8

Chín giờ tối, Cố Tri Dự gõ cửa nhà tôi đúng giờ như đã hẹn.

Lúc đó, ba mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách xem một bộ phim truyền hình bi lụy, kể về cuộc đời của người đàn ông vô dụng.

Thấy anh bất ngờ xuất hiện, cả hai đều sững sờ.

“Tiểu Dự, sao cháu lại về đột ngột vậy?”

Cố Tri Dự mỉm cười hiền hòa:

“Cháu tranh thủ hoàn thành công việc sớm, về nghỉ mát. Tiện thể mua chút đồ biếu chú dì.”

“Ôi trời, đúng là đứa nhỏ chu đáo.”

Ba mẹ tôi vui mừng không để đâu cho hết, cứ tấm tắc khen anh mãi.

Thậm chí còn nhất quyết kéo anh vào nhà uống trà.

Cố Tri Dự thì miệng khách sáo từ chối, nhưng chân thì đã thong thả bước vào, vừa trò chuyện vừa nắm tình hình với ba mẹ tôi như chưa có gì xảy ra.

Tôi lén quan sát vẻ mặt của anh từ bên cạnh.

Trong lòng thầm thấy lạ.

Tôi còn tưởng anh sẽ nổi giận lắm cơ, sẽ dằn mặt đủ kiểu.

Nhưng sắc mặt anh lúc này chẳng khác gì khi đang rất vui vẻ.

Chắc là vì đang ở nhà tôi, trước mặt ba mẹ tôi nên anh không tiện để lộ mối quan hệ giữa hai đứa.

Chịu đựng đến hết kỳ nghỉ hè, mọi chuyện cũng sẽ trôi qua thôi.

Nghĩ vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cho đến khi trời khuya, đến giờ đi ngủ, Cố Tri Dự đứng dậy cáo từ:

“Chú, dì nghỉ sớm nhé. Cháu còn phải xuống xe vài lượt nữa để đem đồ vào nhà, không làm phiền nữa.”

“Sao cơ?” – Mẹ tôi nghe thế liền chỉ đạo:

“Lạc Lạc, còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau đi phụ anh Dự chuyển đồ.”

“Dạ.”

Tôi và Cố Tri Dự liếc nhau đầy ăn ý, tất nhiên chẳng hề phản đối.

Nửa tháng không gặp, tôi cũng nhớ anh.

Nhớ hôn anh.

Tôi ngoan ngoãn đi theo anh xuống lầu.

Vì hành lang có gắn camera, nên cả hai luôn giữ khoảng cách lễ phép đúng mực.

Thế nhưng, vừa bước vào chỗ khuất không có camera trong bãi đậu xe, tôi lập tức bị kéo mạnh vào ghế sau ô tô.

Nụ hôn lập tức trút xuống như mưa.

Vừa thoát khỏi vẻ ngoài nho nhã, hành động của Cố Tri Dự trở nên có phần dữ dội.

“Cuối cùng cũng có cơ hội tính sổ rồi.”

Tôi sực tỉnh.

!

Chết tiệt.

Thì ra cái gã “ông già” này nãy giờ vẫn đang đóng vai người tử tế.

Trong lòng tôi mắng anh không ngớt, nhưng ngoài miệng thì lại mềm nhũn cầu xin:

“Cố Tri Dự… giờ này vẫn còn ông bà bế cháu đi dạo trong khu đấy… nếu mấy bác hàng xóm nghe thấy tiếng em thì không ổn đâu… Hay là… mai mình tính sổ tiếp nhé? Em đi với anh đến khách sạn xa xa chút…”

Phản ứng của anh là… trực tiếp nhấc gấu áo thun của tôi nhét vào miệng.

Bịt tiếng tôi lại.

Lạnh lùng nói:

“Như vậy thì không ai nghe thấy.”

“Tiếp theo, em chỉ cần cắn chặt là được.”

“Nếu lơi ra một lần… anh sẽ…”

9

Tối hôm ấy, trong góc khuất của bãi đậu xe khu dân cư, bên trong chiếc SUV màu đen, tôi bị Cố Tri Dự truy hỏi đi truy hỏi lại mấy câu:

“Anh thật sự già đến vậy sao?”
“Không! Tuyệt đối không! Anh chưa tới ba mươi mà, đúng độ tuổi thanh xuân! Sung mãn tràn trề! Huhuhu—”

“Vậy em thích người lớn tuổi hay thích người trẻ?”
“…Người lớn tuổi?”
“Hả?”
“Trẻ! Em thích người trẻ!”
“Hử.”
“Huhu… Em thích kiểu như anh được chưa! Cố Tri Dự, nếu anh còn lấy thắt lưng đánh vào mông em, em méc ba mẹ em đó!”

Tôi vừa phẫn nộ vừa thấp giọng phản kháng.

Cố Tri Dự thì ung dung, chẳng hoảng hốt tí nào.

“Vậy cái tên mà em lưu anh trong danh bạ là gì?”

Tôi bỗng sững lại. Tên gì ấy nhỉ?

【Daddy】.

Sự phụ thuộc kín đáo nhất của một cô gái nhỏ với người yêu lớn tuổi hơn mình.

Tôi thì oán giận vì bị anh kiểm soát.
Nhưng lại say mê cảm giác bị anh chi phối, muốn được anh dẫn dắt.

Và giờ đây, người dẫn dắt ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi của tôi.

Không đau, cũng không mang chút xúc phạm nào.
Chỉ là màn dạo đầu đầy ám muội.

“Thế nên nếu muốn méc, cũng phải méc với anh trước đã.”

“…”

Tôi không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh:
“Vậy em sẽ đổi tên anh lại thành Cố Tri Dự.”

“Không được. Thật ra anh rất hài lòng với biệt danh đó.”

“Tại sao?”

Anh hạ kính cửa xe xuống một khe nhỏ, sau đó chỉnh lại áo thun nhàu nhĩ trên người tôi.

“Vì biệt danh anh đặt cho em… cũng gần giống vậy.”

“??”

Tôi lập tức tò mò, cuống cuồng lục túi anh tìm điện thoại.

“Cái gì, cái gì? Cho em xem với!”

“Điện thoại anh đâu?”

Anh ôm lấy tôi, tiện tay cầm điện thoại từ bảng điều khiển trung tâm.

Ngón tay anh lướt vài lần trên màn hình.

Tôi nhìn thấy biệt danh mà anh lưu cho tôi.

Đó là một cái tên vừa dễ thương vừa khiến người ta mặt đỏ tim đập.

【Puppy】 – Cún con.

Một biệt danh đầy ắp sự chiếm hữu và yêu thương.

10

Cái biệt danh đó khiến tôi đỏ bừng cả mặt suốt đoạn đường về nhà.

Ba mẹ vẫn chưa ngủ.
Vừa thấy tôi, liền gọi lại:

“Lại đây uống chút nước đi con.”

“Mới khuân đồ có chút xíu mà mồ hôi đổ ròng ròng thế, đúng là ít vận động quá.”

Tôi ngại đến mức chẳng biết phải nói gì.
Chỉ cắm đầu uống nước, cố gắng dập đi cơn nóng bức đang bốc lên từ trong lòng.

Ba mẹ cũng không hỏi nhiều, vừa xem ti vi vừa trò chuyện rôm rả.

“Lúc nãy anh nói ba mẹ thằng Tiểu Dự gần đây định mai mối cho nó, là cô gái thế nào vậy?”

“Nghe nói là con gái giám đốc chỗ tôi làm, xinh lắm, đã học xong thạc sĩ, lễ phép hiểu chuyện, lại rất có khí chất. Mấy hôm nữa chắc cho hai đứa gặp mặt thử.”

“Chà, môn đăng hộ đối quá còn gì! Khả năng thành đôi cao đấy.”

“Ừ, còn con Lạc Lạc nhà mình thì cứ học xong ra trường, đi làm vài năm rồi hẵng nghĩ đến yêu đương cũng chưa muộn…”

“Lạc Lạc, con sao vậy? Sao mặt con tái nhợt thế kia?”

Mẹ tôi quay lại, lo lắng sờ trán tôi.

“Không phải ra ngoài chơi mấy ngày, lại vừa chuyển đồ cả buổi nên say nắng đấy chứ?”

Tôi gắng gượng thoát ra khỏi nỗi sợ hãi như thủy triều đang nhấn chìm, miễn cưỡng lắc đầu cười:

“À không… con chỉ đang nghĩ vẩn vơ thôi.”

“Ba, mẹ… thật ra con với anh Cố Tri Dự—”

Lời còn chưa nói xong, tôi lập tức ngưng lại.

Mẹ tôi không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi:
“Hả? Gì cơ? Con với Tiểu Dự làm sao?”

“…Không, không có gì ạ. Con chỉ nói là lúc nãy chuyển đồ mà anh ấy không nói gì với con, thật chẳng có tình nghĩa gì cả.”

Ba tôi bật cười:

“Chuyện riêng tư của người ta, nói với con làm gì chứ?”

Phải rồi.

Anh ấy đâu cần nói với tôi.
Tôi chỉ là cô em gái hàng xóm, chẳng thân thiết là bao.

“Haha, đúng đúng. Ba mẹ nói chuyện đi nha, con đi tắm rồi ngủ đây.”

Nói rồi, tôi trở về phòng.

Sau khi tắm xong, tôi nằm đơ trên giường.

Điện thoại không ngừng đổ chuông “ting ting”.

Không cần nhìn cũng biết là tin nhắn của Cố Tri Dự.

Anh sẽ hỏi tôi có mệt không, có đau chỗ nào không.
Sẽ đề nghị ngày mai đưa tôi đi chơi.
Sẽ gửi vài câu nói sến súa khiến tôi không chịu nổi…

Nhưng hiện tại, tôi chẳng muốn trả lời lấy một chữ.

Tôi kéo chăn trùm kín đầu.

Chuyện phải đến… rốt cuộc vẫn đến.

Bác trai bác gái nhà họ Cố đặt kỳ vọng rất lớn vào hôn nhân của con trai mình.
Tôi… còn có thể yêu Cố Tri Dự bao lâu nữa?

Nếu tôi sinh sớm vài năm.
Nếu anh ấy sinh muộn vài năm.

Thì khoảng cách này… có lẽ sẽ không còn là vấn đề nữa.

Puppy rất nhút nhát.
Puppy rất sợ chia tay.
Puppy không muốn mất đi thứ quan trọng của mình.

Cố Tri Dự là “thứ quan trọng” ấy.
Tình yêu của anh… cũng vậy.