Chúng tôi thực sự đã từng yêu nhau, từng có những khoảnh khắc ngọt ngào.
Nhưng tình yêu của chúng tôi, tuyệt đối không nên vấy bẩn bởi tiền bạc.

“Đồng Hy, chúng ta chia tay đi.”

Chỉ đến khi nghe tôi nói ra hai chữ chia tay, cô ấy mới thu lại nụ cười giễu cợt.
Khuôn mặt lập tức lộ ra sự hoảng loạn.

“Chia tay? Giang Dự, anh dám nói chia tay với em sao?”
“Em không đồng ý, anh lấy tư cách gì để chia tay em? Ngay cả giận dỗi cũng phải có giới hạn!”

Cô ấy luôn tự cho mình là cao cao tại thượng.
Cứ như thể yêu cô ấy là một ân huệ lớn dành cho tôi vậy.

Tôi chỉ nhàn nhạt nhìn cô ấy.

“Tôi không giận dỗi, nếu cô luôn cho rằng tôi là kẻ trèo cao, luôn thèm khát tiền của cô.”
“Vậy cô nên tìm một người môn đăng hộ đối, yêu nhau công bằng đi.”

Tôi không muốn nói thêm một câu nào nữa, xoay người trở về phòng ngủ, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Khoảng nửa phút sau, tôi mới nghe thấy tiếng cô ấy gào lên đầy tức giận.

“Giang Dự, anh đừng hối hận!”

Tôi không để tâm đến những lời đe dọa của cô ấy, cũng chẳng quan tâm đến việc cô ấy dắt Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Tình yêu bị xem như tình cảm của một tên trộm, tôi đã kiên trì suốt bảy năm.

Tôi chưa từng trách Đồng Hy vì tôi không thể cứu mẹ, cô ấy thực sự không có nghĩa vụ phải cho tôi mượn tiền.
Nhưng khi tôi cần giúp đỡ nhất, dù tôi cầm giấy nợ quỳ xuống cầu xin cô ấy cứu mẹ tôi.
Cô ấy vẫn làm ngơ, thậm chí còn coi tôi là kẻ trèo cao.

Tôi đối với cô ấy, và đối với tình yêu bảy năm của chúng tôi, đã hoàn toàn chết tâm.

3
 Nửa đêm, tôi mang theo tất cả hành lý, bước đi trên con phố vắng không một bóng người.
Bắc Kinh rộng lớn, vậy mà chẳng có nơi nào cho tôi dung thân, cũng chẳng còn lý do để tôi ở lại.
Mẹ tôi đã không còn, tình yêu cũng đã đường ai nấy đi.
Mỗi giây phút tiếp tục ở lại, chỉ càng khiến tôi thêm đau khổ.

Không còn chốn để đi, tôi đành ngồi tạm trong sảnh bệnh viện gần đó suốt một đêm.
Việc đầu tiên khi đến công ty sáng hôm sau là nộp đơn xin nghỉ việc.

Khi nhận được đơn của tôi, cấp trên tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
“Nghỉ việc? Tổng giám đốc Đồng đã đồng ý cho cậu nghỉ việc rồi sao?”
“À đúng rồi, giờ cậu nghỉ rồi, tháng này chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền thưởng đâu, lương sau này sẽ chuyển hết vào một tài khoản nhé.”

Tôi cau mày, đầu óc rối bời, tạm thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyển vào một tài khoản là sao?
Và tôi lúc nào có tiền thưởng chứ?
Quan trọng nhất, “Tổng giám đốc Đồng” là ý gì?

Thấy tôi ngơ ngác, cấp trên cũng cảm thấy khó hiểu:
“Không phải cậu và Tổng giám đốc Đồng là người yêu sao? Chính cô ấy dặn phòng tài vụ phải tách lương của cậu ra phát.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Lương cơ bản thì chuyển cho cậu, còn tiền thưởng và các khoản tăng lương đều chuyển vào một tài khoản khác, nói là để giúp cậu tiết kiệm tiền.”
“Không ngờ cậu có bạn gái như Tổng giám đốc Đồng mà còn sống tiết kiệm như vậy, thật là hiếm có.”

Thì ra suốt những năm qua, tôi chỉ nhận được mức lương cơ bản từ ngày đầu tiên đi làm.
Hóa ra việc tôi nhiều lần đề nghị tăng lương không phải vì tôi chưa đủ nỗ lực, mà là bị Đồng Hy âm thầm chuyển hết vào một tài khoản khác.

Khi tôi tìm đến phòng tài vụ xin bảng sao kê lương, mục tiền thưởng hiện rõ rành rành một con số: 2000 tệ.

Vài ngày trước, vì thiếu đúng 2000 tệ, tôi đã chậm một ngày nộp tiền cho bệnh viện.
Khiến mẹ tôi không kịp phẫu thuật, mãi mãi ra đi.

Nực cười hơn nữa, số tiền thưởng mà Đồng Hy đã chiếm giữ của tôi trong suốt bảy năm qua.
Đủ để cứu sống mẹ tôi từ lâu.

Tôi thật sự quá ngu ngốc.
Ngu đến mức chỉ biết chăm chỉ làm việc, sợ bị sa thải, sợ mất nguồn thu nhập.
Cũng ngu đến mức bị Đồng Hy lừa xoay vòng suốt bảy năm mà chẳng hay biết.

Chỉ vì sợ cô ta nghĩ tôi là “đàn ông trèo cao”, tôi không những chưa từng tiêu tiền của cô ta,
Mà ngay cả tiền lương do chính tôi làm ra cũng bị cô ta lấy mất.

Trong mối quan hệ đầy dối trá và nhục nhã này, tôi vậy mà đã kiên trì suốt bảy năm.

Cầm bảng sao kê tiền lương, tôi chuẩn bị đến tìm cô ta tính sổ, vậy mà cô ta lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

“Giang Dự, chỉ cãi nhau vài câu mà anh bỏ nhà đi, rồi còn làm ầm ĩ đến mức đòi nghỉ việc.”
“Tôi thấy tính khí anh càng ngày càng lớn rồi đấy.”

Theo sát phía sau cô ta là Thẩm Trạch Xuyên, bộ dạng đầy hả hê.
Cậu ta bước tới với vẻ mặt giả tạo, nói:
“Giang Dự, anh cũng thật là không có lương tâm, tiêu tiền của chị Đồng Hy, ở nhà do chị ấy thuê cho anh.”
“Không có chị Đồng Hy, anh sống nổi ở Bắc Kinh chắc?”

Đúng là loại người không biết xấu hổ, có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời dối trá trắng trợn như vậy.

Tôi tức quá bật cười, định phản bác, thì bị Đồng Hy cắt ngang:

“Trạch Xuyên nói đúng đấy, nếu không có tôi, anh đã chết đói từ lâu rồi.”
“Chuyện hôm nay coi như anh làm loạn, tôi cho phép anh nghỉ một ngày, về nhà với tôi đi.”
“Ngày anh tự ý nghỉ hôm nay, tôi sẽ không trừ vào lương đâu.”

4
 Càng nhìn rõ con người Đồng Hy, tôi càng cảm thấy:
Suốt bảy năm qua, tôi thật sự mù quáng đến mức nào.

Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
Thấy Đồng Hy không ngăn cản, giọng họ ngày càng lớn:

“Tổng giám đốc Đồng giấu thân phận, chẳng qua là không muốn Giang Dự tự ti, còn dặn chúng ta giữ bí mật, đủ thấy cô ấy quan tâm cậu ta thế nào.”
“Ăn của Tổng giám đốc Đồng, ở nhà của Tổng giám đốc Đồng, vậy mà còn dám nổi giận với cô ấy.”
“Muốn trèo cao mà không nhìn lại bản thân mình đi, rời xa Tổng giám đốc Đồng thì cậu ta là gì chứ?”

Càng nhiều người bàn tán, Đồng Hy lại càng đắc ý.
Thẩm Trạch Xuyên liên tục hùa theo, đổ mọi tội danh không có thật lên đầu tôi:

“Giang Dự, chẳng phải anh còn từng lấy cớ mẹ mình sắp chết để lừa 2000 tệ của chị Đồng Hy sao?”
“Vừa thích moi tiền, lại còn muốn giữ hình tượng tốt, anh đúng là quá giả tạo rồi.”

Lời cậu ta như tạt nước lạnh vào chảo dầu nóng, khiến cả đám người xung quanh lập tức bùng nổ.
Mọi ánh mắt khinh bỉ đều đổ dồn về phía tôi, tiếng chửi rủa vang lên không dứt.

Tôi nhìn về phía Đồng Hy, cô ta vẫn tỏ vẻ không quan tâm.
Thậm chí còn lộ ra vẻ ấm ức như thể Thẩm Trạch Xuyên vừa nói ra tiếng lòng của mình.

Tôi nhếch môi, nở một nụ cười chua chát.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Vừa định lên tiếng, thì Đồng Hy đã vội vàng kéo tôi lại, ra vẻ rộng lượng, làm như đang dàn xếp ổn thỏa.

“Thôi được rồi, chuyện cũ bỏ qua đi, tôi cũng chẳng thiếu chỗ tiền đó.”
“Về sau nếu anh muốn tiền, cứ nói thẳng với tôi là được rồi.”
“Không cần bịa ra nhiều cái cớ như vậy.”

Lời của cô ta càng khiến cả văn phòng sôi sục phẫn nộ:

“Đúng thế, Tổng giám đốc Đồng giàu như vậy, muốn tiền thì cứ mở miệng xin thẳng đi.”
“Nguyền rủa mẹ mình để xin tiền, đúng là không ra gì.”
“Không ngờ Giang Dự lại là loại người như vậy, tiếc là trước đây tôi còn nghĩ anh ta sống tiết kiệm, còn thường xuyên cho anh ta đồ ăn.”
“Loại người này, phải để Tổng giám đốc Đồng đá đi, cho anh ta không sống nổi ở Bắc Kinh.”

Tôi nhìn những đồng nghiệp từng thân thiết, giờ cũng hùa theo giẫm đạp tôi.
Lại nghĩ đến những gì Đồng Hy đã làm.
Bỗng thấy tất cả thật vô nghĩa.

Dù tôi có lấy bảng sao kê lương đập thẳng vào mặt cô ta lúc này,
Cô ta và Thẩm Trạch Xuyên vẫn sẽ tìm đủ cách, tung ra những lời lẽ quái đản để tiếp tục làm nhục tôi trước mặt mọi người.

Tôi lặng lẽ nhét bảng lương vào túi áo.
Ngước mắt nhìn Đồng Hy, mỉm cười:

“Chúng ta bên nhau bảy năm, cô hoàn toàn có thể tính thử xem, tôi rốt cuộc đã tiêu của cô bao nhiêu tiền.”
“Nếu cô không thể nói ra được đồng nào tôi đã tiêu, làm ơn hãy trả lại cho tôi mấy trăm nghìn mà cô đang nợ tôi.”
“Nếu không, dù là cô hay công ty này, cứ chuẩn bị đối mặt với kiện tụng đi.”

Miệng thì luôn nói tình yêu không dính dáng đến tiền bạc,

Nhưng từng phút từng giây lại bị đồng tiền chi phối.

Cô ấy – người trong mắt người khác là tiểu thư giới thượng lưu Bắc Kinh tiêu tiền như nước,

Vậy mà lại tiêu xài chính số tiền tôi dành dụm để cứu mẹ mình.

Sau một hồi cố gắng suy nghĩ, trong mắt Đồng Hy thoáng qua một tia hoảng loạn.
Dĩ nhiên cô ta không thể nghĩ ra đã từng tiêu tiền cho tôi ở đâu – một người ngay cả cái ô nhỏ cũng phải chia đôi tiền.

Tôi từng nghĩ, không phải người càng giàu càng keo kiệt,
Mà là tôi căn bản không xứng để cô ta tiêu tiền vì mình.

Có lẽ cô ta còn định tiếp tục biện hộ, nhưng tôi không còn muốn nghe nữa.
Vừa xoay người rời đi, Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất.

“Giang Dự, đừng có nói vớ vẩn nữa, sao chị Đồng Hy lại nợ tiền anh chứ.”
“Anh dám vu khống, không sợ chúng tôi báo cảnh sát bắt anh à?”
“Nếu anh bị bắt vào tù rồi, mẹ anh nằm trong bệnh viện chờ anh nuôi dưỡng, ai sẽ chăm sóc bà ấy đây?”
“Còn không mau xin lỗi chị Đồng Hy đi!”

Thẩm Trạch Xuyên nghĩ rằng có thể uy hiếp được tôi.
Nhưng hiện tại, tôi đã không còn gì để vướng bận nữa rồi.

Đúng lúc này, cấp trên tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Đồng Hy liền chen vào đám đông.
Trên tay cô ấy còn cầm một tờ đơn xin.

“Tổng giám đốc Đồng, mẹ của Giang Dự đã mất được mấy ngày rồi, khoản trợ cấp an ủi nhân viên cô vẫn chưa ký duyệt.”
“Còn đơn xin ứng trước 2000 tệ tiền lương của Giang Dự, tôi đã nghe theo lời cô mà rút lại rồi.”
“Thật đáng tiếc, nghe nói mẹ của Giang Dự chỉ thiếu đúng 2000 tệ là đủ tiền phẫu thuật.”