08
Tôi vừa khoác áo choàng tắm đi ra, trên giá đã treo sẵn bộ đồ ngủ mới tinh.
Ừm, đúng là thương hiệu tôi hay mặc.
Phải nói rằng — là một kẻ cuồng theo dõi, Thẩm Mộ Vũ quả thật không thể chê được khoản “điều tra thói quen sinh hoạt”. Hiểu tôi đến từng nếp nhỏ.
Trên bàn còn để một cốc nước chanh — đúng đúng, tôi có thói quen uống sau khi tắm xong.
Tôi cầm ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Thẩm Mộ Vũ trầm ngâm khó đoán:
「Em không sợ… tôi bỏ thuốc vào sao?」
Tôi liếc hắn một cái:
「Cần thiết à?」
「Nếu anh thực sự muốn làm gì tôi, thì lúc tôi ngủ li bì trước đó chẳng phải cơ hội tốt nhất sao?」
Hắn câm lặng.
Rõ ràng, từ đầu đến giờ, “con tin” như tôi còn ung dung hơn cả kẻ bắt cóc như hắn, đến mức khiến hắn… nghẹn họng không biết phải làm gì tiếp.
「Em biết mình đang bị tôi giam giữ chứ?」
「Ừ hử?」
「Em không muốn ra ngoài sao?」
「Anh sẽ thả tôi à?」
Hắn trả lời không chút do dự:
「Không bao giờ.」
「Ồ.」
Thẩm Mộ Vũ ngẩn người. Rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng tìm ra lời nào.
Tôi bèn chủ động hỏi:
「Thẩm Mộ Vũ, anh muốn trò chuyện với tôi đúng không?」
「Vậy thì kể đi, kể thử xem anh quen tôi từ lúc nào. Không phải anh rất khó chịu chuyện tôi không nhớ anh à?」
「Giờ thì, miệng anh có thể dùng để nói rồi đấy.」
Hắn ngập ngừng một chút, rồi bắt đầu kể.
Chẳng qua là chuyện hồi cấp hai, tôi tình cờ đi ngang lúc hắn đang bị bắt nạt, liền sai vệ sĩ giúp hắn đuổi lũ du côn. Sau đó còn chia cho hắn gói lạp xưởng cay và mì ăn liền khô tôi đang ăn dở.
Nói xong, hắn còn lấy từ đâu ra một cái hộp kính niêm phong kín mít, như đang trưng bày bảo vật.
Bên trong là một miếng lạp xưởng đã ép plastic và một gói mì ăn liền chưa bóc, vẫn giữ nguyên vẹn.
Tôi: “……”
Không phải chứ anh trai — cái này hết hạn chắc cũng… chục năm rồi đấy nhỉ?
Ánh mắt kinh hãi và ghê sợ của tôi rõ ràng đã đâm trúng dây thần kinh nhạy cảm nào đó của hắn.
Thẩm Mộ Vũ lập tức sụp đổ, tiến sát lại, gằn giọng hỏi:
「Tần Miểu Miểu, em thấy tôi ghê tởm đúng không?! Em nhớ ra rồi đúng không?!」
「Đúng, tôi chính là cái thằng nhóc đáng thương bị dồn vào góc tường mà em chẳng thèm nhìn lấy một cái! Khi đó bên cạnh em là Cố Văn Thiên — em căn bản không biết tôi là ai!」
「Em còn yêu hắn đúng không? Nói đi!!」
Sự nhẫn nại của hắn rốt cuộc cũng đạt đến giới hạn.
Tấm da cừu mà hắn mang suốt từ đầu truyện đến giờ — bị xé toạc.
Trước mặt tôi bây giờ, không còn là gã đẹp trai dịu dàng, rụt rè nữa.
Mà là một con thú dữ, vặn vẹo, cuồng si, mất lý trí.
09
Hắn bất ngờ đè ngược tôi xuống giường, thân thể nóng hầm hập như ngọn lửa áp sát từ trên cao.
Gương mặt đẹp đến mê người giờ phủ đầy u ám, trong đôi mắt xanh thẳm kia lóe lên ánh dã thú, đầy điên cuồng và chiếm hữu:
「Đã vậy… hôm nay, tôi sẽ khiến em thật sự trở thành của tôi!」
Vừa dứt lời, hắn mạnh tay xé toạc cổ áo tôi.
Đàn ông phát điên lên thì sức lực kinh khủng lắm.
Nhưng cũng may, tôi đã có chuẩn bị từ trước.
Tôi bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Mộ Vũ, nở nụ cười dịu dàng đến lạ thường:
「Cưng à, nôn nóng đến vậy sao?」
Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, động tác cũng khựng lại đôi chút.
Trong tưởng tượng của hắn, tôi chắc chắn sẽ giãy giụa kịch liệt, gào khóc mắng chửi, đạp hắn một cái bay khỏi giường.
Chứ không phải… ngoan ngoãn phối hợp như lúc này.
Tôi áp sát tai hắn, dịu giọng thủ thỉ:
「Thẩm Mộ Vũ, muốn làm gì tôi… cũng phải xem anh có mạng đó hay không.」
Ngay giây sau, tay tôi siết mạnh — xiềng xích trên cổ tay lập tức quấn chặt lấy cổ hắn!
Vừa nãy lúc ở trong phòng tắm, tôi đã nghiên cứu kỹ kết cấu của cái xích này rồi.
Tôi giật mạnh dây xích, vòng qua gáy hắn, siết chặt khiến hắn lập tức ngạt thở.
Thẩm Mộ Vũ vùng vẫy, những ngón tay dài cố gỡ xích ra khỏi cổ mình.
Nhưng vô ích.
Tình thế trong nháy mắt đảo ngược — tôi áp đảo hoàn toàn.
Tôi đẩy ngược hắn xuống giường, ngồi phắt lên ngực hắn, kéo mạnh xiềng xích trong tay.
Mặt hắn bị nghẹn đến đỏ bừng, tay chân co giật dần chậm lại… rồi yếu ớt, rồi gần như buông xuôi.
Một giây… Hai giây…
Ngay khi cơ thể hắn dần mềm oặt, sắp ngạt đến chết, tôi mới buông tay.
Hắn như người sắp chết đuối vừa ngoi lên mặt nước, thở dốc, ho sặc sụa.
Mới vừa tỉnh lại, đã bị tôi vung tay tát cho một cái trời giáng, mắng không kịp thở:
「CMN!! Dám lên cơn với lão nương hả?!」
「Tôi là Tần Miểu Miểu, kết duyên khắp thiên hạ, ra đường một bữa còn dắt tay giúp đỡ cả chục bà cụ qua đường, ngày nào cũng tích đức hành thiện — anh là cái thá gì mà tôi phải nhớ chứ hả?!」
Thẩm Mộ Vũ bị tôi tát lệch cả đầu, mãi mới yếu ớt quay lại, giọng khàn khàn run rẩy:
「Khụ khụ… Miểu Miểu… em định giết tôi thật sao…?」
Nhưng hắn không hề phản kháng.
Hắn còn yếu ớt cầm tay tôi, áp lên cổ mình, lại còn… cười!
Cười đến yêu dị, đôi môi đỏ như máu cong lên một nét quyến rũ lạ thường:
「Miểu Miểu, tôi sẵn sàng mà… khụ khụ… Nếu em giết tôi, thì suốt đời em sẽ không thể nào quên tôi được đúng không?」
Đôi mắt xanh kia ánh lên tia cuồng nhiệt, gương mặt đỏ bừng vì nghẹt thở, vậy mà còn mang theo vẻ… khoái cảm kỳ lạ.
Khá thật đấy, còn ngược thành sướng được.
Chơi nghẹt thở là đây chứ đâu?!
10
“Anh mơ đẹp thật đấy!”
Tôi lạnh mặt, lại tát cho hắn thêm một cái.
Giờ thì hai má… đối xứng rồi.
“Chỉ biết nghĩ đến khoái cảm của mình, đúng là thứ bỉ ổi hạ đẳng!”
“Tôi đang bị anh nhốt ở đây, lỡ anh chết rồi mà tôi không ra được, chẳng lẽ tôi phải… ăn xác anh mà sống à?”
Ai ngờ, ánh mắt Thẩm Mộ Vũ càng sáng lên, nụ cười trên môi hắn càng rạng rỡ:
“Miểu Miểu, anh tình nguyện! Như vậy thì… chúng ta sẽ hòa vào làm một, mãi mãi không chia lìa!”
Tôi tức đến bật cười:
“Thẩm Mộ Vũ, muốn chết thì tự đi mà chết! Tôi còn chưa sống đủ đâu!”
Trong mắt hắn hiện rõ nỗi thất vọng và ấm ức.
Tên bệnh kiều này chắc lại tưởng mình “thất bại trong tình trường” nữa rồi.
Tôi bật ngón tay búng trán hắn một cái, bất lực nói:
“Thẩm Mộ Vũ, anh ngu à? Không thể sống mà yêu nhau chắc?”
Hắn có vẻ… chưa từng nghĩ đến chuyện đó, hoàn toàn ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi hỏi hắn:
“Anh nhớ tôi bao nhiêu năm, giờ còn bắt tôi về giam lỏng… Là vì ghét tôi à?”
“Không! Không phải!”
“Vậy là… vì thích tôi?”
“Ừm…”
“Thích kiểu gì? Anh ghen với Cố Văn Thiên đến vậy, là vì muốn thay thế hắn, ở bên tôi đúng không?”
Gương mặt đã bị tôi tát đỏ ửng, nay càng đỏ hơn.
Tôi quát:
“Nói rõ ra!”
Hắn bị tôi quát đến run cả người, rụt rè mở miệng:
“Tôi thích em… Tôi muốn ở bên em…”
Tôi ngồi phía trên, nhướng mày châm chọc:
“Thẩm Mộ Vũ, trong tự nhiên, con đực muốn theo đuổi con cái, phải dốc lòng múa đẹp, xòe đuôi nhiều lần mới được chấp nhận đấy.”
“Anh đã từng múa xòe đuôi với tôi chưa? Chưa làm gì cả mà đòi tôi phải yêu anh, nhớ anh?”
“Anh không quên… mình từng làm gì với tôi đấy chứ?”
Sắc mặt Thẩm Mộ Vũ dần trắng bệch, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ sợ hãi.
Lúc này đây, hắn mới thật sự hiểu: tất cả những gì hắn đã làm, hoàn toàn đi ngược lại điều hắn muốn.
Nhưng ngay lúc hắn cho rằng đời này không còn khả năng nhận được tình cảm từ tôi nữa, tôi lại hào phóng ban ơn:
“Cơ mà bản tiểu thư tâm địa lương thiện. Giờ anh có thể bắt đầu ‘xòe đuôi’ rồi đấy.”
“Còn có thành công hay không… thì phải xem biểu hiện của anh.”
Cảm xúc của hắn như thể tàu lượn siêu tốc, trồi lên hụp xuống đến chóng mặt.
Khi ánh mắt hắn ánh lên sự vui mừng và khao khát mãnh liệt, tôi khẽ cong môi.
Giờ thì, con chó điên này… đã chính thức bước vào chiếc lồng do tôi đích thân dệt nên.
11
Thẩm Mộ Vũ ngập ngừng, hơi đỏ mặt:
“Vậy… anh phải làm gì?”
“Hửm?”
“Ý anh là… làm thế nào để ‘xòe đuôi’ với em?”
Tôi chẳng do dự chút nào, đáp ngay:
“Tặng tôi những thứ tôi thích. Làm những việc tôi thích và tôi cho phép. Quan tâm đến sức khỏe của tôi. Hiểu tâm trạng của tôi. Nghe lời tôi. Giúp đỡ tôi.”
Thẩm Mộ Vũ trông vẫn đầy ngơ ngác.
Tôi bất giác nhớ lại quá khứ của hắn — đoạn cốt truyện đã từng lướt qua.
Thẩm Mộ Vũ là con riêng của người đứng đầu nhà họ Thẩm, sinh ra ở nước ngoài trong một cuộc tình ngoài luồng.
Từ khi bị đón về nhà họ Thẩm, hắn luôn bị mắng là “đồ hoang”, bị anh chị em trong nhà chửi bới, đánh đập, cô lập.
Người nhà họ Thẩm xem hắn như kẻ vô hình, không thì cũng là bao cát trút giận.
Hắn dùng mái tóc mái dày che đi đôi mắt hai màu hiếm có của mình, trốn trong góc tối, lặng lẽ sống.