Tiểu Lạt giận dữ:
“Tôi vừa mới mua hôm qua, để y nguyên trên bàn, chưa đụng vào!”
“Cậu có đụng hay không liên quan gì đến tôi? Dựa vào đâu lại nói là tôi lấy? Còn không thể là Tiểu Lan hay Cát Vi à?”
“Các cô ấy đâu phải loại người chuyên làm mấy chuyện bẩn thỉu như cậu!”
“Thế à, muốn nhắm vào tôi đúng không? Có bằng chứng không? Không có thì đừng có ăn nói bậy bạ.”
Đúng là không có bằng chứng thật.
Chính vì vậy nên dù Tiểu Lạt có tức giận đến đâu, Trương Lệ cũng một mực phủ nhận.
Tiểu Lạt tức đến mức phải khóa toàn bộ đồ đắt tiền vào tủ, rồi rầm một tiếng đóng cửa tủ thật mạnh.
“Vậy còn máy sấy tóc của tôi thì sao? Người dùng cuối cùng là cậu đấy, cậu dùng xong thì nó hỏng luôn!”
Tôi – vẫn đang nằm trên giường – lạnh nhạt lên tiếng.
Chuyện của Tiểu Lạt và Trương Lệ tôi không tiện xen vào, nhưng chuyện của tôi thì không thể bỏ qua.
Trương Lệ gắt gỏng:
“Cậu nói tôi dùng cuối thì là tôi làm hỏng chắc? Không chừng là cậu làm hỏng rồi đổ lên đầu tôi! Tôi cũng nói câu đó – có bằng chứng thì mang ra, không thì câm miệng giùm cái, mẹ nó phiền chết đi được.”
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý:
“Hy vọng cậu luôn giữ được thái độ đó.”
Nói xong, tôi lập tức đặt mua một chiếc camera giám sát.
Chuyện này tôi chỉ nói riêng cho Tiểu Lan và Tiểu Lạt biết.
“Ra vẻ cái gì mà ra vẻ, lắm lời phiền chết đi được.”
Trương Lệ cười khẩy một tiếng rồi nằm phịch xuống giường, mảnh móng tay vứt đầy sàn cũng chẳng buồn dọn.
Không chỉ vậy, cuối giường cô ta đã chất thành đống đồ lót và vớ bẩn chưa giặt, dưới gầm bàn thì nhét la liệt các hộp đồ ăn mang về, gián với muỗi bay tán loạn khắp nơi, mùi hôi thối, chua nồng và mốc rữa bốc lên nồng nặc cả ký túc xá.
Tiểu Lan – người vốn tính hiền lành – vừa mở cửa vào đã không nhịn được cất lời:
“Trương Lệ, cậu dọn dẹp chỗ của mình đi, bẩn lắm rồi. Với lại tuần này đến lượt cậu trực nhật, mà cậu cũng chưa dọn gì cả.”
Nhưng thứ nhận được chỉ là một câu đáp vô trách nhiệm:
“Tôi có thấy bẩn đâu? Mấy người thấy bẩn thì tự dọn đi, cả phòng toàn chuyện vặt cũng lắm chuyện.”
Rồi cô ta lại đeo tai nghe chơi game tiếp.
Tiểu Lan không chịu nổi nữa, đành cầm chổi với cây lau nhà ra tổng vệ sinh.
Tôi và Tiểu Lạt thấy vậy cũng tự giác xuống giường phụ giúp.
Từ giường trên, Trương Lệ vừa chơi game vừa chửi bậy, chẳng bao lâu lại đổi sang giọng điệu nũng nịu điệu chảy mật:
“Hu hu hu, gặp phải bạn cùng phòng kỳ quặc thì phải làm sao hả anh? Họ ai cũng bắt nạt em, anh có bảo vệ em không đó~?”
Chúng tôi: “……”
Điều duy nhất khiến chúng tôi cảm thấy được an ủi… chính là phần kết toán buổi tối.
【1. Phí nước và điện chia đều, Trương Lệ giảm 0.5 tệ.】
【2. Trương Lệ đã dùng mất một nửa hộp kem dưỡng đắt tiền của Tiểu Lạt, theo giá thị trường tính phí 800 tệ, đã trừ tiền trong tài khoản.】
【3. Trương Lệ làm hỏng máy sấy tóc của Cát Vi, đã khấu hao theo giá thị trường, cần bồi thường 200 tệ, đã trừ tiền trong tài khoản.】
【4. Trương Lệ không thực hiện nghĩa vụ dọn dẹp theo lịch, ba bạn cùng phòng thay cô ta làm việc dọn vệ sinh. Tính theo đơn giá lao công trên thị trường, 100 tệ/người/giờ, tổng cộng 300 tệ, đã trừ tiền trong tài khoản.】
Chúng tôi sửng sốt, sau giây phút ngỡ ngàng là niềm vui sướng tột độ.
Không ngờ hệ thống chia tiền AA lại công minh đến như vậy!
Trương Lệ phát điên, gào lên mắng hệ thống lừa tiền, đòi hoàn tiền và yêu cầu hủy bỏ hệ thống.
Thế nhưng giọng máy lạnh lùng lại vang lên lần nữa:
【Nếu tự ý hủy bỏ hệ thống trước thời hạn tốt nghiệp, sẽ bị xử lý buộc thôi học.】
4
Biết mình có thể bị đuổi học, Trương Lệ không dám chống đối hệ thống nữa.
Nhưng cô ta bắt đầu trút giận lên chúng tôi một cách điên cuồng hơn.
Ban đêm thì thức khuya, ban ngày thì dậy sớm, mở game bằng loa ngoài, vừa chơi vừa bật mic nói chuyện ầm ĩ, tiếng lục lọi đồ đạc thì lớn như tiếng sấm.
Kết quả là, một giấc ngủ ngon đối với chúng tôi trở thành thứ xa xỉ. Ngày nào cũng lê lết đến lớp với đôi mắt thâm quầng, vừa vào phòng học là nằm vật xuống ngủ, bị trừ không ít điểm chuyên cần.
Không chỉ vậy, cô ta còn mở livestream ngay trong ký túc xá. Có lần Tiểu Lan đang thay đồ suýt nữa bị cô ta quay vào livestream.
Trương Lệ thì chỉ lạnh nhạt buông một câu:
“Làm sao mà biết được cậu không cố ý đứng đó thay đồ? Thấy tôi livestream mà không tránh đi, chẳng phải là cố tình muốn lên sóng à? Dùng thân thể để câu view chứ gì.”
Tiểu Lan tức đến mức bật khóc, chạy đến tìm giáo viên hướng dẫn xin được chuyển ký túc xá.
Cô giáo chỉ an ủi vài câu lấy lệ, nói là nếu có phòng trống thì sẽ sắp xếp.
Nhưng chúng tôi đều biết, đó chỉ là lời hứa suông để qua chuyện.
Trương Lệ thấy giáo viên cũng chẳng làm gì được mình thì lại càng đắc ý.
Không biết từ lúc nào còn nghiện thêm một thói xấu: hút thuốc.
Mỗi ngày, Trương Lệ vừa về đến ký túc xá là bắt đầu hút thuốc, ngày hai bao.
Vừa bước vào cửa, thứ xộc vào mũi không còn là mùi hôi thối từ giường cô ta nữa, mà là mùi thuốc lá bẩn thỉu của khói thuốc thụ động.
Tôi cực kỳ dị ứng với mùi thuốc, mỗi lần hít phải là tim phổi như bị bóp nghẹt, không nhịn được phải nổi cáu:
“Đây là chỗ sinh hoạt chung, cậu hút thuốc gì chứ? Muốn hút thì ra ngoài mà hút!”
Tiểu Lạt bị khói hun đến nỗi mở mắt không nổi, cũng không nhịn được mà mắng theo:
“Không biết khói thuốc thụ động độc hại thế nào à? Dựa vào đâu mà bắt người khác phải hít khói từ miệng cậu?”
Trương Lệ chỉ cười lạnh một tiếng:
“Thì sao? Tôi còn chưa bắt mấy người chia tiền thuốc cho tôi đấy nhé.”
Thấy bọn tôi tức tối, cô ta lại càng đắc ý.
Tôi, Tiểu Lan và Tiểu Lạt đành ngồi co ro dưới lầu ký túc xá ngửa đầu ngắm trăng.
Tiểu Lan ôm ngực than:
“Tớ cảm giác sắp bị u tuyến vú đến nơi rồi.”
Tiểu Lạt mặt xám như tro:
“Tớ cũng gần phát rối loạn thần kinh luôn rồi.”
Tôi mặt không cảm xúc:
“Tớ thì cảm thấy não và phổi không còn hoạt động bình thường nữa…”
Có những chuyện còn có thể nhẫn nhịn, nhưng khói thuốc thì không thể.
Chỉ có người không hút thuốc mới biết khói thuốc thụ động vừa hôi, vừa ghê tởm, lại cực kỳ nguy hại cho sức khỏe.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Bình thường đi ngoài đường, tôi còn phải bịt mũi né tránh như đánh du kích, thậm chí đến cả mấy truyện nam chính hút thuốc tôi cũng bỏ không đọc.
Vậy mà giờ thì hay rồi – hít trọn cả bao.
Tiểu Lan đề nghị:
“Hay là… bọn mình cùng nhau khiếu nại xin đổi ký túc xá đi?”
Tiểu Lạt lắc đầu:
“Vô ích thôi. Trường lấy đâu ra nhiều phòng trống như vậy, họ chỉ tìm cách giải quyết người đưa ra vấn đề, chứ không bao giờ xử lý tận gốc.”
Cả ba chúng tôi đều là kiểu người hiền lành, gặp phải loại mặt dày như Trương Lệ thật sự bó tay, không thể học theo trò vô lại của cô ta được.
Tôi thở dài:
“Thôi, trước mắt mình đi bệnh viện kiểm tra một lượt đã, lỡ như tức giận đến sinh bệnh thì phiền lắm.”
Kết quả kiểm tra: không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bác sĩ chỉ nói chúng tôi đang chịu áp lực tinh thần quá lớn, dặn dò nghỉ ngơi điều độ và tuyệt đối không hút thuốc.
Trời đất chứng giám – chúng tôi có bao giờ hút đâu!
Cầm đơn dặn dò trong tay, ba đứa lại tiếp tục thở dài, lòng đau như cắt vì mất cả vài trăm tệ tiền khám.
Trước khi quay lại ký túc xá, tôi mua giấm trắng và chai xịt khử mùi, âm thầm quyết định: nếu Trương Lệ còn dám hút thuốc, tôi sẽ xịt thẳng vào mặt.
Thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Thế nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch, Trương Lệ đã lảo đảo quay về ký túc xá lúc gần rạng sáng, say khướt người.
Đồng thời, trong đầu chúng tôi lại vang lên giọng nói máy móc lạnh lẽo quen thuộc:
【1. Phí nước và điện chia đều, Trương Lệ giảm 0.5 tệ.】
【2. Trương Lệ hút thuốc, 20 tệ một bao, mỗi ngày 2 bao, tổng cộng 40 tệ. Các bạn cùng phòng phải chia phần thuốc lá, hệ thống đã trừ 10 tệ từ tài khoản của Tiểu Lan, Tiểu Lạt và Cát Vi.】
Mẹ nó!
Còn có thiên lý nữa không đây?!
Trương Lệ thoáng sững người, sau đó cười như điên:
“Cho các người dám chống đối tôi, thấy chưa? Báo ứng tới rồi đấy ha ha ha ha!”
Không thể nhịn thêm nữa!
Tôi phẫn nộ, bật dậy khỏi giường định đi khiếu nại lên hệ thống.
Nhưng đúng lúc đó, giọng máy móc lạnh lùng khựng lại một chút, rồi bất ngờ tiếp tục vang lên…