Năm thứ ba tôi ở bên cạnh Hách Kỳ, có người bạn hỏi anh ta:
“Thiếu gia Hách giả nghèo lâu vậy rồi, chẳng lẽ lại động lòng thật rồi sao?”
“Đúng vậy, tháng sau còn uống được rượu mừng liên hôn với nhà họ Lâm không?”

Qua cánh cửa gỗ đỏ điêu khắc khép hờ, tôi nhìn thấy Hách Kỳ ngồi ở ghế chính, nụ cười tùy ý, giọng nói lạnh nhạt, hoàn toàn là dáng vẻ xa lạ tôi chưa từng thấy:
“Động lòng?”
“Chỉ là một canh bạc thôi.”
“Nhưng mà nhìn cô ấy sạch sẽ xinh đẹp, chơi thêm mấy hôm cũng chẳng sao.”

1
Ly rượu trên tay tôi va nhẹ vào khay, phát ra tiếng “cạch” rất nhỏ.
Rượu sánh ra, thấm ướt phần trước bộ đồng phục.
Lúc nãy trong bếp, bếp trưởng còn dặn đi dặn lại tôi phải cẩn thận, đây là loại sâm panh tám vạn một chai.

Trên bàn tiệc tiếng cười nói ồn ào không dứt, người đàn ông đeo kính bên cạnh tôi đùa cợt:
“Hồi đó tụi mình cá cược ai có thể cưa đổ Thẩm Kiều.”
“Thiếu gia Hách còn tự tăng độ khó cho mình, giả làm thằng nghèo không có nổi một đồng, vậy mà hai tháng cũng cưa đổ được.”
“Chỉ là… lúc chia tay, e rằng thiếu gia Hách phải tốn không ít tiền bồi thường rồi.”

Hách Kỳ nhướng mày, người đeo kính lập tức hiểu ý:
“Thiếu gia định hưởng thụ cả đôi bên sao?”
“Nhưng mà từ nhỏ Lâm Thính Vãn đã si mê anh rồi, lại còn xuất thân như thế, e rằng không phải loại biết nhẫn nhịn chịu nhục đâu.”

Hách Kỳ hờ hững cong môi cười, phả ra một làn khói thuốc:
“Đúng vậy.”

Tin nhà họ Hách, gia tộc giàu nhất thành phố A, sắp liên hôn với nhà họ Lâm, đến cả tôi, kẻ bận rộn làm ba công việc một ngày, cũng đã từng nghe qua.

Khói thuốc mơ hồ che lấp gương mặt tuấn tú của anh ta, dáng vẻ thảnh thơi ngồi ở ghế chính, chỗ bên tay phải để trống, hoàn toàn là phong thái kẻ ngồi trên cao.
Đây là người bạn trai mà tôi yêu, người có thân thế thảm hại và nợ nần chồng chất sao?

Tôi nhìn Hách Kỳ qua khe cửa, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Người đàn ông đầu húi cua uống một ngụm rượu, cười nói:
“Bọn tầng đáy biết gì về tiền chứ? Dễ dỗ lắm.”
“Thật ra tôi nói này, thiếu gia Hách ngay từ đầu giả nghèo vốn dĩ thừa thãi.”
“Thẩm Kiều nhìn thì có vẻ kiêu kỳ, chứ thật ra chỉ cần ném cho ít tiền, chắc cũng sẽ quỳ xuống liếm giày thôi.”

Hắn tặc lưỡi, nói với giọng khinh miệt:
“Con người nghèo đến mức độ nào đó rồi, khác gì chó đâu.”

Hách Kỳ dụi điếu thuốc.
Trên bàn tiệc bỗng trở nên im lặng.

Gã đầu húi cua không nhận ra, vẫn hăng hái hóng chuyện:
“Cô Thẩm kia đúng là có dáng người ngon thật đấy, anh Hách, cô ta trên giường có phải cũng…”

Tôi không thể nghe tiếp được nữa.
Tôi quay người đi, hồn vía lên mây, thậm chí chẳng nhận ra phía sau vang lên tiếng ly rượu vỡ nát.

2
Tôi cứ thế cúi đầu bước đi như cái xác không hồn, suýt nữa va vào người phía trước.
Một bàn tay trắng trẻo, thon dài rất vững vàng đỡ lấy tôi.

“Cẩn thận.”
Tôi lí nhí cảm ơn, ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp sắc sảo.

Cô gái mặc váy đỏ, ánh mắt lơ đễnh lướt qua tôi, nhưng khi nhìn rõ mặt tôi liền khựng lại ngay.
Biểu cảm của cô ta lập tức trở thành sự ghét bỏ không hề che giấu.

Cô gái đưa tay ra, bóp cằm tôi, ép tôi nghiêng mặt qua lại:
“Là cô à.”

Cô ta cười khẩy:
“Tưởng xinh đẹp lắm cơ.”
“Hóa ra cũng chỉ có vậy.”

Cuối hành lang chỉ có duy nhất một bàn tiệc của bọn Hách Kỳ, thân phận cô gái kia không cần nói cũng biết.
Là Lâm Thính Vãn.

Tôi hất tay cô ta ra, định rời đi.
Lâm Thính Vãn đứng sau lưng tôi, gọi chính xác tên tôi:

“Thẩm Kiều.”
“Cô tưởng bám được vào anh Hách là có thể vạn sự như ý sao?”

Bước chân tôi khựng lại.
Phía sau lưng, cô ta lạnh lùng lên tiếng:
“Bất kể cô thật sự không biết thân phận anh ấy, hay là giả vờ không biết, thì ngày 7 tháng sau chính là ngày cưới của tôi và anh ấy.”
“Trước khi cưới anh ấy chơi bời thế nào, tôi không quan tâm.”
“Nhưng nếu cô có ý định mưu cầu trèo cao hơn—”

Cô ta dừng lại một chút, giọng nói bỗng lạnh buốt như băng:
“Tốt nhất cô nên tự cân nhắc xem, cô và thứ trong bụng cô đáng giá mấy cái mạng.”

Máu nóng xộc thẳng lên đầu, tôi quay lại nói:
“Cô Lâm, tôi và Hách Kỳ quen nhau ba năm nay, đến giờ cũng chưa chia tay.”
“Nếu phải nói ai là người thứ ba, e rằng không phải tôi.”
“Không biết cô lấy thân phận gì để nói ra những lời này?”

Lâm Thính Vãn tức đến đỏ bừng mặt, lắp bắp mấy câu “Cô… cô…”.
Nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó, cô ta truy hỏi:
“Cô vừa gọi anh ấy là gì? Hách Kỳ?”

Ánh mắt cô ta lập tức khôi phục vẻ kiêu ngạo khinh đời, trong đáy mắt mang theo ý cười cao cao tại thượng và chút thương hại, như đang nhìn một con chó hoang dơ bẩn ven đường.

Lâm Thính Vãn không nói thêm gì, dứt khoát xoay người bỏ đi.

3
Tôi lững thững như kẻ mất hồn quay trở về căn phòng trọ.
Căn phòng cũ kỹ nhỏ hẹp này khắp nơi đều lưu lại dấu vết của chúng tôi.

Bình hoa cắm đầy hoa dại do Hách Kỳ hái về, tấm khăn trải bàn là hai đứa cùng nhau chọn mua.
Trên bậu cửa sổ có bức ảnh chụp chung, tôi và Hách Kỳ dính kem hồng lên mũi, hai đứa áp mặt cười rạng rỡ trước ống kính.
Là hôm sinh nhật Hách Kỳ.

Chúng tôi từng hứa với nhau, coi ngày tôi nhặt anh ấy về làm ngày sinh nhật của anh.
Hách Kỳ từng dụi vào người tôi, dính lấy không buông, nói rằng:
“A Kiều, ngày gặp em, anh mới thực sự cảm thấy mình được sống.”

Tôi đã nhặt được Hách Kỳ ở trong một con hẻm nhỏ.
Lúc ấy người anh ấy bẩn thỉu, còn bị thương.

Hách Kỳ từng làm việc ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu tôi một thời gian.
Tôi có cảm tình với anh ấy, ban đầu chỉ đơn giản vì gương mặt đẹp không tì vết ấy.

Hách Kỳ nói mình là trẻ mồ côi, vì cha đánh bạc nợ nần chồng chất, bị bọn chủ nợ đuổi giết.
Chủ nợ có thế lực cả hai giới đen trắng, báo cảnh sát cũng vô ích, Hách Kỳ cầu xin tôi giấu anh ta vài ngày.

Lý trí mà nói, tôi chẳng có sức lực cũng chẳng có thời gian cho chuyện đó.
Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi lại chẳng thể thốt ra lời từ chối.

Ngoài dự đoán, Hách Kỳ biết cắm hoa dại vào bình nhỏ, vụng về nấu cơm cho tôi, lắng nghe những muộn phiền học hành, công việc làm thêm của tôi.
Rồi trong căn phòng nhỏ hẹp, trên chiếc giường gỗ ọp ẹp phát ra tiếng kẽo kẹt, anh ôm tôi rất chặt.

Vòng tay nóng hổi của người yêu, giúp tôi tạm thời quên đi nỗi cô độc sâu thẳm.

Hách Kỳ rất thấu hiểu tôi.
Nỗi cô đơn, nỗi đau, nỗi nhớ người thân của tôi.
Tôi từng nghĩ, là vì chúng tôi có quá khứ giống nhau.

Hai ngày cứ thế kéo dài thành ba năm.
Trong tất cả những kế hoạch tương lai của tôi, đều có anh ấy.
Còn Hách Kỳ thì sao?
Ngay từ lúc bắt đầu, với anh ta, tất cả chỉ là một trò chơi.

Tôi nhìn bức ảnh trong khung, Hách Kỳ mỉm cười, ánh mắt cong cong.
Cậu con trai độc nhất của nhà họ Hách, người sống trong nhung lụa, lại có thể vì một canh bạc mà diễn đến mức này.
Đúng là vinh hạnh cho tôi quá rồi.

4
Tôi ném khung ảnh xuống đất.
Mảnh kính vỡ bắn tung tóe cứa vào chân tôi, nhưng chẳng còn cảm giác đau đớn.

Trên bàn học chất đống tài liệu ôn thi của Hách Kỳ.
Hách Kỳ muốn thi đại học.
Tôi rất ủng hộ, thậm chí còn tranh thủ thời gian giúp anh ấy giảng bài.

Anh trai tôi từng nói, học hành là con đường nhanh nhất để thay đổi số phận.
Năm tôi thi đại học, tôi là thủ khoa toàn thành phố.
Học bổng từ doanh nghiệp và trường học cộng lại hơn mười vạn.

Lẽ ra đó phải là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, khoảnh khắc xoay chuyển vận mệnh.
Nếu như ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển đại học A, anh trai tôi không gặp tai nạn trên công trường.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Sau khi bố mẹ mất trong tai nạn xe, chính anh trai là người một mình gồng gánh nuôi tôi khôn lớn.
Đến khi tôi cuối cùng cũng có năng lực, anh lại vội vàng rời đi.

Mọi thứ tôi muốn níu giữ, đều như cát trong tay.
Lúc nó tuột khỏi kẽ tay tôi, luôn mang theo tiếng cười nhạo vô tình của số phận.

Đối với người mình yêu, tôi chưa từng keo kiệt.
Tôi lén nhận thêm mấy công việc dạy kèm.
Suốt một thời gian rất dài, mỗi ngày tôi chỉ ngủ ba bốn tiếng, trời chưa sáng đã dậy ôn bài.

Tiền lương cộng với học bổng tích cóp, tôi tìm được “chủ nợ” kia, thay Hách Kỳ trả sạch khoản nợ ấy.

Vốn dĩ hôm nay, tôi định nói với anh ấy rằng nợ đã trả xong rồi, từ nay về sau không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
Nhưng giờ tôi mới hiểu.

Lúc gã đàn ông xăm trổ kia nhận tiền, tại sao lại cứ gãi đầu mãi, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thật ra, chỗ nào cũng đầy sơ hở.

Khi kèm Hách Kỳ học, tôi phát hiện anh ấy vô cùng thông minh, gần như vấn đề nào cũng chỉ cần nhắc là hiểu.
Khen anh ấy vài câu, Hách Kỳ sẽ mỉm cười nhìn tôi, chỉ vào má mình, rất đắc ý nói:
“Cô Thẩm, thưởng cho học trò thông minh nhất của cô đi.”

Những ngọt ngào ngày xưa giờ như mảnh kính vỡ cứa thẳng vào đầu tôi.

Đồ lừa đảo. Đồ khốn.
Thậm chí chẳng cần điều tra tôi cũng biết, học vấn của Hách Kỳ nhất định là đẹp đẽ hoàn hảo.

Tôi đứng giữa căn phòng nhỏ cũ kỹ, chỉ cảm thấy từng cơn nhục nhã muộn màng ập đến.

Khi nãy đứng trước mặt Lâm Thính Vãn trang điểm tinh xảo, khoác lên người váy áo cao cấp, trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy mình chẳng khác gì con chuột lần đầu ngoi lên mặt đất nhìn ánh sáng.