Tôi nghĩ: sau này Trần Hoài Chi sẽ lấy tôi.
Chúng tôi còn có thể mãi mãi làm bạn thân.
Nghĩ đến là thấy vui.
Nghe nói vợ chồng ban đêm sẽ dắt chó đi dạo.
Tôi kéo Trần Hoài Chi đi công viên dắt… Viên Viên.
Viên Viên là một con lợn hoa.
Là con của Đậu Đậu, vừa mới sinh tháng trước.
Người đi đường thấy hai đứa dắt heo, ai cũng bật cười.
Có hai anh chị lớn bảo:
“Đúng là quê mùa.”
Tôi chưa nghe từ này bao giờ.
Trần Hoài Chi cũng chưa nghe.
Nhưng cậu bảo cậu từng thấy con ba ba,
là loài sống rất bền, mai cứng như sắt — chắc là ý tốt.
Tôi nói:
“Vậy em là công chúa xứ ba ba!”
Cậu đáp:
“Thế thì anh là hoàng tử xứ ba ba.”
Người đi đường: “…”
9.
Vì vóc dáng nên…
tôi trông giống kiểu người hay bắt nạt người khác,
còn Trần Hoài Chi thì lại giống như bị bắt nạt.
Thế nên phụ huynh hai nhà đều không yên tâm.
Lúc nhỏ tụi tôi không đến trường mẫu giáo mà học với gia sư tại nhà.
Mãi đến tiểu học mới bắt đầu đến trường.
Rời khỏi tầm mắt bố mẹ,
Trần Hoài Chi y như con ngựa hoang được thả dây cương,
lộ nguyên hình thật sự.
Tôi lười học kiểu kín đáo,
cậu ấy thì như viết to trên trán hai chữ “ghét học”.
Rõ ràng cùng một mức tiền tiêu vặt.
Tôi thì đầy đủ đồ dùng học tập.
Cậu ấy không có nổi cái cặp sách.
Bút lượm từ bạn học bỏ đi,
gôm xài lại của tôi,
giấy nháp một tờ dùng suốt cả tuần.
Häagen-Dazs 58 tệ, ngày nào cũng mua cho tôi ăn, chẳng chớp mắt.
Vở 5 tệ 8, sống chết cũng không chịu mua, đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Phương châm sống:
“Cứ dính đến học hành là không có tiền.”
Thời đó bọn tôi hay dùng vở gấp thành hoa dứa và pháo giấy.
Vì tiếc vở,
cậu ta xé sạch sách giáo khoa ra gấp,
đầy cả một hộc bàn.
Nếu không sợ bị đánh, chắc cậu ấy còn định xé cả sách của tôi.
Cũng từ đó, tôi mới hiểu vì sao dì Trần cứ mắng cậu ấy là “có vẻ ngoài đàng hoàng tử tế.”
Khuôn mặt “thanh tú” kia,
hoàn toàn chỉ là trang trí —
không liên quan gì đến tính cách thật bên trong.
Tôi lo đầu óc,
cậu ấy lo đánh đấm.
Chúng tôi chui vào giữa đám học sinh lớn chơi bắn bi,
đánh bài sưu tập hình.
Chơi chán thì bán lại “đồ cũ” kiếm lời.
Còn từng bị cậu ấy xúi:
trốn học đi bắt giun,
lén trèo cây, mò cá.
Kết quả:
cây phát tài hiệu trưởng trồng bị trụi sạch,
cá vàng nuôi trong bể bị sốc mà chết hai con.
Hiệu trưởng nói:
“Nếu không phải nó trông đáng yêu quá, tôi đã đánh từ lâu rồi!”
Ngày nào quần áo tụi tôi cũng dơ như trâu lăn ruộng,
có hôm còn rách tơi tả.
Mẹ tôi nghi ngờ tôi không phải đi học,
mà đi… huấn luyện đặc công.
Một lần cô giáo gọi tụi tôi lên hỏi:
“Bố mẹ các em làm nghề gì?”
Cậu ấy trả lời:
“Đào mỏ.”
Tôi nói:
“Nuôi heo.”
Cô giáo mỉm cười an ủi:
“Lao động là vinh quang.”
Rồi xoa đầu Trần Hoài Chi, rút ra hai tờ đơn xin hỗ trợ học phí.
Cậu ấy mờ mịt:
“Cô ơi, nhà em đào… mỏ than tư nhân đó ạ.”
Cô giáo: “…”
Muốn nói gì đó lại thôi, quay sang đưa đơn cho tôi.
Tôi đáp:
“Cô ơi, nhà em nuôi ba mươi vạn con heo ạ.”
Cô giáo: “…”
Tụi tôi ngày nào đến trường cũng không lo học hành.
Dù giấu kỹ đến đâu,
cuối cùng vẫn bị lộ bởi bảng điểm.
Thang điểm 100,
tôi được 50, cậu ấy được 25.
Ban đầu, dì Trần và mẹ tôi còn đến dự họp phụ huynh.
Về sau họp nhiều quá, ai cũng đùn đẩy.
Dì Trần nói:
“Sau này Trần Hoài Chi sẽ là người nhà họ Tống, chị đi đi.”
Mẹ tôi nói:
“Sau này con gái tôi cũng gọi chị là mẹ, chị đi đi.”
Cuối cùng, hai bà càng nghĩ càng tức:
“Không phải một nhà thì chẳng vào chung một cửa!”
Thế là quyết định…
đánh cả hai đứa một trận không phân biệt!
10.
Lên cấp hai,
trường tổ chức hội diễn văn nghệ,
giáo viên yêu cầu mỗi lớp phải có tiết mục biểu diễn.
Tôi học nhị hồ,
Trần Hoài Chi học… kèn lá (suo na).
Giáo viên khuyên tụi tôi đổi tiết mục.
Tôi nghĩ mãi chẳng có tài nào ra hồn,
nên đề xuất làm tiểu phẩm kịch nói.
Chốt lại chủ đề: “Cưới vợ ở Cao Lão Trang.”
Kịch bản là do tôi chỉnh sửa.
Vấn đề là:
phân vai.
Tôi và cậu ấy cãi nhau.
Cậu ấy chết sống không chịu làm Cao Thúy Lan.
Tôi bảo cậu soi gương đi,
có chỗ nào giống Trư Bát Giới đâu.
Tôi thì cao hơn, nặng hơn, khỏe hơn —
đóng Trư Bát Giới hợp lý nhất.
Cậu ấy tức đến mức chân mày sắp xoắn vào nhau.
Tôi dọa:
“Không diễn thì mình chuyển sang hát ‘Góa phụ nhỏ đi viếng mộ’ nhé!”
Cậu ấy mặt biến sắc:
“… Diễn thì diễn.”
Tất nhiên cậu chịu diễn còn vì tôi lừa:
chỉ diễn một đoạn thôi.
Nhưng thực tế là hai đoạn.
Đến ngày biểu diễn.
Sân khấu dựng giả sơn,
dưới khán đài người đông như kiến.
Trần Hoài Chi hóa thân thành Cao Thúy Lan đang bị hai nha dịch trêu ghẹo.
Giữa lúc cậu ấy cuống cuồng,
“Ta đây – Nguyên soái Thiên Bồng” – từ trên trời giáng xuống,
vác cái rổ đuổi hết bọn kia.
Tôi oai phong lẫm liệt xuất hiện, khiến “Cao Thúy Lan” si mê.
Tôi:
“Ta là Trư Bát Giới, xin hỏi cô nương tên họ gì? Nhà ở đâu?”
Cậu ấy cầm khăn tay, che nửa mặt, giọng e thẹn:
“Thần là Cao Thúy Lan, sống tại Cao Lão Trang, nước Ô Tư Tạng.”
Tôi:
“Vậy để ta tiễn nàng về nhà!”
Cậu ấy nằm nửa người dưới đất, ra hiệu bằng mắt:
“Ca ca Bát Giới, thiếp vừa bị trẹo chân…”
Dưới sân khấu vang lên tiếng cười rộ.
Cậu ấy giấu tay trong tay áo, tức đến mức vò nát cả vạt áo.
Lúc luyện tập, cậu còn phản đối:
“Kịch bản gì sai nguyên tác thế này!”
Tôi thì cãi:
“Cậu không hiểu tiểu phẩm rồi!”
Thấy cậu như vậy, tôi không nhịn nổi, diễn hơi mang tính cá nhân.
Tôi khom lưng, xoa tay phấn khích:
“He he, ta khỏe lắm, ta cõng nàng đi!”
Vác cậu ấy lên lưng, nhẹ như không.
Sau lưng vang lên nhạc nền quen thuộc:
“Tưng tưng~ tưng tưng tưng~”
Tôi chạy vòng quanh sân khấu, càng chạy càng máu.
Khán giả vỗ tay rào rào.
Cậu ấy vùi đầu vào cổ tôi, không chịu ngẩng lên,
từ đỏ mặt đến đỏ cả tai.
Giọng cậu nghẹn ngào:
“Đừng chạy nữa! Mau xuống đi!”
Tôi dừng sau tấm màn sân khấu.
Nhưng nhạc không dừng.
Trên màn hình lớn xuất hiện dòng chữ:
“Cao Thúy Lan cảm kích Trư Bát Giới anh hùng cứu mỹ nhân,
Một lòng cảm mến,
Sau thời gian tiếp xúc,
Hai người đính hôn trong đêm,
Bày tiệc cưới linh đình.
Ai ngờ Bát Giới quá hưng phấn,
Uống nhầm quá chén,
Trở về nguyên hình ngay tại hiện trường.”
Khung cảnh xung quanh đổi sang sắc đỏ rực rỡ.
Trần Hoài Chi nhận ra không ổn thì đã quá muộn.
Tôi ấn cậu ấy ngồi xuống ghế,
cầm lấy cái khăn voan đỏ.
Cậu ấy túm tay tôi,
vẻ mặt hoảng loạn, không dám tin:
“Cậu tự ý thêm cảnh??? Tớ không diễn đâu! Bỏ tớ xuống!”
Tôi ghé sát tai, hạ giọng:
“Muộn rồi, chẳng lẽ cậu muốn lớp mình bị loại?”
Cậu ấy cứng người, im lặng.
Tôi tranh thủ phủ khăn voan lên đầu cậu ấy,
mặc áo cưới đỏ, đội đầu heo giả,
chuẩn bị vào vai chú rể.
Màn sân khấu mở ra.
Khán giả nhìn thấy tạo hình của tôi – cười nghiêng ngả.
Lúc đó nhạc chuyển sang bài:
“Trư Bát Giới từ trên trời rơi xuống~”
Khi tôi vén khăn voan,
biểu cảm của Trần Hoài Chi như trải qua ba tầng biến hóa:
ngỡ ngàng – kinh hãi – tuyệt vọng.
Diễn như không diễn.
Tôi đội đầu heo, nhón chân, nhảy bổ tới, hét lên:
“Thúy Laaaan~ Ca ca Bát Giới tới rồi đây!”
Cậu ấy bản năng lùi hai bước,
quay đầu chạy trối chết:
“Yêu quái! Ngươi… ngươi đừng lại gần đây!”
Tôi đuổi, cậu chạy.
Cả sân khấu rối tung.
Đuổi theo đến tận phía sau cánh gà.
Khán giả dưới sân khấu vỗ tay như bão,
lãnh đạo trường cười sặc sụa:
“Trời ơi, đúng là cặp đôi trời đánh.”
Lớp chúng tôi giành giải nhất.
Video màn biểu diễn còn được chiếu trên đài địa phương.
MC nhận xét:
“Một người diễn ra hết cái sự dê xồm của Trư Bát Giới,
Một người diễn rõ ràng từng tầng cảm xúc của Thúy Lan: e lệ, hoảng hốt, xấu hổ.”
Từ đó về sau,
bạn bè trong trường thấy mặt là chọc cười.
Ai cũng gọi Trần Hoài Chi là “chồng nhỏ từ bé của tôi”,
nói cậu ấy giống con gái.
Cậu tức đến mấy ngày không nói chuyện với tôi,
thậm chí… giả bệnh không đến trường.
Tôi cũng bắt chước,
nói với mẹ tôi bị đau bụng.
Mẹ lập tức dắt tôi đến viện khám.
Bác sĩ sờ đến đâu, tôi nói đau chỗ đó.
Ông hỏi:
“Đau từ ngực phải không?”
Tôi chẳng nghĩ gì, gật đầu.
Kết quả bị đưa lên bàn mổ ngay.
Khi tôi tỉnh sau gây mê,
thấy Trần Hoài Chi ngồi bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Cậu ấy buồn bã nói:
“Sau này cậu không làm phi công được nữa rồi.”
Hôm đó…
tôi được Trần Hoài Chi tha lỗi.
Nhưng…
tôi cũng mất luôn cái ruột thừa.
Có lẽ sợ tôi nghĩ quẩn,
Trần Hoài Chi cả tháng không rời khỏi tôi,
chăm sóc tôi còn chu đáo hơn cả mẹ tôi.
11.
Trần Hoài Chi phát triển thể chất chậm,
nhưng lại trưởng thành sớm hơn tôi về tâm lý.
Mãi đến khi tôi thực sự bước vào tuổi dậy thì,
tôi mới hiểu vì sao mỗi lần người khác trêu cậu ấy là “sẽ gả cho tôi”,
cậu lại đỏ mặt tía tai tức giận.
Thì ra cái lời hứa đùa giỡn lúc nhỏ,
chỉ mình tôi là tưởng thật.
Vậy nên tôi nói với mẹ rằng:
“Con không muốn cưới Trần Hoài Chi.”
Dù sao thì,
cậu ấy cũng không thể nào “gả” cho tôi thật.
Mẹ trêu tôi:
“Vậy con thích kiểu người như nào?”
Tôi đếm từng ngón tay:
“Cao nè, khỏe nè, học giỏi nè, nấu ăn ngon nữa, nói chung không giống cậu ấy chút nào!”
Từng gạch đầu dòng —
đều ngược với Trần Hoài Chi.
Tôi cố ý đấy.
Ai bảo lúc nào cậu ta cũng tỏ vẻ không tình nguyện,
như thể tôi là đồ bỏ đi không xứng với cậu ta vậy?
Rõ ràng là cậu ta là người đầu tiên nói sẽ gả cho tôi cơ mà.
Đúng lúc ấy, cửa nhà mở ra,
cậu ta đứng ngay bên ngoài.
Ánh mắt đầy ai oán, tổn thương.
Giọng điệu phẫn uất:
“Tống Thì Vi! Xem như tôi nhìn nhầm người!
Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng là một mối tình đặt nhầm chỗ!”