Vì muốn bế cháu.
Mẹ chồng đã chọc thủng hết bao cao su trong phòng tôi.
Tôi không cãi cũng chẳng la lối,
chỉ lặng lẽ đổi một hộp khác với bà.
Một tháng sau,
mẹ chồng sắp mãn kinh… đột nhiên lại có thai.
01
Vừa mới thức dậy,
đã thấy mẹ chồng bê một cái bát cẩn thận bước vào phòng.
Trên mặt bà nở nụ cười kỳ quái:
“Tiểu Văn, con tỉnh rồi à, mau! Nhân lúc còn nóng thì uống ngay đi!”
Tôi nhìn cái bát bà đưa đến trước mặt,
bên trong là chất lỏng vàng nhạt, trên mặt còn lấm tấm bọt nhỏ.
Một mùi khai nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Cái quỷ gì thế này?!
Tôi vô thức bịt mũi, ngả người ra sau để tránh xa cái bát đó.
“Mẹ, cái này là gì vậy ạ?”
Mẹ chồng ưỡn thẳng người đầy đắc ý, cười toe toét không thấy mắt:
“Đây là nước long căn, con dâu nhà bà Vương bên cạnh uống có một tháng là dính bầu liền đấy!
Con bé đó đã ba mươi tuổi rồi, còn lớn hơn con năm tuổi đó!”
“Nước long căn?”
Tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn, “Rốt cuộc đó là cái gì ạ?”
Mẹ chồng phẩy tay nhẹ như không:
“Chính là nước tiểu buổi sáng của chồng con ấy mà, thứ tốt đó!
Dòng đầu tiên là bổ nhất, mẹ dậy sớm mới hứng được đó.”
“Cái… gì?!”
Tôi bật dậy khỏi giường như lò xo.
Mẹ chồng lùi lại hai bước, ôm chặt cái bát như sợ tôi làm đổ:
“Sao con dữ vậy chứ, cẩn thận không là đổ hết bây giờ!”
Tốt nhất là đổ luôn đi!
Nước long căn? Bà đúng là nghĩ ra được!
Nhưng dù sao bà cũng là bậc trưởng bối,
tôi vẫn cố nhịn để nói chuyện nhẹ nhàng.
“Mẹ à, mấy cái phương thuốc dân gian kiểu này toàn lừa người ta thôi.
Hơn nữa, trước khi cưới con với Kiến Bạch đã thống nhất là sẽ tận hưởng hai năm vợ chồng son, chưa muốn có con vội.”
Thật sự là đau đầu.
Mới cưới được nửa năm mà mẹ chồng đã bắt đầu ép sinh đủ kiểu.
Tuần trước thì mang về bùa nước không biết xin từ đâu.
Hôm kia lại đem tro nhang từ miếu Quan Âm ban con cho tôi thoa.
Mà hôm nay… đến mức bảo tôi uống cả nước tiểu?!
Cứ tiếp tục thế này chắc tôi điên mất!
02
Mặt mẹ chồng lập tức sa sầm:
“Hai năm không sinh? Ai cho phép?
Nhà họ Quan cưới cô vào là để nối dõi tông đường!”
Bà ta gào to đến mức màng nhĩ tôi cũng muốn thủng.
Tôi đang định lớn tiếng phản bác thì…
Cửa phòng tắm mở ra, Quan Kiến Bạch bước ra.
Tốt quá rồi!
Để chính miệng con trai bà nói đi!
Tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức chạy lại níu lấy tay Quan Kiến Bạch.
“Chồng à, mẹ bắt em uống… nước tiểu của anh đấy!
Anh nói với mẹ đi, đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa!”
Mẹ chồng cũng không chịu kém, kéo lấy cánh tay còn lại của anh ta:
“Phụ nữ mà không sinh con thì còn ra gì nữa?
Mẹ làm vậy là vì nó! Nó lại dám bảo mẹ là ‘vớ vẩn’ à?!”
Tôi: “Anh nói gì đi chứ!”
Mẹ chồng: “Con trai, con phân xử đi!”
Quan Kiến Bạch bị kéo qua kéo lại, cuối cùng nhìn tôi với ánh mắt khó xử:
“Vợ à, hay là… em nghe lời mẹ một lần?
Em cũng sắp ba mươi rồi, sinh sớm cho khỏe, mẹ còn đỡ đần được…”
Tôi không tin nổi vào tai mình.
Hai mươi lăm tuổi mà gọi là sắp ba mươi?!
Vậy thì mẹ chồng bốn mươi mấy chẳng phải là sắp xuống mồ?!
Điều khiến tôi choáng nhất là —
chúng tôi đã bàn trước khi cưới là không sinh con vội, tôi mới chịu cưới sớm như vậy.
Mới nửa năm thôi mà anh ta đã trở mặt đứng về phía mẹ?
Thật là… ông trời còn có thể nhịn,
tôi thì không!
Tôi nhìn anh ta đầy thất vọng, nghiến răng hỏi từng chữ:
“Quan Kiến Bạch, anh thật sự muốn em uống?”
Anh ta ngập ngừng gật đầu:
“Chỉ một lần thôi mà… mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình, chị Lý bên cạnh uống xong đúng là có bầu thật mà…”
Mẹ chồng thấy con trai đứng về phía mình thì càng thêm đắc ý,
đem bát nước dí sát vào miệng tôi.
“Nghe chưa?! Uống nhanh lên! Nguội là mất tác dụng đấy!”
Uống?
Uống ông nội bà mới đúng!
Tôi giật phắt lấy cái bát từ tay mẹ chồng.
Trong ánh mắt sững sờ của cả hai người, tôi nhảy xuống giường,
túm cằm Quan Kiến Bạch:
“Em làm gì— ứmm!”
Tôi không chút do dự dốc cả bát nước long căn vào miệng anh ta.
Chất lỏng vàng theo khóe miệng anh ta chảy xuống đầy người, để lại từng vệt ố vàng.
“Ọe— khục khục!”
Quan Kiến Bạch đẩy tôi ra, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Bên trong lập tức vang lên tiếng nôn khan.
Thấy chưa?
Chính anh ta cũng không chịu nổi cái “thần dược” đó mà còn bắt tôi uống?!
“Đồ tiện nhân mất dạy!”
Mẹ chồng tức đến run người, giơ tay định đánh tôi.
Tôi nghiêng người tránh, bà ta loạng choạng suýt ngã.
Tôi nhanh chóng bước đến tủ quần áo, lấy đại một cái áo khoác.
Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh,
Quan Kiến Bạch vẫn đang ôm bồn cầu, mặt trắng bệch.
Tôi lạnh lùng nói:
“Quan Kiến Bạch, chúng ta ly hôn đi.”
“Vợ ơi, đừng mà…”
Anh ta yếu ớt chìa tay ra,
nhưng tôi đã xoay người đi thẳng ra cửa.
Phía sau, mẹ chồng gào rú điên cuồng, mồm toàn lời khó nghe.
03
Lúc tôi quay về, trời đã tối.
Vừa đẩy cửa vào, một mùi thơm quyến rũ của các món ăn lập tức ập vào mũi.
Trên bàn ăn bày đầy các món mà tôi thích nhất.
“Tiểu Văn về rồi à!”
Mẹ chồng vội ra đón, gương mặt tràn đầy nụ cười lấy lòng.
Bà nắm lấy tay tôi:
“Mẹ sai rồi, Kiến Bạch đã mắng mẹ một trận rồi. Con không muốn sinh thì mình không sinh, mẹ sẽ không ép nữa.”
Quan Kiến Bạch từ phòng ngủ bước ra vội vàng.
Anh ta ôm một bó hồng phấn to, “bịch” một tiếng quỳ ngay trước mặt tôi.
“Vợ ơi, tất cả là lỗi của anh! Anh thực sự biết sai rồi!”
Giọng nói anh ta mang theo chút nghẹn ngào.
“Xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh thực sự không thể sống thiếu em! Từ nay về sau, chuyện gì anh cũng nghe lời em hết!”
Tôi thấy lòng mình mềm nhũn.
Quan Kiến Bạch là mối tình đầu của tôi.
Từ thời học sinh đến khi mặc váy cưới, bảy năm gắn bó.
Anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt.
Chỉ có điều… hơi bám mẹ.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh ta, tôi vẫn không nỡ.
Thôi vậy.
Cho anh thêm một cơ hội nữa.
“Từ giờ sẽ không ép em sinh con nữa chứ?”
“Anh đảm bảo! Anh thề luôn!”
Anh ta giơ tay phải lên:
“Nếu anh còn dám ép, thì xin trời cho anh vô sinh, tuyệt tử tuyệt tôn!”
Mẹ chồng cũng phụ họa, cười giả lả:
“Tiểu Văn, mau lại ăn cơm đi con, để nguội là mất ngon đó.”
Bà vồn vã kéo ghế cho tôi, liên tục gắp đồ ăn:
“Mẹ cố tình làm sườn xào chua ngọt mà con thích nhất đó, hầm hơn hai tiếng liền đấy.”
Mọi thứ dường như lại hài hòa.
Chuyện ban ngày xem như được xí xóa.
04
Hai giờ sáng.
Tôi bị đầy bụng mà tỉnh giấc.
Tối nay đúng là ăn hơi nhiều thật.
Nhưng… bên cạnh tôi lại trống trơn.
Chăn gối từ lâu đã lạnh ngắt.
Kỳ lạ.
Giờ này mà Quan Kiến Bạch còn đi đâu?
Tôi ôm bụng khó chịu, đi ra ngoài.
Cuối hành lang, phòng mẹ chồng le lói ánh sáng, còn vẳng ra tiếng nói chuyện nhỏ nhỏ.
Ban đầu tôi cũng không để ý, nghĩ chắc mẹ con họ tâm sự.
Cho đến khi tôi tiến lại gần…
Một vài câu nói vang lên rõ mồn một, đâm thẳng vào tai tôi:
“Mẹ! Cái cách này thật sự được không? Nhỡ cô ấy biết, đòi ly hôn thật thì sao?
Nhà cửa xe cộ đều đứng tên cô ấy, ly hôn là con trắng tay mất!”
“Con ngốc, nghe mẹ này.”
Giọng mẹ chồng mang đầy tính toán và đắc ý:
“Mình chọc thủng bao cao su, để nó có thai trước đã.
Phụ nữ thì mềm lòng, đến lúc thật sự mang thai rồi, nó có nỡ phá không?
Lúc ấy chỉ cần dỗ ngọt một chút là xong.
Có con rồi, tức là mình nắm được thóp của nó.
Sau này nó còn dám nói ly hôn à?
Đến lúc đó, chẳng phải con muốn gì mà chẳng được!”
“Hehe, mẹ đúng là cao tay! Thế thì cứ làm theo đi!”
“……”
Phần sau tôi chẳng nghe được gì nữa.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên sống lưng, khiến máu trong người tôi như đông cứng lại.
Tôi cũng không biết mình trở lại phòng như thế nào.
Ôm bụng nằm xuống giường, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cuộc hôn nhân này—
Tôi nhất định phải ly hôn.
Nhưng… tôi không thể để Quan Kiến Bạch ra đi dễ dàng như vậy.
Tôi sẽ khiến anh ta trắng tay.
Sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt!
Nửa tiếng sau,
cuối cùng bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Tôi hé mắt ra một khe nhỏ.
Chỉ thấy Quan Kiến Bạch cầm một hộp bao cao su 001 bước vào.
Anh ta rón rén đặt hộp trở lại tủ đầu giường, còn chỉnh lại y như cũ,
cẩn thận đến mức sợ bị tôi phát hiện.
Làm xong tất cả,
anh ta mới leo lên giường, quay lưng về phía tôi nằm xuống,
không bao lâu sau đã vang lên tiếng ngáy đều đều.
Còn tôi,
mắt cứ mở trừng trừng…
chờ tới lúc trời sáng.