10

Tôi đi theo Giang Lâm Chu đến quán cá nấu cay ngay trước cổng trường.

Trong quán, mùi hương cay nồng như len lỏi vào từng kẽ áo.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác nước miếng sắp chảy ra luôn rồi.

Rất nhanh sau đó, món cá nấu cay được bưng lên.

Một nồi cá đỏ au, những lát cá trắng mềm ngập trong lớp dầu ớt nóng hôi hổi, bên trên là một tầng ớt khô và tiêu Tứ Xuyên phủ kín.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy thèm đến chảy nước mắt.

Tôi không chờ nổi nữa, gắp ngay một miếng cá bỏ vào miệng.

Tê! Cay! Ngon! Thơm!

Đầu lưỡi tôi tê rần, môi nóng ran.

Nước mắt bắt đầu chảy ra, nhưng tôi không thể dừng lại được.

Cái cảm giác vừa cay vừa sướng này, đúng là gây nghiện!

Giang Lâm Chu nhìn dáng vẻ bê bết của tôi, nhẹ nhàng đưa cho tôi một tờ khăn giấy:

“Từ từ thôi, kẻo bỏng đấy.”

Giọng anh rất nhẹ.

Ánh mắt… lại tràn đầy cưng chiều.

Tôi nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt.

Cảm thấy mặt mình nóng rần lên lần nữa.

Không biết là vì cay…

Hay là vì… Giang Lâm Chu.

Anh lại rót cho tôi một cốc nước:

“Uống chút nước đi, đỡ cay.”

Tôi đón lấy, uống một ngụm thật lớn.

Nước mát lạnh giúp dịu đi cái nóng trong miệng.

Tôi nhìn anh, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Anh đối với tôi… hình như tốt quá mức cần thiết?

Chẳng lẽ…

Anh ấy thích mình?

Không thể nào! Anh có bạn gái rồi mà!

Tôi vội lắc đầu, đuổi ngay cái suy nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu.

Tôi cúi xuống tiếp tục ăn cá, coi như chưa từng nghĩ ngợi gì.

Ăn xong, chúng tôi rời khỏi quán.

Bầu trời đã tối.

Đèn đường bật sáng, bóng hai đứa bị kéo dài trên mặt đất.

Chúng tôi đi bên nhau, không ai lên tiếng.

Không khí có chút… ngượng ngùng.

“Này… Giang Lâm Chu.”

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Cậu đừng đến tìm tớ nữa.”

Tôi nói.

Nếu cậu cứ đến như vậy… trái tim tớ sẽ chết rất thảm đấy!

Giang Lâm Chu khựng lại.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi.

Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ bị tổn thương.

Nhưng anh không nói gì.

Chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái – ánh mắt ấy rất sâu, rất đậm.

Có oán trách, có giận dỗi, có cả một chút… đau lòng.

Ánh mắt đó…

Như khắc thẳng vào tim tôi.

Dù thời gian có trôi qua bao lâu… tôi cũng khó lòng quên được.

11

Nghe nói Giang Lâm Chu thất tình rồi.

Bạn gái anh ấy… đã chia tay anh.

Tin tức này như mọc cánh, bay khắp cả khuôn viên trường chỉ trong một buổi chiều.

Bạn cùng phòng chuyên gia hóng chuyện của tôi tả như thật:
“Nghe nói ảnh đi bar uống rượu giải sầu, suýt nữa bị một bà tổng bên giới giải trí… làm thịt luôn á!”

Tuy tôi thấy cái kịch bản đó lố như truyện ngôn tình ba xu, nhưng ở một góc nhỏ trong lòng, tôi lại… thở phào nhẹ nhõm.

Một chút niềm vui nho nhỏ, lén lút và tội lỗi, như một tia lửa bật lên “phụt!” trong tim tôi.

Tôi thừa nhận, tôi có hơi hả hê.

Ai bảo trước kia Giang Lâm Chu toàn làm ra vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng, nhìn tôi như kiểu:
“Đừng có mơ tưởng gì hết.”

Hừ! Giờ biết cảm giác bị người ta đá rồi chứ?

Nhưng hả hê thì hả hê, tôi vẫn có chút lo cho anh.

Dù sao, anh ấy vẫn là người mà tôi đã thầm thích suốt bao lâu.

Sau mấy ngày trằn trọc, tôi quyết định… đan một chiếc khăn choàng cổ tặng anh.

Không chỉ là để an ủi, mà còn như một lời tỏ tình âm thầm.

Dù có bị từ chối, tôi cũng muốn mình không phải tiếc nuối trong quãng đời sinh viên.

Vì anh ấy là… mối tình đầu của tôi.

Tôi nhắn tin cho “Góc tâm sự đêm khuya”, kể hết nỗi lòng:

【Mình sắp tỏ tình rồi.】

Không ngờ, bên kia phản hồi tức thì:

【Lại thích ai nữa vậy?】

???

Tôi sững người.

Sao tự nhiên nói vậy? Nghe cứ như đang trách móc á???

【Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Con chỉ thích một người thôi mà, có phải con lăng nhăng đâu!】

Tôi hoang mang thật sự.

Đáng ngạc nhiên hơn, chatbot gửi hẳn một emoji đang khóc, rồi nhắn:

【Con gái ai cũng vậy sao? Thấy ai cũng thích…】

Hả???

Cái chatbot này là bị gì vậy?! Có cảm xúc luôn à?!

Tôi vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười, vội vàng gõ:

【Mẹ đừng giận mà, con vẫn thích cái anh học trưởng lạnh lùng đó! Con rất chung thủy đó nha!】

Tôi vẫn luôn coi “Góc tâm sự đêm khuya” như… một phiên bản “mẹ ảo”, cái gì cũng tâm sự được.

Cuối cùng nó mới chịu dịu lại, gửi một cái emoji “xoa đầu”.

Thôi, dỗ xong rồi.

Đang nhắn thì đồ ăn tôi đặt giao tới.

Tôi gọi hoành thánh thịt bò, ai ngờ dở kinh hoàng — thịt thì dai như đế giày, nước dùng thì nhạt như nước luộc rau.

Tôi vừa ăn vừa tức, vừa nhắn:

【Gì vậy trời, cái hoành thánh này ăn muốn trầm cảm! Vẫn là hoành thánh “hồi bao cấp” mẹ làm là đỉnh nhất! Vỏ mỏng, nhân đầy, cắn một miếng nước súp phun tung tóe, ăn xong còn muốn chén thêm chục cái!】

Tôi vừa càm ràm vừa… nhớ mẹ.

Tối đó tôi ra căn tin ăn tối.

Vừa bước tới quầy, tôi sốc tận óc.

Hoành thánh nhân đầy kiểu “kim nguyên bảo”?!

Tôi dụi mắt mấy lần. Không phải mơ chứ?

Nhưng nhìn kỹ thì…

Hoành thánh trông hơi… thảm.

Có cái thì vỏ dày như bê tông, có cái thì lòi hết cả nhân, lại có cái nhăn nhúm méo mó, như tác phẩm trừu tượng hiện đại.

“Ủa gì vậy trời? Hôm nay cô bếp làm sao thế này?”

Tôi thầm nghĩ, nhưng… vẫn gọi một phần.

Dù sao cũng là món ruột của tôi mà!

Tôi vừa bưng tô hoành thánh vừa định tìm chỗ ngồi thì bị bạn cùng phòng kéo lại:

“Chiêu Chiêu! Cậu biết chưa? Giang Lâm Chu ảnh…”

Chỉ một câu thôi mà tôi như bị sét đánh giữa trời quang.

Tôi hoảng đến mức quên cả việc quẹt thẻ thanh toán, đi theo cô ấy luôn.

Và rồi — tôi nghe thấy tiếng la chói tai vang lên từ sau lưng:

“Này cậu đẹp trai không biết cán bột kia! Bạn gái cậu chưa trả tiền đó nha!”

Tiếng cô bếp vang vọng khắp căn tin.

???

Tôi quay đầu lại, ngơ ngác.

Và rồi tôi chứng kiến một trong những cảnh tượng “chấn động tinh thần” nhất đời mình.

Giang Lâm Chu — từ trong bếp căn tin lao ra ngoài.

Tóc dính đầy bột mì, mặt mũi lấm lem, còn mặc tạp dề hoa hồng bánh bèo — chắc là của cô bếp.

Tay anh cầm một cái hoành thánh đang gói dở, mà… hình dạng thì thật sự không nỡ nhìn lâu.

Anh ấy lao tới quầy, móc thẻ cơm ra, đưa cho cô nhà bếp.

“Cô ơi, xin lỗi, bạn gái cháu không cố ý đâu ạ.”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu xin lỗi cô.

Lúc ấy ở đó có tôi, bạn cùng phòng tôi, Giang Lâm Chu, cô nhà bếp… và gần như cả một nhà ăn sinh viên đều chứng kiến.

Tất cả chết lặng.

Không khí như bị đóng băng.

Mọi ánh mắt đều dồn hết về phía tôi.

“Chiêu Chiêu… cái… cái này là sao vậy?”
Bạn cùng phòng tôi cuối cùng cũng hoàn hồn, ngơ ngác hỏi tôi.

Tôi đơ người.

Giang Lâm Chu cũng lấy một phần hoành thánh, bưng khay đến ngồi đối diện tôi.

Tôi cúi đầu, dùng đũa chọc chọc mấy cái hoành thánh tròn vo trong bát, mặt nóng rực như sắp cháy.

“Cái đó… Giang Lâm Chu…”
Tôi lắp ba lắp bắp, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Anh thở dài, giọng có chút bất lực:

“Mấy món em thích ăn… khó làm thật đấy.”

???

Tôi còn đang bối rối, thì mẹ tôi đột nhiên gọi tới.

Giọng mẹ vẫn to và oang oang như mọi khi:

“Chiêu Chiêu à! Cái tài khoản ‘Góc tâm sự giữa đêm’ mẹ gửi dùng có ổn không? Thế nào? Càng ngày càng yêu mẹ chứ hả?”

Tôi đơ người luôn.

Góc tâm sự giữa đêm?!
Không phải tôi follow cái tên ‘Góc tâm sự đêm khuya’ sao?!

Chẳng lẽ… tôi theo dõi nhầm tài khoản từ đầu đến giờ?!

Tôi cúp máy, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Tôi ngẩng đầu, cắn răng hỏi:

“Cái tài khoản tên ‘Góc tâm sự đêm khuya’… là của cậu làm à?”

Giang Lâm Chu khẽ gật đầu, ánh mắt có chút áy náy:

“Là tài khoản tớ tạo để test mô hình AI, không ngờ lại có người thật sự dùng.”

Anh thở dài một cái, nhìn tôi nói:

“Làm mẹ em… đúng là vất vả.”

BOOM!

Mặt tôi bốc hỏa ngay lập tức, đỏ như tôm luộc.

Thì ra… ba tháng nay, người trò chuyện với tôi giữa đêm khuya chính là Giang Lâm Chu?!

Tôi nhớ lại tất cả những lời xấu hổ muốn độn thổ mà mình từng gửi đi…

Có lần tôi lỡ mặc nhầm đồ bơi mới mua, còn chụp ảnh gửi cho “Góc tâm sự đêm khuya”, hỏi có đẹp không.

Nó trả lời:

【Dễ thương lắm, giống như một chú hải cẩu nhỏ nghịch ngợm.】

Có lần tôi than mình béo lên, bắp chân to như cột đình, rồi còn gửi ảnh so sánh trước sau.

Nó đáp:

【Mũm mĩm mới đáng yêu, ôm mới thích.】

Nhưng kinh hoàng nhất là lần tôi đang kỳ đèn đỏ, phân vân không biết dùng băng vệ sinh hay quần lót ban đêm, thế là tôi chụp cả hai loại gửi qua để hỏi.

Nó còn bình tĩnh phân tích ưu khuyết điểm của từng loại, kết thúc bằng một câu:

【Dùng loại nào cũng được, vì em luôn là nàng tiên nhỏ đáng yêu nhất.】

……

Trời ơi!

Tất cả những lời đó, những bức ảnh đó… đều là Giang Lâm Chu thấy được?!

Tôi cảm thấy mình như một con gà trụi lông bị lôi ra giữa chợ.

Xấu hổ, tức giận, hoảng loạn… mọi cảm xúc cùng dội về một lúc.

Tôi không chịu nổi nữa, bật dậy, chạy khỏi nhà ăn như bay.

Về đến ký túc xá, tôi chui ngay vào chăn, vùi mặt trong gối, chỉ muốn nghẹt thở chết luôn cho xong.