật lấy:
“Anh! Cái này là…”
Tôi khựng lại một giây:
“Là… là sổ ghi chép môn chuyên ngành của em! Không có gì đáng xem đâu, trả lại em đi!”
Trần Nghiễn Chi nghiêng người tránh, tự nhiên lật từng trang ra xem, vừa xem vừa thản nhiên nói:
“Tang Dư, đây là lần thứ hai rồi.”
“Gì cơ?”
“Thích nam sinh trẻ tuổi?”
Nam sinh trẻ tuổi gì chứ? Là đang nói Chu Tri Viễn sao?
Tôi há miệng rồi lại ngậm lại, nuốt xuống lời định phản bác.
Anh đang thử tôi!
Thử xem tôi có suy nghĩ mờ ám với anh không!
Tôi ngẩng đầu, ưỡn cổ lên ra vẻ cứng rắn:
“Ai mà chẳng thích trai trẻ.”
Trần Nghiễn Chi hơi nhướng mắt:
“Tiểu Dư à, anh thích những đứa trẻ thành thật.”
Nhưng nghe lời thật lòng thì anh lại chẳng vui.
“Em rất thành thật mà.”
Anh khẽ cười một tiếng.
“Tốt lắm.”
Sau đó đưa quyển sổ ra trước mặt tôi:
“Vậy đọc to câu đầu tiên cho anh nghe đi.
Anh cũng muốn biết, em học được gì ở trường.”
Tôi chỉ mong có thể ngất đi ngay lập tức.
Trong quyển sổ đó…
Toàn là những đoạn fanfic kiểu P.O mà tôi viết ra khi Trần Nghiễn Chi còn bị chứng khó đọc — lợi dụng việc anh không biết chữ, nhìn gương mặt đẹp trai của anh là tôi liền tuôn trào cảm hứng, viết nên những dòng cốt truyện dơ dáy lấy anh và tôi làm nhân vật chính…
Mà câu đầu tiên trong đó lại là:
“Thích anh lắm, người anh trai cao cao tại thượng đó vốn nên bị tôi đè dưới thân, để tôi điều khiển đến phát run, phải cầu xin tôi tha cho mới được.”
12
【Nữ phụ lại YY* rồi bị nam chính bắt gặp! Mà còn nói dối là sổ ghi chép môn chuyên ngành, giờ thì nam chính chắc chắn càng ghét cô ta hơn!】
(*YY: Chỉ những đoạn tưởng tượng ảo tưởng mang tính dục hoặc ám muội)
【Bao giờ nữ phụ mới chịu tỏ tình với nam chính đây!! Giờ vẫn còn đang trong giai đoạn nam chính giả vờ bị khó đọc mà, chắc chắn sẽ chưa trở mặt đâu! Tôi đang chờ xem cảnh nam chính ngược nữ phụ rồi đến với nữ chính cơ!】
【Ngược cái gì mà ngược! Nhìn ánh mắt nam chính nhìn nữ phụ đi, rõ ràng không đơn giản! Tôi không tin anh ta nỡ ngược cô ấy!】
Vậy à?
Chứ sao tôi lại cảm thấy ánh mắt của Trần Nghiễn Chi đơn giản đến đáng sợ?
Đơn giản là muốn ăn tươi nuốt sống tôi thôi.
Hu hu hu, đáng sợ quá!
“Tang Dư, nói đi.”
Tôi nói không nổi!
Bịa cũng không bịa được!
Sinh viên tử tế thì học là quên, đầu óc trống rỗng.
Mà giờ cũng đâu phải tuần thi cuối kỳ gì đâu, tôi còn chẳng nhớ nổi mẩu nào kiến thức chuyên ngành.
Khổ không biết để đâu cho hết.
Tất cả là tại Chu Tri Viễn!
“Tang Dư! Cậu đoán xem nào!”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Tiếng gọi của Chu Tri Viễn vang từ xa, miệng cười toét, hàm răng trắng sáng lóe lên.
Ánh mắt của Trần Nghiễn Chi bị thu hút.
Tôi nhân cơ hội chớp lấy cuốn sổ, nhét vào cặp rồi vẫy tay với Trần Nghiễn Chi:
“Anh ơi, bạn em tới tìm rồi, em đi trước nhé!”
Chưa dứt câu, tôi đã nhấc chân bỏ chạy về phía Chu Tri Viễn.
Chu Tri Viễn nhìn Trần Nghiễn Chi, rồi lại nhìn tôi.
“Cậu tỏ tình với anh ta rồi à??”
“Chưa mà.”
“Thế sao mặt anh ta trông như vừa nuốt trăm con ruồi, mà ánh mắt thì như muốn giết người vậy?”
Tôi không dám quay đầu, chỉ biết đi nhanh hơn.
Chu Tri Viễn thì cứ lải nhải bên tai:
“Tôi đến là có tin tốt nè.
Chị tôi bảo tôi phải tránh xa cậu một chút, còn đích thân kiểm tra cơ bụng của tôi, từng múi một luôn!
Cô ấy nhất định là ghen rồi, mấy cái cốt truyện chó má gì đó đều là giả hết, chỉ có tình yêu chị tôi dành cho tôi là thật thôi~”
【Nữ chính sờ cơ bụng nam phụ á?! Trong truyện không phải bảo nữ chính nhìn thấy thân thể nam phụ thì thấy ghê tởm lắm sao?!】
Tôi bỗng nhớ đến bóng lưng tức giận của Từ Hân.
Cô ấy giận là vì… ghen.
Mọi chuyện bỗng chốc trở nên hợp lý.
Tôi gượng cười kéo khóe môi:
“Vậy thì chúc mừng cậu.”
【Ong——】
Tôi lấy điện thoại đang rung ra xem, là tin nhắn thoại từ Trần Nghiễn Chi:
“Tiểu Dư, nếu em rảnh, có thể về nhà một chuyến được không? Có một tài liệu cần em đọc giúp anh.”
Từ sau khi Trần Nghiễn Chi mắc chứng khó đọc, thường sẽ nhờ người đọc giúp tài liệu trước khi quyết định có ký hay không.
Những tài liệu không quan trọng thì để trợ lý đọc, còn những cái riêng tư thì sẽ để tôi đọc.
Nhưng giờ bệnh của anh ấy đã khỏi rồi mà…
Chu Tri Viễn ghé đầu qua nghe được tin nhắn, hừ mũi:
“Anh cậu còn giả bộ nữa à? Mau về xem anh ta đang định giở trò gì, tôi không tin thật sự là nhờ đọc tài liệu.”
Nghe cũng hợp lý.
Muốn về nhà thì phải đi taxi.
Nhưng Chu Tri Viễn tốt bụng quyết định lái xe đưa tôi về, còn rất ga-lăng mở cửa xe cho tôi khi đến nơi.
“Chu Tri Viễn, tuy cơ thể cậu hơi thiếu tiêu chuẩn, nhưng tính cách cậu cũng không đến nỗi. Chúc cậu sớm được ở bên chị cậu.”
Ánh mắt Chu Tri Viễn lấp lánh.
Cười tít mắt:
“Tôi cũng chúc cậu, liệu hôm nay nam phụ như tôi có cơ hội được bên nữ chính hay không… thì phải trông chờ vào hôm nay rồi.”
13
Đừng có úp úp mở mở nữa.
Tôi xoay người, mở cửa bước vào.
Hoàn toàn không nhận ra — ngay khoảnh khắc ấy, Chu Tri Viễn đứng phía sau tôi ngẩng đầu lên, khiêu khích nhìn thẳng vào Trần Nghiễn Chi đang quan sát từ trên lầu, môi nhếch cười đầy thách thức.
“Anh ơi, em về rồi đây.”
Tôi đặt cặp xuống, không nghe thấy tiếng trả lời.
Mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn thoại anh ấy gửi một phút trước:
“Lát nữa anh về nhà. Tài liệu ở trong tủ phòng anh, em có thể xem trước.”
Tôi hỏi lại:
“Tủ nào?”
Nhưng không thấy hồi âm nữa.
Tôi xoay nắm cửa, bước vào phòng.
Không nói thì… tôi sẽ tự mở từng ngăn ra mà tìm.
【Đúng rồi đúng rồi! Là ngăn tủ đầu giường đó! Mau mở đi nữ phụ! Mở ra sẽ thấy bên trong đầy ảnh của nữ chính cho mà xem~】
【Tối nào anh ta cũng nhìn ảnh mà “giải tỏa” đấy.】
Đúng lúc đó, tôi mở ngăn tủ đầu giường.
Mùi mực nhè nhẹ bao quanh tôi.
Không có ảnh của Từ Hân.
Trong ngăn tủ chất đầy những tờ giấy Tuyên Thành.
Tờ đầu tiên rách nát chằng chịt — là tờ tôi từng xé nát, sau đó lại được anh dán cẩn thận lại.
Tôi nghẹt thở, tim như ngừng đập.
Tôi rút cả xấp giấy ra, từng tờ từng tờ mở ra xem.
Trên đó viết:
“Thích Trần Nghiễn Chi, thích anh trai.”
“Anh trai nói đã nhặt tôi về thì sẽ có trách nhiệm với tôi, nhưng tôi hy vọng trên vai anh không chỉ có trách nhiệm, mà còn có cả đôi chân tôi.”
…
Quá nhiều, quá nhiều.
Từng tờ đều là những lời tỏ tình táo tợn tôi đã viết trong thời gian Trần Nghiễn Chi bị chứng khó đọc — khi đó, tôi mượn cớ anh không biết chữ, viết liều tất cả những điều không dám nói ra.
【Cái gì vậy?! Là lời lẽ của nữ phụ á?!】
【Ảnh nữ chính đâu rồi?!】
【Nữ phụ ơi, thời của cậu đến rồi! Anh trai thích cậu! Anh còn giữ lại hết giấy tỏ tình cậu từng xé nữa cơ!】
【Ai nói nam chính thấy mấy lời đó là ghê tởm? Anh ấy yêu muốn chết thì có!】
Mặt tôi đỏ bừng lên.
【Anh trai tới rồi!!!】
【Nam chính ơi anh tới làm gì! Anh là của nữ chính mà, hu hu hu!】
Cánh cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại sau lưng tôi, khóa trái.
Giọng Trần Nghiễn Chi vang lên phía sau, như bóng ma quấn chặt lấy tôi:
“Đã xem hết rồi à?”
“Tiểu Dư, đã xem rồi thì… chỉ liếm nốt ruồi đỏ trên tay anh e là không đủ nữa đâu.”
14
Toàn thân tôi run lên, xấp giấy trên tay cũng rơi lả tả đầy đất.
Điện thoại reo lên đúng lúc không nên.
Là Chu Tri Viễn.
Vừa bắt máy, liền là tiếng gào giận dữ của cậu ta:
“Tang Dư! Anh cậu quá đáng lắm rồi!! Chị tôi nói hết rồi! Là anh cậu thuê người đánh tôi đấy! Anh ta còn gọi cho chị tôi, bảo chị ấy quản tôi cho chặt, nếu còn dám lại gần cậu thì anh ta sẽ tự ra tay! Tôi còn tưởng chị tôi ghen chứ!!
Anh cậu có phải là bạo lực cuồng không vậy?! Cậu biết mấy cú đấm đó đau cỡ nào không?! Thật sự rất…”
Âm thanh ngày càng xa.
Chiếc điện thoại bị giật mất, rồi bị tắt luôn.
Phía sau tôi, một “bức tường ấm áp” áp sát vào.
Thình thịch thình thịch.
Không phân rõ là tim tôi đập hay là của Trần Nghiễn Chi, cuối cùng hòa làm một.
Hai cánh tay anh vòng qua vai tôi từ phía sau, tư thế hoàn toàn chiếm hữu.
“Tên đó thật chướng mắt… chỉ muốn giết quách cho rồi.
Nhưng phải làm sao đây? Tiểu Dư lại thích cậu ta.”
Trần Nghiễn Chi xoay người tôi lại, để tôi đối diện với anh.
Một tay anh ôm lấy eo tôi, tay kia nắm tay tôi, đặt lên ngực mình:
“Xoa đi.”
Xoa cái gì?!
Ngực anh á?!
Tôi sốc đến giãn đồng tử, nhất thời quên cả phản ứng, cứ đứng ngây ra.