7.

Tôi nghi ngờ… Lục Thâm vẫn luôn nhớ tôi là đàn em khóa dưới của anh ấy, thậm chí… còn có ý với tôi.
Ngay sau đó lại thấy bản thân thật hoang tưởng.

Nhưng mà… hôn tôi là sao chứ?
Khẳng định, phủ nhận, rồi lại khẳng định, lại tiếp tục phủ nhận.
Nghĩ mãi không ra, thế là tôi quyết định… khỏi nghĩ nữa.
Tới đâu hay tới đó.

Chỉ là hôm sau lúc họp, tôi cứ vô thức nhìn chằm chằm vào Lục Thâm – người ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng.
Trong đầu tua đi tua lại cảnh anh hôn tôi hôm qua.

Biết thế lúc đó tôi nghiêng đầu một chút, khéo còn hôn ngay môi.
Rồi nhân cơ hội đòi anh chịu trách nhiệm, ôm trọn nam thần mang về.

Giờ thì hối hận muốn đấm mình.
Lúc đó làm sao đầu óc lại chập mạch đến nỗi đẩy người ta ra chứ?!
Cái tay chết tiệt, đúng lúc lại phản chủ.
Cái miệng cũng chẳng khá hơn, còn to mồm nói gì mà “quấy rối nơi công sở”.

Nhưng đến khi Lục Thâm nhìn về phía tôi, tôi lại vội vàng cúi đầu, giả vờ chăm chú làm việc.
Giả bộ nghiêm túc thấy rõ.
Một chữ “nhát” viết đầy trên mặt.

“Chu Sơ Vũ.”
Vẫn bị gọi tên.

Tôi lập tức ngẩng đầu, lễ phép:
“Giám đốc Lục.”

Lục Thâm lạnh nhạt:
“Gửi cho tôi bản báo cáo của cô ngay.”

“Vâng ạ.”

Tôi hiểu ngay là anh muốn cùng các lãnh đạo đánh giá trực tiếp tính khả thi của dự án tôi phụ trách.
Thế nên tôi vội vàng mở laptop, chuẩn bị gửi file qua.

Tôi bấm vào đoạn trò chuyện giữa tôi và Lục Thâm.
Chọn mục “Tệp gần đây”.

Vừa định bấm vào file báo cáo, thì cánh tay bị đồng nghiệp nam bên cạnh vô tình đụng phải.

Cậu ta dịu giọng xin lỗi:
“Xin lỗi nha.”

Tôi cười cười:
“Không sao đâu, tôi—”

“Lại bị lag mạng à?”
Giọng Lục Thâm xen vào, có chút mất kiên nhẫn, ngắt ngang đoạn trò chuyện của tôi với đồng nghiệp.

Tôi lập tức thu lại nụ cười.
Vội vàng kéo một file, gửi ngay cho anh.

Bên phía Lục Thâm, chiếc máy tính bảng của anh vang lên một tiếng “ting”.
Báo hiệu anh đã nhận được file.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng chuẩn bị mở file để tiện theo dõi và sửa trực tiếp khi bị góp ý.

Kết quả vừa mở ra… tôi chết sững.

Không!
Không thể nào!!

Sao bản báo cáo của tôi lại biến thành một bài văn sắc tình siêu cấp mặn mòi thế này chứ?!

8.

Tôi chết sững.
Toang thật rồi.

Tối qua, tôi định tải một quyển tiểu thuyết người lớn để đọc trộm lúc rảnh ở công ty.
Kết quả là file bị lỗi định dạng, mãi không tải được.
Bất đắc dĩ, tôi đành copy toàn bộ nội dung, định dán tạm vào đâu đó.

Mà đúng lúc ấy… bản báo cáo đang mở.
Thế là tôi tiện tay dán thẳng vào bản báo cáo, định bụng lát nữa sẽ tạo file mới để chuyển nội dung sang.

Ai ngờ đúng lúc đó có cuộc gọi từ bên giao đồ ăn làm tôi phân tâm.
Và… tôi quên béng luôn.

Nên bây giờ…

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thâm.
Lúc này anh đang bình tĩnh mở file tên là “Báo cáo dự án”, thực chất là bản thảo “Tổng tài bá đạo và cô thư ký ngọt ngào”.

Ánh mắt anh khựng lại trong giây lát, sau đó ngón tay bắt đầu lướt trên màn hình máy tính bảng.
Lông mày anh dần dần nhíu chặt.

【Hoàng Phủ Ngạo Thiên nở nụ cười tà mị, đưa tay…】
【…Mộng Mộng thở dốc mềm mại…】
【Hai người trong phòng làm việc…】

Tôi không dám tưởng tượng… một tổng tài lạnh lùng như anh, khi nhìn thấy những dòng văn “nóng bỏng – tục tĩu – đỏ mặt đến phát cháy” như thế thì tâm trạng sẽ thế nào.

Cảm giác đó… đúng là kiểu “Lâm Đại Ngọc cưỡi xe máy độ” – rối loạn từ đầu đến chân.

Trong lòng tôi hét gào dữ dội.
Ngón chân tôi vì quá xấu hổ mà muốn cào ra nguyên một lâu đài Barbie ngay tại phòng họp.

Đang chuẩn bị cào sang tòa lâu đài thứ hai, thì Lục Thâm có động thái.
Anh đóng máy tính bảng lại, không chiếu lên màn hình lớn.

Chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Tan họp.”
“Chu Sơ Vũ, bây giờ mời em đến văn phòng tôi một chuyến.”

Xong rồi.
Xong đời thật rồi.

Đi học thì sợ giáo viên.
Đi làm thì sợ sếp.
Cả đời tôi, cứ như đi trên băng mỏng.

Giữa những ánh mắt tò mò xen lẫn thương cảm của các đồng nghiệp không biết chuyện gì, tôi mặt mày đưa đám, lặng lẽ theo Lục Thâm về văn phòng.

Cửa đóng lại, tôi không cần ai bảo cũng tự giác đứng nghiêm, y như bị phạt.

Lục Thâm ngồi xuống ghế, nhìn tôi đang co rúm một góc như chim cút.
Bỗng anh bật cười.

Người đàn ông bình thường luôn lạnh lùng sắc bén, nay khóe mắt lại cong cong, nở một nụ cười hiếm thấy.
Đẹp đến mức khiến người ta như tắm trong gió xuân.

Cũng rất giống lúc anh bịt miệng tôi trong nhà vệ sinh năm nào – cái lần mà anh cũng cười khẽ, mắng tôi một câu “Ngốc.”

“Chu Sơ Vũ, em đang định làm gì đây?
Lúc thì gửi nhầm tin nhắn, lúc thì gửi nhầm tài liệu.
Lần tới có phải định uống say rồi tỏ tình nhầm người luôn không?”

9.

Người tôi muốn tỏ tình xưa nay chỉ có mình anh, làm sao mà tỏ nhầm được chứ?
Trong lòng kiên quyết phủ nhận, ngoài mặt thì gượng gạo cười trừ.

“Giám đốc Lục, tôi… tôi không cố ý đâu, bản báo cáo tôi đã viết xong rồi, nó nằm ngay bên dưới cái phần… phần đó đó.”
“Tôi gửi lại cho anh một bản khác nhé?”

“Không cần, cứ xem bản này.”

Lục Thâm lại mở máy tính bảng, bắt đầu lướt…
Anh lướt hơn trăm trang, trong lúc tôi đứng bên cạnh như ngồi trên đống lửa.
Tay anh lướt đến đỏ cả ngón, cuối cùng cũng đến phần báo cáo nghiêm túc.

“Không tệ, mấy chỗ này chỉnh sửa lại một chút là được.”
Anh vừa nói vừa chỉ ra mấy điểm ngắn gọn.

Tôi vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn và hết sức nịnh nọt.

Tưởng rằng cú “toang” vừa rồi đã kết thúc trong hòa bình thì Lục Thâm lại đột nhiên đổi giọng:
“Công việc bình thường em áp lực lắm sao?”

“Tạm ổn thôi ạ…”

“Vậy em đọc mấy cái này để xả stress?”
Anh lại lướt ngược về phần… tràn ngập những đoạn từ ngữ nóng bỏng kia.

Tôi lúng túng gật đầu:
“Ờ thì… thỉnh thoảng đọc một chút thôi.”

“‘Tổng tài bá đạo và cô thư ký ngọt ngào’, em thích kiểu này à?”

Tôi cảm giác như mình vừa hoàn thành xong tòa lâu đài thứ hai…
Lại còn là phiên bản đặc biệt dát vàng.

Tôi lén liếc nét mặt anh, lòng run rẩy:
“Không… không thích lắm…”

“Hửm?”
Lục Thâm liếc mắt nhìn tôi, giọng bỗng lạnh đi vài độ.

Tôi run rẩy, lập tức đổi giọng:
“Không thích là không thể nào rồi, em… em siêu thích luôn!”

Tôi còn mơ được có một mối tình công sở như thế cơ mà…

Dường như lúc đó Lục Thâm mới hài lòng.
Bầu không khí trong phòng làm việc cũng đỡ căng thẳng hơn một chút.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe anh thả một câu khiến tôi suýt trào máu:
“Giờ làm mà còn lén đọc truyện, lại để xảy ra sơ suất trong công việc, thưởng tháng này trừ hết.”

Cảm giác như bị sét đánh ngang tai.

Chết tiệt.

“Anh hôm qua còn nói tăng thưởng gấp ba cho tôi mà!”
Sợ anh đổi ý thật, tôi cắn răng, phản đòn luôn:

“Chứ… chẳng lẽ hôn tôi xong lại không đền bù gì à? Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, lỗ quá rồi còn gì!”

Lục Thâm nhìn tôi chằm chằm.
Không hề giận dữ, ngược lại, ánh mắt anh còn sâu thẳm hơn cả lúc nãy.

“Ồ?” Anh khẽ nói, “Vậy thì… nếu em thấy không cam lòng, hôn lại tôi một cái, tôi sẽ không trừ thưởng.
Thế nào?”

10.

“Thế nào?”
Còn thế nào được nữa?
Đúng là bánh từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào đầu tôi.
Mà còn là… bánh nhân thịt tôi thích nhất!

Vừa được hôn nam thần, lại không bị trừ thưởng — hoàn hảo hết chỗ nói.

Chỉ là… tôi cũng không chắc anh nói thật hay đang trêu mình.
“Giám đốc Lục, anh nói thật chứ?”
“Thật.”

……
Cái miệng này, cuối cùng cũng có ngày làm nên chuyện rồi.
Bình tĩnh!

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi rón rén nhích lại gần vị sếp lạnh lùng kia.
Khi đã sát bên, dưới ánh mắt nóng rực của anh, tôi cúi đầu xuống.

Ngay khi môi tôi sắp chạm vào… thì Lục Thâm bỗng chậm rãi nói một câu:
“Chu Sơ Vũ, em làm vậy có được tính là quấy rối nơi công sở không?”

「???」
Boomerang quay lại nhanh vậy sao?

Tôi cứng đờ. “Chắc… không tính đâu ạ? Với lại, anh đồng ý rồi mà, bản chất là tự nguyện mà?”

“Vậy nghĩa là em rất tự nguyện hôn anh?”

“Ừm…”
Tôi ngượng ngùng chớp mắt.

Lục Thâm cuối cùng cũng gật đầu:
“Vậy thì… em hôn đi.”

Sợ anh đổi ý, tôi không dám chậm trễ.
Chụt — tôi đặt một nụ hôn lên má anh.
Sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, tim đập thình thịch.

Ánh mắt tôi lảng tránh, trong khi Lục Thâm thì yết hầu khẽ chuyển động.
Cả hai người mặt đều đỏ bừng.
Không khí trong văn phòng lúc này bỗng trở nên đặc quánh và nóng bức một cách khó hiểu.

“Giám đốc Lục, hôn xong rồi nhé, tiền thưởng tháng này là không được trừ đấy nhé.”
“Ừ, không trừ.”

“Vậy tôi… tôi ra ngoài làm việc trước nhé.”
“Đi đi, tan làm thì đợi tôi một chút.”

“Hả, để làm gì ạ?”
“Đưa em về.”