19.

Sau buổi quan sát trực tiếp,
trong đầu tôi giờ toàn là hình ảnh của cậu ta, không tài nào gạt ra được.

Cảm hứng nhiều đến mức vẽ mãi không hết,
thật sự là… vẽ không xuể.

Tôi rúc trong phòng vẽ liên tục mấy ngày.
Thường xuyên quên mất thời gian.

Trần Hoài Chi không liên lạc được thì bắt đầu sốt ruột.
Tôi dứt khoát đưa luôn chìa khóa dự phòng cho cậu ta.

Cậu ấy sẽ nấu ăn xong,
tự mang vào cho tôi.

Tối hôm đó, tôi bất chợt nghĩ ra một chi tiết kịch bản mới.
Bèn nói với Trần Hoài Chi là:
“Tối nay tôi không ăn cơm.”

Tiện tay quăng mấy bộ đồ bẩn của mấy ngày trước vào cái máy giặt mới sửa xong.
Hẹn giờ một tiếng.
Xong rồi…
không để tâm nữa.

Tôi đi thẳng vào phòng vẽ,
đeo tai nghe lên,
đắm mình trong thế giới riêng.

Lúc tôi ra khỏi phòng,
đã là ba giờ sáng.

Ở cửa ra vào,
có một chén chè ngọt được đặt gọn gàng.
Đã nguội từ lâu,
rõ ràng là để đấy rất lâu rồi.

Không gọi tôi,
cũng không đem vào.
Tận tụy đến mức… có gì đó không bình thường.

Nhưng điều kỳ lạ hơn là sau đó.

Mấy ngày liên tiếp, ánh mắt Trần Hoài Chi nhìn tôi ngày càng u ám,
sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Trong bữa ăn không nói một câu.
Ngoài trừ lúc thu dọn bát đũa phát ra tiếng “cạch cạch”,
cả người cậu như một bà nội trợ trầm mặc.

Tôi mải vẽ tranh,
chẳng để ý gì đến biểu hiện của cậu.

Cho đến hôm nay,
tôi nhìn kỹ… giật mình.

Quầng mắt Trần Hoài Chi đen xì,
mắt đầy tia máu,
trông y như một nghệ sĩ đương đại cấp độ lang thang.

Tóm gọn lại:
giống y như một người vô gia cư.

Tôi thử thăm dò:

“Cậu vừa trải qua cú sốc tâm lý lớn nào à?”

Cậu không trả lời,
mà lại… chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ tôi.

Giọng cậu trầm thấp:

“Cái đó là gì?”

“Hả?”

Tôi mù mờ không hiểu,
cầm gương lên soi —
không biết từ bao giờ trên cổ xuất hiện một vết đỏ to tướng,
tôi còn gãi đến rách da.

“Chắc là muỗi đốt thôi.”

Mặt cậu căng như dây đàn:
“Sao trong nhà cậu lại có dép nam?”

“???”

Câu hỏi đến bất ngờ khiến tôi đơ mất mấy giây.

Tôi cố nhớ,
cuối cùng mới nghĩ ra…
mấy hôm trước tôi có mua đôi dép mua một tặng một ở siêu thị.

“À… cái đó ấy hả, mua cho cậu đấy.”
Tôi tranh thủ khoe công.

Lời nói khéo léo.

Nhưng cậu ta bình thản phản bác:

“Thật à? Nhưng tôi đi size 43.
Đôi kia là size 41.”

“…”

Thật sự khó xử.

Tôi á khẩu không đáp được,
cậu ta thì giống như đã đoán được từ trước.
Ánh mắt dần dần tối sầm lại,
tia sáng cuối cùng trong mắt cũng vỡ tan.

Giọng nói đầy mỉa mai, lạnh lẽo chưa từng thấy:

“Nghệ sĩ như các cậu…
để tìm cảm hứng sáng tác thì sẵn sàng… ‘hiến thân vì nghệ thuật’ đúng không?”

Tôi nhún vai:

“Người khác thì tôi không biết.
Còn tôi, có thể hiến mạng sống để vẽ xuyên đêm.”

“Cậu ra ngoài.”

Cậu ta đột ngột cắt lời tôi.

Cười lạnh.
Mắt không có nước,
nhưng ánh nhìn như thể…
vỡ vụn chỉ sau một giây.

Cảm giác y như một người vợ mới cưới,
phát hiện chồng mình ngoại tình vào ngày thứ hai sau hôn lễ.

Tôi nói nhỏ:

“Nhưng… đây là nhà tôi mà.”

Cậu ta ngắt lời:

“Vậy được, tôi đi.”

Bóng lưng dứt khoát,
như thể chỉ cần liếc nhìn tôi một lần nữa là đã quá phí phạm.

Gì thế không biết?

Chỉ là nhờ cậu làm người mẫu,
có cần phải phản ứng như kiểu tôi làm điều gì khủng khiếp lắm không?

Tôi ấm ức vô cùng.
Càng nghĩ càng tức.

Nếu không muốn vẽ,
thì lúc đầu cứ thẳng thắn từ chối.

Tại sao lần nào cũng diễn như thể tôi ép buộc cậu ấy?

Cảm xúc như nước bùn bị khuấy trong lòng.
Đục ngầu, hỗn loạn.

20.

Từ sau hôm đó,
tôi và cậu ấy bắt đầu chiến tranh lạnh.

Tôi không muốn làm người ta khó chịu,
nên cậu ấy gọi ăn cơm, tôi cố ý không đi.

Sau đó,
cậu ấy cũng không gọi nữa.

Tôi tự đặt đồ ăn ngoài.

Chuông cửa vang lên.
Là suất ăn nhẹ tôi đặt.

Nhân viên giao hàng đội mũ lưỡi trai đen, cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt.
Giao xong cơm, không nói câu nào, liền quay người rời đi.

Tôi vô thức liếc nhìn thêm một cái.

Về nhà, mở hộp cơm ra,
tôi lập tức nhận ra hộp cơm đã bị người khác động vào.

Hôm sau, tôi không dám đặt đồ ăn ngoài nữa,
chỉ ăn tạm mì gói.

Nhưng khi mang rác ra ngoài,
tôi lại phát hiện trước cửa nhà có một bó hoa cúc trắng.

Tôi tưởng là giao nhầm.
Dù gì cũng chẳng ai tặng hoa mà chọn… hoa cúc trắng?

Nhưng ngay sau đó,
tôi nhìn thấy một tờ giấy kẹp trong đó.

Trên đó viết:

“Kính gửi cô Tống đáng yêu.”

Tôi nổi hết da gà.

Không thèm đổ rác nữa,
tôi chạy vội về phòng.

Khi tôi còn đang nghi ngờ có phải trò đùa của trẻ con hay không,
thì điện thoại nhận được tin nhắn từ một số lạ:

[Vi Vi xinh đẹp của tôi, món quà tôi cất công chọn lựa, em thích không?]

……???

Giờ thì tôi chắc chắn,
mình bị kẻ biến thái theo dõi rồi.

Căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, gấp gáp và chói tai.

Tim tôi nhảy dựng lên.
Đầu óc đầy rẫy các vụ án hình sự,
không dám ra mở cửa.

Mãi đến khi tiếng chuông vang lần thứ hai dừng lại,
lưng áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi vừa định gọi cảnh sát,
thì điện thoại vang lên.

Là Trần Hoài Chi gọi đến.

Đầu dây bên kia đầy căng thẳng, giọng nói dồn dập:

“Cậu đang ở nhà phải không? Có chuyện gì xảy ra không? Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.”

Dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu tôi bỗng đứt phựt.
Như một con thuyền lạc giữa đại dương,
cuối cùng cũng thấy được bến bờ.

Tôi mở cửa,
không nói một lời liền nhào vào lòng cậu ấy.

Nước mắt như vỡ đê,
rơi lã chã xuống má.

Cậu ấy ôm tôi thật chặt,
vừa vỗ nhẹ lưng tôi:

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Đợi tôi khóc đến mệt, trút hết nỗi lòng,
mới phát hiện mình đang ngồi trên sofa,
nửa người ngả trong lòng cậu ấy.

Lưng dán vào cánh tay, cảm giác rõ ràng,
mặt tôi bắt đầu nóng ran.

Cậu ấy cúi đầu,
ngón tay nhẹ nhàng lau nơi khóe mắt tôi còn ướt:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi kể ngắn gọn việc có thể bị kẻ biến thái theo dõi.

Cậu ấy nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:

“Báo cảnh sát đi. Tôi đi với cậu.”

Cảnh sát nói có khả năng là người quen gây án,
nhưng vì thiếu bằng chứng,
chưa thể xác minh người giao hàng có phải nghi phạm hay không, cần điều tra thêm.

Trên đường từ đồn công an trở về,
tôi mới chợt nhớ ra:

“Sao cậu biết tôi gặp chuyện?”

Cậu ấy đáp:

“Hôm nay nhà cậu không vang chuông,
mà cậu cũng không đặt đồ ăn.”

“…”

“Chuyện này cần thời gian để giải quyết,
cậu sống một mình đối diện nhà tôi,
không an toàn.
Dọn sang nhà tôi đi.”

Giọng điệu như thể giữa chúng tôi chưa từng cãi nhau.

Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng của cậu ấy,
khẽ nói:

“Được.”

21.

Sau khi chuyển đến nhà Trần Hoài Chi,
chúng tôi ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện chiến tranh lạnh.

Giữa cả hai duy trì một kiểu cân bằng lạ lùng.

Cậu ấy nhường phòng ngủ chính cho tôi,
còn mình thì ngủ phòng nhỏ bên cạnh.

Tối đó, tôi ra ngoài lấy nước,
thấy người lẽ ra phải ở trong phòng lại đang nằm trên ghế sofa.

Màn hình laptop trên bàn trà vẫn phát ra ánh sáng xanh.

Đôi chân dài bị co lại chật chội,
chăn mỏng trên người đã rơi gần hết.

Ánh trăng đầu hạ dịu nhẹ đổ xuống,
hàng mi dày tạo thành một vệt bóng mờ dưới sống mũi.

Hơi thở đều đều, yên tĩnh đến lạ.

Dù là đầu hè,
trời đêm vẫn hơi lạnh.

Tôi bước lại gần,
nhặt góc chăn,
nhẹ nhàng đắp lên người cậu ấy.

Ngay lúc đó…

Cậu ấy hơi mở mắt,
ánh nhìn vẫn còn ngái ngủ.

Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi,
rồi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt trong cổ tay tôi.

Cảm giác mềm mại của môi chạm vào,
cùng hơi nóng lướt qua mạch đập,
cứ như muốn thiêu cháy cả người tôi.

Tôi như mất hết xương cốt,
đứng ngây người tại chỗ.

Đợi đến khi hơi thở cậu ấy trở lại đều đều,
tôi mới như choàng tỉnh,
lặng lẽ quay về phòng.

Ngay lúc cánh cửa đóng lại,
người nằm trên ghế sofa mở mắt.

Trong mắt là sự tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu ấy đưa tay che nửa khuôn mặt,
vẻ mặt thoáng chút phức tạp,
giằng co giữa kiềm chế và buông bỏ.