Đạn mạc lại không chịu nổi:

【Aaaaa, nữ chính nhà mình yếu ớt mong manh như bông hoa mềm mại, con gái là phải thế mới xinh đẹp dịu dàng chứ!】

Xì!

Gọi thế mà nghe được à? Phải nói là cơ nhũn xương mềm!

“Phải dùng sức vào!” – Tôi vỗ tay Trình Thư một cái. Sau khi tập xong Bát Đoạn Cẩm, tôi bày luôn bữa sáng đã chuẩn bị từ trước.

“Ăn xong rồi học.”

Trình Thư run rẩy bước tới bàn ăn, vừa ăn vừa len lén liếc tôi, rồi lật đật chạy vào bếp bê ra một chén thuốc bổ.

“Chị ơi, đây là đồ bố mẹ mua cho em bồi bổ cơ thể… Những năm qua em đã sống thay chị, hưởng cuộc sống vốn thuộc về chị…”

“Chị ơi, chị ăn đi.”

Trên đời này, tuy tôi còn nhỏ nhưng đã từng lăn lộn ngoài xã hội, nhìn người là chuyện quá đơn giản.

Lúc đầu thấy đạn mạc nói cô này là “nữ chính”, tôi cũng khó chịu lắm.

Nhưng giờ nhìn vẻ mặt chân thành kia, tự dưng thấy… hết tức.

Mười tám năm giành giật từng ngày để sống sót — nếu đổi lại là Trình Thư, e là đã bị cắn đến chẳng còn xương.

Đổi chỗ sống cũng tốt. Ít ra cả hai đều sống được đến hôm nay.

Nhưng tôi vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, liếc đồng hồ một cái:

“Ăn nhanh lên, còn 5 phút.”

Ăn xong, tôi kéo cô ấy về phòng luyện đề.

【Đây rõ ràng là ngược đãi nữ chính! Bố mẹ nhà giàu đâu rồi, không quản con mình à?!】

【Tôi không tin con nhỏ đó thật sự tốt bụng muốn giúp nữ chính học hành! Nó là lưu manh mà, học hành được mấy chữ chứ, chắc không bằng nửa nữ chính nữa là!】

Thành kiến! Toàn là thành kiến!

Nhưng bọn họ nói đúng một điều — tôi chẳng rảnh mà phát thiện tâm miễn phí cho ai cả.

Sau khi kết thúc lịch trình buổi sáng, tôi đưa tay ra trước mặt Trình Thư:

“Cảm thấy thế nào?”

Trình Thư cười, lúm đồng tiền lấp ló:

“Chị ơi, hôm nay em cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường luôn!”

Vậy là tốt rồi.

“Tốt thì chuyển khoản 3.999 tệ nhé.”

Đạn mạc sôi máu:

【Cuối cùng thì vẫn chỉ là muốn lừa tiền người ta thôi!!】

Trình Thư cũng hơi sững người, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đổi ý.

Nhưng cô ấy lại cúi đầu, lấy từ ngăn kéo bàn trang điểm ra một sợi dây chuyền.

“Chị ơi, dạo này bố mẹ quản chặt quá không cho em tiền tiêu vặt, hay em đưa cái này thay nhé?”

【??? Nữ phụ ác độc đúng là to gan! Cái này là dây chuyền hàng hiệu, gần trăm ngàn đó, bán là đủ chuộc mạng rồi!】

Trăm ngàn?

Sợi dây chuyền lấp lánh dưới nắng chói mắt, nhưng tôi vẫn đặt lại, rồi lục trong đống trang sức lấy ra một sợi dây vàng đơn giản nhất.

“Tôi chỉ lấy phần xứng đáng của mình.”

Nói xong, tôi vội vàng quay về phòng mình, sợ nếu chậm một chút nữa thì sẽ đau lòng đến thở không nổi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Trăm ngàn đó trời ơi! Nuôi sống bao nhiêu huynh đệ lận!

Trước khi đến trường, bố mẹ lại bóng gió nhắc nhở tôi:

“Thần Ý, bây giờ con phải luôn nhớ mình là người nhà họ Trình, đừng làm mất mặt ở trường.”

“Có gì không hiểu thì hỏi em con, đừng làm ra chuyện cười cho thiên hạ, biết chưa?”

Nghe mấy câu nhạt như nước ốc đó nhiều rồi, cũng chẳng buồn đáp.

Tôi gật đầu qua loa:
“Biết rồi. Dù sao thì, chỉ có người giữ được thể diện cho nhà họ Trình mới xứng làm con gái của hai người.”

Bố mẹ liếc nhìn nhau, sắc mặt có phần gượng gạo.

“Thần Ý, con phải hiểu… nhà chúng ta không phải gia đình bình thường.”

Tôi không nói thêm gì nữa, là người đầu tiên bước ra khỏi cửa.

4

Ngày đầu tiên đến trường, tôi đã đụng ngay kỳ thi thử trước kỳ thi đại học.

Trình Thư còn nhẹ giọng an ủi tôi:
“Chị đừng căng thẳng quá… Trường này tuy toàn con nhà giàu, nhưng ai cũng học đến phát điên, đề thi cũng khó hơn trường thường nhiều. Nếu điểm thấp hơn bình thường một chút cũng là chuyện dễ hiểu…”

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt khó tả:
“Lo cho mình trước đi. Mục tiêu lần này là 650 điểm trở lên.”

Trình Thư há miệng, định nói gì đó nhưng lại nuốt ngược xuống, cuối cùng chỉ dám lí nhí:
“Dạ…”

Tôi không nói thêm nữa, cúi đầu bắt đầu làm bài thi.

Mới về đây có hai ngày, gương mặt thật sự của “bố mẹ ruột” tôi đã nhìn rõ.

Muốn đứng vững ở nhà này, chỉ có một cách: dùng thực lực lên tiếng.

Thi xong, vừa tan học, tôi nói với Trình Thư một câu rồi vội vã chạy đến bệnh viện.

【Biết ngay mà! Loại nữ phụ như cô ta thì học hành được gì!】

【??? Không lẽ cô ta mang dây chuyền đi bán rồi? Hôm qua chẳng vừa được cho ba trăm ngàn sao, vậy mà vẫn không sống nổi à?】

Tôi trừng mắt nhìn về phía dòng đạn mạc, sau đó cầm lấy 3.792 tệ bán dây chuyền xong rời đi.

Đến bệnh viện, từ xa đã thấy mấy tên tóc vàng tụ tập, đang lục túi tiền.

Tới gần mới thấy, bảy đứa mà góp lại chưa đến năm trăm tệ.

“Đám ngu này, không biết giấu tiền à? Lộ liễu thế định mời trộm tới hả?”

Chúng nó nghiêm túc nhìn quanh một vòng, sau đó nhét tiền vào túi.

“Đại tỷ, em cũng đăng ký thi quyền rồi!”

“Đúng! Tụi em đều đăng ký rồi! Tiền phẫu thuật của Văn Văn không thể để chị gánh một mình được!”

Tôi lấy chiếc thẻ ngân hàng ra, khóe môi không nhịn được cong lên:

“Không cần đâu, khỏi đánh quyền nữa. Tiền phẫu thuật gom đủ rồi, hôm qua người ta cho chị ba trăm ngàn!”

Một đám tóc vàng nhảy dựng lên, hò reo ầm cả hành lang bệnh viện, tôi bịt miệng từng đứa cũng không ngăn được.

Qua khung cửa kính, tôi thấy Văn Văn – cô bé nhỏ xíu nằm đó, đang ngủ say.

Con bé bị suy thận, cần gấp một ca ghép thận để kéo dài sự sống.

Không thể về nhà quá muộn, tôi đóng viện phí xong liền chuẩn bị quay về.

Nhưng vừa đến cổng bệnh viện, chợt có tiếng gọi:

“Đại tỷ.”

Tôi ngoái đầu lại, thấy Vương Bồng – anh trai của Văn Văn, mắt đỏ hoe, lao đến định quỳ xuống.

“Đại tỷ, em thay Văn Văn cảm ơn chị… Nó là em ruột em, vậy mà để chị gánh hết thế này… Tất cả là do em vô dụng…”

Tôi vội kéo cậu ta đứng dậy:

“Quỳ cái đầu ông! Mít ướt cái gì! Tôi nói rồi, Văn Văn là em ông thì cũng là em tụi mình – đại tỷ cứu em gái là chuyện đương nhiên!”

“Khóc cái gì mà khóc?!”

【Thì ra nữ phụ lấy tiền là để chữa bệnh cho em gái của mấy thằng bạn nhỏ??】

【Một người có thể vì em của anh em mà bỏ ra chừng đó tiền… dù có là nữ phụ thì cũng không đến mức tệ đâu nhỉ…】

【Sao tự nhiên tôi thấy cô ấy cũng dễ thương ghê…】

Tôi đảo mắt, vừa đi vừa lầm bầm:

“Gì mà ‘mấy thằng bạn nhỏ’, đó là huynh đệ kết nghĩa, là người kéo tôi khỏi tay cha mẹ nuôi đấy!”

Vừa đi vừa ngân nga hát, tôi vui vẻ về nhà.

Không ngờ vừa bước chân vào cửa, bố tôi đã đập mạnh bàn cái rầm.

“Trình Thần Ý! Con coi lời tao nói là gió thoảng bên tai đúng không?!”

5

Bố mẹ ngồi trên ghế sofa, Trình Thư đứng bên cạnh, mắt hoe đỏ nhìn tôi.

“Con đi đâu suốt buổi tối vậy hả? Trình Thư về từ hai tiếng trước rồi, còn con thì biến đi đâu?”

Tôi đã nộp đủ tiền viện phí, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Vì thế tôi thản nhiên trả lời:
“Con đi thăm mấy huynh đệ.”

Bố tôi lập tức bật dậy, giọng kích động:
“Đã nói bao nhiêu lần rồi hả?! Sau này không được qua lại với đám lưu manh ngoài kia nữa! Đừng đem hết thói hư tật xấu học được ở ngoài về nhà này!”

“Đúng là con là con ruột của ta, nhưng có trụ được trong nhà này không, còn phải xem bản lĩnh của con!”

“Bấy nhiêu năm không có con, Trình Thư chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Trình. Nếu con không chịu học cách sống cho đúng, thì ta cũng không ngại để con quay lại cuộc sống lang thang!”

Tôi khẽ cười lạnh một tiếng. Trình Thư thấy vậy liền vội vàng lên tiếng giải thích:

“Bố mẹ, chị mới về, chưa quen cuộc sống cũng là điều dễ hiểu…”

“Im miệng!”

Một tiếng quát giận dữ của bố vang lên khiến Trình Thư sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.

【Nữ phụ à, đừng hiểu lầm nha, nữ chính nhà tui không phải loại trà xanh đâu đó…】
【Hu hu, nữ chính vừa bị mắng té tát vì không trông được chị rồi.】

Nhìn bộ dạng sợ sệt của Trình Thư, tôi càng chắc chắn rằng — căn nhà này chẳng có lấy một chút hơi ấm.

Một người đóng vai ác, một người đóng vai lành, đúng kiểu “trò giỏi đóng kịch” của cặp bố mẹ này.

Mẹ tôi lại lên tiếng làm dịu:
“Thần Ý à, đừng giận bố con. Ông ấy chỉ là nóng ruột thôi.”

“Con là con gái ruột của chúng ta, sau này còn muốn giao trọng trách nữa. Con thử nghĩ xem, có tiểu thư nhà giàu nào suốt ngày lăn lộn với bọn lưu manh ngoài đường không?”

Tôi cạn lời thật sự.

Hóa ra cặp bố mẹ đã để tôi thất lạc từ nhỏ, để tôi bị hành hạ hơn mười năm trong tay một ông bố nuôi nghiện rượu và một bà mẹ nuôi nghiện cờ bạc, lại chẳng có một chút áy náy nào.

Tìm được tôi rồi, điều duy nhất họ nghĩ đến chỉ là “đừng làm mất mặt nhà họ Trình”.

Tôi bật cười lạnh, Trình Thư lại rón rén bước đến kéo tay áo tôi:

“Chị đừng nghĩ nhiều, bố sợ chị bị lừa thôi…”

Cô ấy kéo tay tôi, vô tình để lộ vết sẹo chi chít trên cánh tay.