9
Tôi đã chặn liên lạc với Hách Kỳ.
Đổi khóa, vứt hết tất cả những thứ thuộc về anh ta.
Cũng nghỉ luôn mấy công việc làm thêm, bắt đầu cuộc sống bình thản chỉ có hai điểm đi về: nhà và trường.

Dù biết rõ Hách Kỳ là một kẻ lừa đảo đáng chết, nhưng nỗi đau lại vượt xa dự liệu của tôi.
Tôi bắt đầu mất ngủ, cả đêm nhìn chằm chằm trần nhà, lắng nghe tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực.
Khó khăn lắm mới ngủ được, cũng chỉ toàn những giấc mơ quái dị lộn xộn.
Trong mơ luôn có khuôn mặt của Hách Kỳ.

Bản tính con người chính là vậy, dù biết tất cả đều là dối trá, vẫn không thể khống chế bản thân mà lưu luyến chút ấm áp ngày xưa.

Hách Kỳ bị tôi từ chối mấy lần, sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Chỉ là luôn có những số lạ gửi tin nhắn cho tôi.

Ban đầu còn giữ thái độ lạnh nhạt, chỉ hỏi thăm vài câu:
“Hôm nay em có khỏe không?”

Về sau lại dần dần trở nên dịu dàng:
“Hôm nay tới trường A không thấy em.”
“Nói cho anh biết, vì sao lại giận anh được không?”
“Con mèo nhỏ chúng ta từng nuôi rất nhớ em.”
“Em gầy đi rồi.”

Đôi khi tôi chỉ lỡ nói nhiều vài câu với đàn anh, lập tức nhận được tin nhắn ngắn ngủn vô nghĩa:
“Là hắn ta sao?”
“Em thích hắn ta ở điểm nào?”

Tin nhắn ngày càng nhiều.
Có lần vừa ngủ dậy bật điện thoại, máy bị treo mất một phút, hiện ra vô số dòng: “Anh nhớ em lắm.”

Tôi sững người một lúc, rồi thuần thục nhấn chặn số.

Ngồi lặng trong căn phòng yên ắng một phút, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.
Đứng dậy, đôi chân bỗng chốc mềm nhũn, tôi ngã nhào xuống đất.
Chỉ cảm thấy dạ dày như xoắn chặt thành một cục, đau tới mức trán túa ra từng giọt mồ hôi li ti.

Bệnh cũ thôi.
Dạo này phải nhờ đến rượu mới ngủ được, cơm cũng chẳng nhớ nổi mình đã ăn hay chưa.

Lúc còn bên nhau, đều là Hách Kỳ chăm sóc tôi.
Từ vụng về lóng ngóng ban đầu, đến sau này thành thạo nấu cháo, vào bếp.
Tôi từng thấy lạ, Hách Kỳ nói mình là trẻ mồ côi, sao khả năng tự lo lại kém như vậy.

Còn có thể khiến cậu ấm nhà họ Hách vừa phải đóng kịch vừa phải làm bảo mẫu.
Thật ra nghĩ lại, ba mươi vạn đó cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Tôi tự giễu cười thầm.
Cố co người lại, cơn đau dạ dày quặn thắt đến mức sờ qua da thịt cũng cảm nhận được.
Tôi cố thở sâu để giảm bớt cơn đau, nhưng cuối cùng chỉ ói ra mấy ngụm nước chua.

Ngay lúc sắp mất đi ý thức, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng rầm thật lớn.
Cửa bị người ta đạp mở tung.
Một bóng người vội vã xông vào.

Bất chấp đầu tóc quần áo tôi bẩn thỉu thế nào, anh ta bế thốc tôi lên, giọng đầy lo lắng lẫn tức giận:
“Sao lại biến mình thành ra thế này hả?”

Vòng tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc.
Trong cơn mơ hồ, tôi bỗng cảm thấy rất tủi thân.
Tôi siết chặt lấy vạt áo trong tay, khóe mắt không biết từ lúc nào, đã nóng hổi tuôn mãi không ngừng.

Hách Kỳ siết chặt tay tôi hơn một chút, cúi xuống hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, dường như tôi nghe thấy ai đó khẽ nói một câu:
“Xin lỗi.”

10
Khi dần dần tỉnh lại, điều đầu tiên tôi ngửi thấy là mùi thuốc sát trùng.
Tôi mở mắt.
Cơ thể rất sạch sẽ, tay phải đang truyền dịch.
Tay còn lại bị Hách Kỳ nắm chặt trong lòng bàn tay anh ta.

Anh ta trông vô cùng mệt mỏi, trong mắt đầy tia máu, thấy tôi tỉnh lại liền đưa tay thử nhiệt độ cơ thể tôi.
Tôi khẽ nghiêng người né tránh bàn tay ấy, giọng khàn khàn:
“Cảm ơn.”

Nhất thời không ai nói thêm gì nữa.
Tôi không hỏi Hách Kỳ làm sao biết được.
Cũng không hỏi vì sao tôi lại nằm trong căn phòng bệnh VIP đắt đỏ thế này.

Hách Kỳ dịu dàng nhìn tôi.
Nhưng tay lại cố chấp đan chặt mười ngón với tôi.
Điện thoại anh ta để bên cạnh, màn hình liên tục nhấp nháy.

Tôi hắng giọng:
“Không nghe máy sao?”

Hách Kỳ chẳng buồn nhìn:
“Không quan trọng.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên tay tôi:
“Đã muốn chia tay, sao còn không biết tự chăm sóc mình.”

Hách Kỳ lại đeo chiếc nhẫn kim cương hồng ấy vào ngón áp út tôi.
Anh ta cúi đầu ngắm một lúc.
Thấy tôi không chút biểu cảm, anh ta có phần thất vọng nói:
“Đừng giận nữa được không?”
“Mấy hôm nay trong mơ, em gọi tên anh không biết bao nhiêu lần.”
“Rõ ràng em cũng rất nhớ anh.”

TV trong phòng bệnh đang phát bản tin về việc liên hôn giữa hai nhà Lâm – Hách.
Hách Kỳ nhìn theo ánh mắt tôi, bất lực cười khẽ, đưa tay che đi đôi mắt tôi:
“Em biết thân phận thật của anh rồi.”
“Anh cứ nghĩ em đã yêu người khác rồi cơ.”

Tôi lạnh nhạt đáp:
“Tôi gặp vị hôn thê của anh rồi.”
Tôi nhận xét: “Rất xứng đôi.”

Giọng Hách Kỳ lập tức trở nên gấp gáp:
“Anh với cô ta chỉ là…”
Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói:
“Thẩm Kiều, thử hỏi lòng mình đi, nếu ngay từ đầu anh lấy thân phận thật tiếp cận em, em có để ý anh không? Có… yêu anh không?”

Bên dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập dữ dội, Hách Kỳ nói:
“Em sẽ không, vì em chưa bao giờ làm những việc không có kết quả.”
“Nhưng A Kiều, anh muốn cưới em, là thật lòng.”

“Em từng nói, em thích biển, nhưng chúng ta vẫn chưa có dịp đi ngắm cùng nhau.”
“Chúng ta sẽ kết hôn trên hòn đảo ấy, nơi có biệt thự riêng của chúng ta. Về sau, bảo bối của anh ngày nào cũng có thể thấy biển…”
“Chỉ là chưa có tờ giấy hôn thú, em vẫn là vợ anh.”

Giọng điệu anh ta trở nên mềm mại, dây dưa, khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Trong vô số những tin tức về người thừa kế thần bí nhà họ Hách, quả thực có một bài viết từng cường điệu mô tả quà trưởng thành của Hách Kỳ – một hòn đảo riêng giá trên trời.

Thì ra “kết hôn” anh ta nói, chính là nhốt tôi lại trên hòn đảo đó, biến tôi thành món đồ chơi trong lồng son.
Cho đến khi cái gọi là tình yêu cùng với hormone thiêu sạch mọi ảo tưởng.

11
Thấy tôi không nói gì, Hách Kỳ tức giận để lại một dấu răng trên cổ tôi:
“Anh biết rồi, em đã nộp hồ sơ xin học bổng du học.”
“A Kiều, đừng ngây thơ thế nữa, đây là thành phố A, hồ sơ của em sẽ không được duyệt đâu.”

Anh ta khẽ cười, giọng thấp trầm:
“Huống chi bảo bối à, ra nước ngoài chẳng phải chuyện khó, em định chạy đi đâu?”

Cuối cùng tôi cũng có chút phản ứng, gạt tay anh ta ra, liếc anh ta một cái.
Hách Kỳ nắm lấy tay tôi, áp mặt mình vào đó:
“Giận thì chửi anh, đánh anh, chỉ cần đừng im lặng với anh.”
“Anh nhớ em đến phát điên rồi.”

Gương mặt tuấn tú của anh ta cọ cọ trong lòng bàn tay tôi đầy quyến luyến:
“Đời người vốn có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.”
“Nhưng anh có thể hứa với em, Hách Kỳ này… mãi mãi thuộc về em.”

Đôi mắt Hách Kỳ sáng rực nhìn tôi.
Nửa thật lòng, nửa đe dọa, nhất quyết phải đợi tôi đáp lại mới chịu.
Nhưng tôi thực sự chẳng còn gì để nói với anh ta, chỉ khô khan thốt ra một câu:
“Trả tôi ba mươi vạn.”

Hách Kỳ bật cười thành tiếng.
Gương mặt anh ta cũng dịu đi nhiều, khẽ chạm vào mũi tôi:
“Em đúng là ngốc thật, bảo sao ngày đó nhận nhiều việc dạy thêm như thế, bận đến mức chẳng có thời gian đi chơi với anh.”

Tôi cũng miễn cưỡng nhếch môi cười.
Đúng thế, thật ngốc.
Nếu không ngốc, sao có thể bị anh ta lừa?

Lý do Hách Kỳ bịa ra để tiếp cận tôi, tìm người cùng anh ta diễn vở kịch ấy, có khi chính anh ta cũng chẳng buồn nhớ nữa.
Chỉ có tôi, hết lòng lo lắng cho anh ta bao lâu nay.

Điện thoại Hách Kỳ lại sáng lên không biết mệt.
Tôi nhìn thấy tên của cha anh ta.
Sắc mặt Hách Kỳ thoáng qua vẻ phiền muộn, anh ta đứng dậy cầm điện thoại, còn để lại trên bàn một chiếc thẻ đen, dịu dàng nói:Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Là anh nợ em, A Kiều. Ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn ấy ra, anh có thể cho em tất cả.”

12
Ngày cưới cận kề, Hách Kỳ lại chẳng hề để tâm, ngày nào cũng xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Anh ta dường như đã hạ quyết tâm muốn chứng minh cho tôi thấy, cái cuộc hôn nhân liên kết kia với anh ta hoàn toàn không đáng kể.

Hách Kỳ thậm chí còn mua luôn căn hộ đối diện, mà còn là mua với giá gấp đôi.
Ngày nào cũng lấy cớ: thì cơm nấu thừa, thì vòi sen hỏng.
Thậm chí có hôm còn nói… giường phòng ngủ sập rồi.

Tôi ăn cơm anh ta nấu, cũng cho mượn phòng tắm.
Khi anh ta quấn khăn tắm, dựa vào khung cửa phòng ngủ, ánh mắt lấp lánh nói giường sập rồi, tôi liền đứng dậy tiến về phía Hách Kỳ.

Mái tóc đen của anh ta còn nhỏ nước.
Những giọt nước lướt qua lồng ngực rắn chắc, rồi chạy dọc theo cơ bụng rõ nét, biến mất dưới lớp khăn tắm.

Anh ta cố ý quấn khăn thật thấp, để lộ rõ phần cơ hông quyến rũ.
Ngày trước mỗi lần chúng tôi cãi nhau, Hách Kỳ cũng thường hòa giải bằng cách này.

Hách Kỳ ánh mắt dao động, hơi cúi đầu xuống, là tư thế định hôn tôi.
Tôi mặt không cảm xúc đóng cửa lại ngay trước mặt anh ta.

Ngoài cửa, Hách Kỳ ôm mũi kêu lên một tiếng đau đớn, giọng đầy ấm ức:
“Dữ thật đấy, A Kiều.”

Tôi mặc kệ sự tiếp cận của anh ta.
Cho đến sáng ngày mùng 7.

Lúc tôi mở mắt ra, Hách Kỳ đã ngồi bên mép giường từ bao giờ.
Tóc anh ta hơi rối, mắt mệt mỏi, trông như cả đêm chưa ngủ.
Không biết anh ta đã ngồi như vậy nhìn tôi bao lâu rồi.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau một hồi.
Hách Kỳ chẳng để ý gì nữa, cúi xuống hôn tôi.
Tôi nghiêng đầu đi, nụ hôn rơi lên má phải.
Anh ta có chút thất vọng, nhẹ giọng nói:
“Ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, anh sẽ nhanh chóng quay về.”

Tôi nhìn anh ta vài giây, rồi mỉm cười với anh ta:
“Được, em sẽ đợi anh.”