Khi chị ruột rút trúng lá thăm ghi tên chàng thanh niên trí thức mà chị đã thầm yêu nhiều năm, lại nhất quyết đòi đổi lấy tờ giấy ghi tên ăn mày của tôi, tôi liền hiểu ra — chị ấy cũng đã trọng sinh rồi.
Ở kiếp trước, vì trong làng có quá nhiều thanh niên nam lớn tuổi chưa vợ, làng quyết định tổ chức rút thăm để chọn chồng.
Chị ruột tôi may mắn, là người đầu tiên bước lên và rút trúng người mà chị thầm yêu từ lâu — chàng trí thức lên vùng núi công tác.
Còn tôi thì xui tận mạng, trong làng bao nhiêu người mà lại rút trúng… một gã ăn mày.
Chị tôi thấy tôi rút phải ăn mày liền không ngần ngại chế nhạo:
“Với mày, cưới ăn mày cũng coi như môn đăng hộ đối rồi đấy!”
Chị được như ý, gả cho chàng trí thức và theo anh ta về thành phố, trở thành người thành thị.
Còn tôi phải theo ăn mày, sống những ngày đầu đường xó chợ, ăn gió nằm sương.
Tưởng rằng cả đời sẽ khốn khổ như thế.
Nào ngờ, trong một lần ăn mày ven đường, chồng tôi bất ngờ cứu được một nhân vật lớn. Nhờ được người ấy giúp đỡ, vợ chồng tôi từ đáy xã hội một bước lên mây, trở thành người thành đạt.
Còn chị gái tôi — người đã lấy được chàng trí thức — không những tận mắt chứng kiến anh ta ngoại tình, mà còn bị anh ta chê bai, rồi đuổi ra khỏi nhà.
Không còn đường lui, chị tìm đến tôi cầu xin giúp đỡ.
Nhìn thấy tôi sống trong căn biệt thự nhỏ xinh xắn, chị đỏ bừng mắt vì ghen tức, vung dao chặt rau chém chết tôi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại đúng ngày làng tổ chức rút thăm chọn chồng.
1
Làng tổ chức rút thăm chọn chồng.
Chị gái tôi – Hứa Bảo Châu – giật phăng tờ giấy trong tay tôi, miệng lẩm bẩm:
“Lần này cuối cùng cũng đến lượt tôi trở thành người phụ nữ giàu sang khiến ai nấy đều ghen tị rồi.”
Cơn đau do bị chị chém nhiều nhát vẫn như in trong ký ức. Tôi sững người nhìn Hứa Bảo Châu, chợt nhận ra—mình đã quay lại đúng thời khắc định đoạt vận mệnh kiếp trước.
Hứa Bảo Châu thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, liền lườm tôi một cái thật dữ rồi cảnh giác như đề phòng kẻ trộm mà ôm chặt tờ giấy vào lòng.
“Nhìn thêm lần nữa là tao móc mắt mày đấy. Người gả cho Giang Đình là tao, còn tờ này mới là của mày.”
Nói rồi, chị cúi xuống giẫm mạnh lên một tờ giấy khác dưới đất, đá nó đến trước mặt tôi.
Trên đó viết rõ ràng tên Phó Thần – chàng thanh niên trí thức mà chị đã thầm yêu từ lâu. Còn “Giang Đình” mà chị vừa nhắc, chính là gã ăn mày đang đứng ngoài cổng làng.
Đám người tụ tập xem náo nhiệt bắt đầu xì xào bàn tán:
“Cái con cả nhà họ Hứa kia bị ma nhập rồi à? Không gả cho trí thức lại đi chọn ăn mày?”
Hứa Bảo Châu chẳng mảy may để ý, thậm chí còn đắc ý phản bác:
“Đúng là lũ quê mùa nông cạn! Chưa nghe câu ‘chớ khinh thiếu niên nghèo’ à? Giang Đình nhà tôi tuy giờ là ăn mày thì sao chứ? Sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.”
“Đám đàn bà quê mùa tóc dài óc ngắn các người sao mà hiểu được!”
Dứt lời, chị thản nhiên làm ngơ ánh mắt dị nghị xung quanh, bước đến bên Giang Đình, dịu dàng nắm tay anh ta:
“Anh Đình, em đưa anh về nhà.”
Nhìn bóng hai người dần khuất xa, tôi đè nén ý cười châm chọc trong mắt, lặng lẽ nhặt tờ giấy dưới đất lên.
Vừa bước chân vào nhà, một cái bát bay thẳng đến chân tôi, vỡ tung tóe, mảnh sứ cắt vào mặt tôi để lại vài vết rách đau rát.
“Con tiện này! Mày còn dám cướp chồng của chị mày à?”
“Mau khai ra! Mày dùng thủ đoạn gì ép chị mày phải lấy ăn mày? Đi với tao ra ủy ban xã ngay! Người kết hôn với trí thức phải là chị mày mới đúng!”
Mẹ tôi túm tóc tôi, kéo thẳng ra cửa định lôi đến văn phòng xã, nhưng bị Hứa Bảo Châu đang gào khóc lăn lộn cản lại:
“Con không đi! Dù chết con cũng không đổi!”
Mẹ tôi cuống lên, ánh mắt đầy thương xót:
“Bảo Châu, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con!”
Hứa Bảo Châu từ phòng bước ra, áo quần xộc xệch, cổ lộ rõ những dấu đỏ mờ mờ, người tinh ý chỉ cần nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong một làng quê coi trọng trinh tiết như thế, việc xảy ra quan hệ trước hôn nhân sẽ khiến cả làng bàn tán rối rít, vậy mà chị chẳng thấy xấu hổ chút nào, còn cố ý ngẩng cao đầu, sợ tôi không nhìn thấy.
Có lẽ vì đã “thành sự”, chị không còn đề phòng tôi nữa, lớn tiếng tuyên bố trước bố mẹ:
“Phó Thần chỉ là một thằng đầu đất, lại còn có nhân cách tồi tệ. Lấy anh ta, con sẽ phải chịu khổ cả đời.”
“Giang Đình thì khác, chẳng bao lâu nữa, anh ấy sẽ nắm bắt được cơ hội, một bước hóa rồng. Con phải giữ chặt anh ấy từ bây giờ.”
Trên mặt bố mẹ tôi lộ rõ vẻ do dự:
“Nhưng mà Bảo Châu… Nó là ăn mày, làm sao có thể…”
Đúng vậy, một kẻ ăn mày, dựa vào chính mình thì làm sao có ngày đổi đời?
2
Ở kiếp trước, tôi rút trúng Giang Đình, Hứa Bảo Châu mừng như bắt được vàng:
“Hứa Ương Ương, mày gả cho ăn mày thì đúng là môn đăng hộ đối rồi còn gì!”
Còn chị ta như ý nguyện lấy được Phó Thần, theo anh ta về thành phố, trở thành người thành thị.
Tôi thì theo Giang Đình, sống cảnh màn trời chiếu đất.
Tưởng cả đời sẽ cứ thế mà khổ sở.
Ai ngờ, trong một lần Giang Đình đi ăn xin bên đường, vô tình cứu được một nhân vật lớn. Nhờ có người đó giúp đỡ, vợ chồng tôi từ đáy xã hội một bước lên mây, thành kẻ thành danh, người có quyền.
Còn Hứa Bảo Châu – người lấy được Phó Thần – không những tận mắt thấy anh ta ngoại tình, mà còn bị anh ta chán ghét rồi đuổi ra khỏi nhà.
Không còn nơi nào để đi, chị ta tìm đến tôi cầu cứu.
Nhìn thấy tôi sống trong căn nhà lầu mới tinh, chị ta đỏ bừng mắt vì tức, xách dao chặt rau chém tôi đến chết.
Ba mẹ tôi còn định khuyên ngăn, nhưng Hứa Bảo Châu đã giận dỗi phẩy tay:
“Đây là giấc mơ của con! Từ nhỏ tới lớn con chưa bao giờ mơ sai, con là sao may mắn đó!”
“Dù gì con cũng là người của ảnh rồi, sau này ai dám nói ảnh không tốt, đừng trách con trở mặt.”
“Làm gì có! Con hạnh phúc là cả nhà mình đều hạnh phúc.”
Ba mẹ tôi gật đầu khúm núm, thái độ lập tức thay đổi hoàn toàn.
Cũng đúng, từ trước đến giờ họ tin nhất là giấc mơ của Hứa Bảo Châu. Ai bảo lúc nhỏ mỗi lần chị mơ thấy điều gì, chuyện tốt đó đều thành sự thật?
Nhờ vậy mà ba mẹ cũng kiếm được không ít lợi lộc, nên luôn xem chị như bảo vật.
Còn tôi, vì không phải là đứa con trai mà họ mong mỏi, lại còn sinh ra đúng lúc mùa màng thất bát nên từ nhỏ đã không được yêu thương.
Ba mẹ chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, còn bàn nhau phải giết gà bồi bổ cho Giang Đình, trước khi đi còn không quên cảnh cáo tôi:
“Cấm có ý định gì với anh rể mày, không thì tao đánh gãy chân!”
Họ vốn là kiểu người thích nịnh trên đạp dưới, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Dù đã sớm tuyệt vọng với họ, nhưng tim vẫn không tránh khỏi nhói đau. Máu từ vết thương trên mặt cũng đã khô lại.
Nhưng so với nỗi đau ở kiếp trước, thì chẳng đáng là gì.
Tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tiếng nói bị lấn át trong những lời lẽ lố bịch khó nghe của Hứa Bảo Châu.
Sao may mắn?
Tôi đè nén nụ cười mỉa trong mắt, bỗng thấy rất mong chờ vẻ mặt của chị ta khi biết được toàn bộ sự thật.
Giang Đình ấy à, đâu có ngoan ngoãn như vẻ ngoài. Trong xương hắn là loại người đầy rẫy bạo lực.
Ở kiếp trước, chỉ cần không vừa ý là hắn đánh tôi túi bụi.
Không chỉ thế, hắn còn không có chí tiến thủ, tôi khuyên hắn tìm việc đàng hoàng thì hắn chỉ muốn ăn xin, chờ sung rụng.
Hôm đó, khi chúng tôi nhặt được nhân vật lớn kia bên đường, phản ứng đầu tiên của Giang Đình là lục soát lấy hết đồ giá trị để đem bán.
Chính tôi là người nhận ra ông ấy giống với một gương mặt từng thấy trên báo, mới định cứu giúp.
Giang Đình không tin, còn chửi tôi xối xả. Là tôi, suốt ba ngày ba đêm không rời chăm sóc ông ấy, mới cứu được một mạng người.
Kết quả cho thấy tôi không hề nhận nhầm.