Cứ thế…
suốt một đêm.
Cuối cùng, bác sĩ cũng tuyên bố:
“Tuổi sản phụ quá cao, điều kiện sinh thường không đạt.
Phải mổ bắt con.”
Mẹ chồng nghe xong thì run lẩy bẩy vì tức:
“Sao bác sĩ không nói sớm?! Hại tôi đau suốt cả ngày!!”
Bác sĩ cũng bất lực.
Ông ấy đã đề nghị từ sớm,
nhưng ba chồng kiên quyết không chịu ký giấy,
cứ khăng khăng rằng mổ lấy con thì không tốt cho đứa trẻ.
13
Bác sĩ đưa mẹ chồng vào phòng mổ.
Vài tiếng sau,
đứa trẻ cuối cùng cũng chào đời.
Nhưng trong phòng sinh lại không có tiếng khóc trẻ con.
Bác sĩ bước ra, vẻ mặt nặng nề:
“Não bộ thai nhi phát triển không đầy đủ,
có dị tật trí tuệ nghiêm trọng.”
Ba chồng lập tức nổi điên:
“Không thể nào! Giống nòi họ Quan sao có vấn đề được?!”
Bác sĩ lạnh lùng liếc ông ta:
“Sản phụ vốn đã là sản phụ cao tuổi,
sao suốt thai kỳ lại không đi khám?
Lại còn nhịn ăn?
Là người nhà mà làm việc vô trách nhiệm như vậy sao?”
Ba chồng bàng hoàng:
“Thục Phân bảo là mấy thứ đó toàn lừa đảo…
Sao hậu quả lại nghiêm trọng thế này…”
Bác sĩ chỉ có thể thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối:
“Nếu sản phụ đi khám định kỳ,
chuyện này hoàn toàn có thể phát hiện sớm.”
Ba chồng mặt mày trắng bệch, tràn đầy hối hận.
Tôi thì hiểu rõ—
vì muốn giấu thời gian mang thai thật,
mẹ chồng không dám đến bệnh viện.
Bà ta ép mình nhịn ăn
chỉ để che giấu cái bụng ngày càng lớn.
Tôi nhìn báo cáo trong tay, đúng lúc “ngơ ngác” hỏi:
“Bác sĩ…
Nhưng đứa bé này chẳng phải sinh non sao?
Sao lại nói phát triển đầy đủ được?”
Bác sĩ cau mày:
“Sinh non?
Chỉ số của thai nhi cho thấy đúng 40 tuần, đủ tháng.
Kết quả siêu âm rất rõ ràng.”
Ba chồng như bị sét đánh ngang tai, đứng chôn chân tại chỗ:
“Đủ tháng?!
Không… không thể nào!!”
Tôi cúi đầu,
dùng tay che nụ cười nhếch mép.
Lui về bóng tối, không để lại tên.
14
Ba chồng đưa đứa trẻ đi xét nghiệm ADN.
Khi thấy dòng chữ to đùng trên giấy:
“Không có mối quan hệ huyết thống”
Ông ta suýt sụp đổ.
“Không thể nào!
Chắc chắn là bệnh viện làm sai rồi!”
Tôi đúng lúc đưa cho ông một ly nước ấm, nhẹ nhàng an ủi:
“Mẹ nhất định không làm chuyện đó đâu,
chắc có nhầm lẫn gì rồi ạ.
“Ba ơi,
con cũng đã lấy tóc của Kiến Bạch rồi.
Hay ba với anh ấy cùng đi xét nghiệm?
Biết đâu thực sự là nhầm mẫu?”
Tôi lấy ra túm tóc đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Ba chồng mắt đỏ hoe, gật đầu.
Ba tiếng sau, kết quả có rồi.
Double Kill.
Ba chồng lảo đảo đi luôn sang khoa Nam để kiểm tra.
Kết quả: vô tinh bẩm sinh.
Tức là…
không thể có con bằng cách tự nhiên.
ẦM!!!
Trời của ba chồng,
trong một ngày,
sập đến hai lần.
Ông bước chân loạng choạng đến phòng bệnh,
vừa đến cửa thì đứng khựng lại.
Tôi tò mò liếc theo.
Chỉ thấy Quan Môn Khánh đang ôm eo mẹ chồng, nhẹ nhàng dỗ dành:
Là tôi cố tình báo cho ông ta.
Dù gì thì… ba ruột của đứa bé, sao có thể không đến trong dịp trọng đại này?
Mẹ chồng khóc như mưa:
“A Khánh ơi…
bác sĩ nói bé bị thiểu năng…
Huhuhu… giờ phải làm sao đây?”
Quan Môn Khánh lộ ra chút ghét bỏ,
nhưng vẫn vỗ lưng lấy lệ:
“Không sao đâu, dù gì cũng đứng tên Kiến Bạch rồi.
Đợi em hồi phục, tụi mình lại sinh đứa khác, đứa khỏe mạnh hơn…”
“Hu hu…
bác sĩ nói em không thể có con được nữa rồi…”
Và ngay khoảnh khắc đó—
mẹ chồng bỗng khựng lại.
Vì bà ta ngẩng đầu lên,
vô tình nhìn thấy ba chồng đang đứng ở cửa,
ánh mắt băng lạnh.
Cả căn phòng
lặng ngắt như tờ.
15
Nắm đấm của ba chồng siết chặt đến phát ra tiếng “rắc rắc”.
Tôi nhìn thấy rõ sát ý trong đôi mắt đục ngầu của ông ta.
“Hay quá nhỉ! Thì ra kẻ thông dâm là mày à, Quan Môn Khánh!
Mày đúng là em trai tốt của tao đấy!”
Ông ta túm lấy giá truyền dịch bên cạnh, vung thẳng về phía hai người kia!
Quan Môn Khánh theo phản xạ liền đẩy mẹ chồng ra phía trước,
còn mình thì nhanh nhẹn lùi lại.
Thép lạnh đập mạnh lên người mẹ chồng.
Bà ta thét lên như heo bị chọc tiết.
Ba chồng thì hoàn toàn mất kiểm soát, thấy gì đập nấy.
“Anh ơi, bình tĩnh đã!”
Quan Môn Khánh bị mảnh kính vỡ rạch trúng trán, máu chảy đầy mặt.
“Là chị dâu dụ dỗ em trước! Em… em bị ép mà!”
Câu đó chỉ khiến ba chồng nổi điên hơn.
Ông ta túm lấy ghế, đập thẳng xuống đầu Quan Môn Khánh:
“Tao đập chết mày! Thứ cầm thú đội lốt người!”
Mẹ chồng hoảng hốt lao đến can ngăn,
kết quả bị ông ta đá một cú thẳng vào bụng!
Vết mổ vừa mới khâu nứt toạc ra ngay lập tức.
Khi bảo vệ lao vào phòng, mọi thứ đã tan hoang.
Ba chồng biến mất không rõ tung tích.
Quan Môn Khánh nằm giãy giụa trong vũng máu.
Mẹ chồng thì máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ cả giường bệnh.
Tôi đứng trong đống hỗn loạn, mặt tái mét.
Sợ quá cơ…
Ghê quá cơ…
16
Cả mẹ chồng lẫn Quan Môn Khánh đều được đưa vào phòng cấp cứu.
Đèn đỏ “Đang cấp cứu” sáng lên rồi tắt đi.
Tình hình đã vượt xa dự đoán của tôi.
Nhưng tôi không hề cảm thấy thương hại.
Chỉ có thể nói: nghiệp quật thì không sai bao giờ.
Tôi dựa vào chiếc ghế lạnh ngắt ngoài hành lang,
rút điện thoại ra, mở camera giám sát trong nhà.
Màn hình tối om.
Nhà không có ai.
Hai mươi phút sau…
Khóa cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Quan Kiến Bạch vừa đi công tác về.
Anh ta thuận tay bật đèn lên.
Căn phòng sáng bừng.
“Ba?!”
Quan Kiến Bạch giật nảy mình, va mạnh chiếc vali xuống sàn.
Trước mặt anh ta,
ba chồng đang đứng lù lù, khóe miệng nhếch lên quái dị như đang cười.
Ngay cả tôi cũng bị dọa suýt ném cả điện thoại.
Quan Kiến Bạch nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh.
“Ba? Sao ba lại ở nhà?
Mẹ sinh rồi à?
Con vừa hạ cánh, gọi cho hai người không ai bắt máy, nên về trước…”
Ba chồng không nói một lời.
Chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta,
trong đôi mắt đục ngầu ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Quan Kiến Bạch thấy rợn người.
Cười gượng vài tiếng, anh ta bước đến định kéo tay ông:
“Ba, ba làm sao vậy? Nói gì đi chứ? Đừng dọa con,
mẹ xảy ra chuyện gì sao? Đi, mình đến viện ngay…”
Tay anh ta vừa chạm vào cánh tay ba…
Đột nhiên khựng lại.
Ba chồng rút ra từ sau lưng một con dao phay.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Quan Kiến Bạch còn chưa kịp kêu,
đã bị chém một nhát chí mạng vào vai.
Anh ta lùi lại loạng choạng, mắt trừng to không tin nổi:
“Ba! Ba điên rồi à?!
Con là con trai của ba mà!!”
Ba chồng nở nụ cười méo mó:
“Con trai?
Mày đâu phải giống nòi của tao!”
Quan Kiến Bạch hoảng loạn:
“Ba, ba đang nói cái gì vậy… Áaaa!!!”
Dao lại một lần nữa vung lên.
Tiếng hét của Quan Kiến Bạch bị cắt ngang giữa chừng.
Máu văng tung tóe lên ống kính,
hình ảnh trên màn hình đỏ lòm và mờ nhòe.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình,
ngón tay run rẩy bấm gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát đến nơi…
ba chồng không đánh, không chửi.
Chỉ lặng lẽ ngồi bệt dưới đất,
ôm đầu Quan Kiến Bạch vào lòng,
nhẹ nhàng đung đưa như ru con nít.
“Ngoan… ngoan nào…”
Ông ta lẩm bẩm,
rồi đột nhiên cười điên dại với cảnh sát:
“Tao nuôi nó hai mươi lăm năm,
hóa ra là con hoang của em trai tao!!
Ha ha ha ha ha…
Báo ứng! Tất cả đều là báo ứng!”
17
Cuối cùng, đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt.
Bác sĩ bước ra, giọng bình thản:
“Cứu được rồi, nhưng dây thần kinh cột sống bị đứt.
Sau này… chỉ có thể nằm một chỗ thôi.”
Tôi khẽ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên.
Thật đúng là… quá tốt rồi.
Trong phòng bệnh.
Mẹ chồng nằm bất động trên giường, sắc mặt trắng bệch,
toàn thân được quấn chặt như… xác ướp.
Tôi kiên nhẫn chờ bà ta tỉnh lại.
Khi cuối cùng bà ta chậm rãi mở mắt,
tôi cúi người xuống, dịu dàng thì thầm:
“Mẹ à, Kiến Bạch… bị bố chém chết rồi.”
Chỉ là một câu nói đơn giản.
Vậy mà mẹ chồng phun ngay một ngụm máu tươi,
gào thét như phát điên:
“Là mày!
Là mày hại chết con tao!!”
Bà ta điên cuồng muốn vươn tay cào mặt tôi,
nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng lùi lại một bước.
Rầm!
Bà ta ngã lăn xuống đất.
Tay chân giãy đạp yếu ớt,
nhưng rồi nhanh chóng phát hiện… không còn nhúc nhích nổi.
Tôi ngồi xổm xuống,
chậm rãi thưởng thức bộ dạng thê thảm của bà ta.
Đến nước này rồi…
mà vẫn cố đổ hết tội cho người khác.
Quả nhiên, mẹ chồng tôi không bao giờ biết tự soi lại mình.
Tôi khẽ bật cười:
“Mẹ à, mẹ biết vì sao có thai không?
Là do chính tay mẹ chọc thủng bao cao su 001 đấy.”
Bà ta bừng tỉnh.
Ngón tay run rẩy chỉ vào tôi:
“Là mày…
Là con tiện nhân mày đã đổi nó!!!”
Tôi không buồn đáp,
quay người bước đi.
Sau lưng chỉ vang lên một tiếng “rầm” nữa.
Bà ta tức quá… ngất xỉu luôn.
Về sau, tôi nghe nói…
Hôm ngân hàng đến siết nhà,
bà ta khóc lóc dữ dội.
Con trai chết rồi.
Chồng cũng chết.
Tình nhân bị đập cho thành người thực vật, cũng coi như chết.
Tiền tiết kiệm bao năm cuối cùng cống hết cho ngân hàng,
đến cả tiền thuê người chăm sóc cũng không còn.
Cuối cùng,
bà ta bị đói mà chết.
18
Tài sản thừa kế của Quan Kiến Bạch, đều về tay tôi.
Phải công nhận,
người đàn ông này rất có năng khiếu dụ dỗ phụ nữ.
Công ty thì lỗ chổng vó,
vậy mà chỉ cần cái miệng ngọt như mía lùi,
anh ta khiến mấy bà chị lớn tuổi tự nguyện rót tiền như nước vào công ty.
“Chị yêu, đây là gì vậy?”
“(Thật ra là của em đó~)”
Vừa quay đầu đã có người mới chuyển tiền vào tài khoản cho anh ta.
Đúng là nhân tài.
Tiếc là cuối cùng,
lại chết dưới tay ông chú ruột của mình.
Tôi thẳng tay bán sạch cổ phần công ty,
số dư trong tài khoản tăng gấp mấy lần.
Khi luật sư đưa tôi giấy tờ,
ở phần chữ “Người phối ngẫu thừa kế”, tôi khựng lại một chút.
Thấy… cũng hơi châm biếm.
Trong tay tôi vẫn còn một đống bằng chứng anh ta ngoại tình.
Ban đầu tôi định dùng nó để bắt anh ta ra đi tay trắng khi ly hôn.
Giờ thì… khỏi mất công.
Tôi cũng thuận tay bán rẻ căn nhà thành “hung trạch”, xử lý nốt phần cuối cùng.
Ngày chuyển nhà.
Tôi đứng nhìn ánh nắng rọi qua cửa sổ.
Thật rực rỡ biết bao.
(Toàn văn hoàn.)