Vì muốn con gái yên tâm học hành, tôi đã thuê cho con một căn hộ đối diện trường học.

Thế nhưng chỉ mới đi công tác có 7 ngày,

Tôi đã nhận được điện thoại từ phụ huynh của bạn cùng phòng với con bé.

“Alô, cô là phụ huynh của Trì Tư Vũ đúng không? Con gái cô thật là không biết xấu hổ, tắm rửa mà không đóng cửa, định quyến rũ ai hả?”

“Ngực lép như dán vào lưng, chẳng có tí thịt nào, nhìn là biết không có số sinh con trai, con trai tôi không thèm để ý đến nó đâu.”

“Vậy mà còn dám báo cảnh sát, để tôi rêu rao ra ngoài xem sau này nó còn lấy được chồng không!”

Tôi còn đang sững người,

Thì bên kia điện thoại vang lên tiếng hét đau đớn, tuyệt vọng của con gái.

“Rõ ràng là hắn ta lén nhìn con tắm!”

“Mẹ ơi, mẹ——”

Con bé vừa khóc vừa gọi tôi,

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, vỡ vụn thành từng mảnh…

1

Khi tôi vội vàng chạy về, căn hộ nhỏ dạng gác lửng tôi thuê cho con gái đã chật kín người.

“Các đồng chí công an, đừng tin lời con nha đầu này! Đây là nhà nó thuê chung với con gái tôi, chúng tôi làm mẹ làm anh trai, thì sao lại không thể ở cùng được chứ?”

“Đúng đó! Nhận tiền của chúng tôi rồi lại muốn đuổi chúng tôi đi, không đời nào có chuyện đó!”

Một người phụ nữ trung niên tầm hơn 50 tuổi, hùng hổ hét vào mặt hai đồng chí công an.

Tôi nhìn thấy con gái mình khóc đến nhoè nhoẹt cả khuôn mặt, trên má còn hằn rõ dấu bàn tay.

“Không phải như vậy! Dương Xuân Yến chỉ ở tạm nhà con thôi, con chưa từng nhận tiền của cô ta.”

“Con tiện nhân kia, còn dám nói dối à? Mày đúng là đáng bị đánh!”

Người đàn bà đó giơ tay lên định tát con bé.

May mà đồng chí công an chính nghĩa đưa tay ngăn lại: “Trước mặt chúng tôi mà còn dám đánh người, mau lùi lại!”

“Mẹ, thôi đi.”

Một cô gái trạc tuổi con gái tôi vội vàng kéo bà ta ra.

Tôi nhận ra ngay đó chính là Dương Xuân Yến — bạn thân của con bé.

Con tôi từng nói với tôi, hoàn cảnh nhà Dương Xuân Yến không tốt, cha mẹ trọng nam khinh nữ, một tháng chỉ cho cô bé 200 tệ sinh hoạt phí, còn bắt viết giấy nợ mới chịu đưa.

Con tôi thương cô bé, cơm mua ở căn-tin, đồ ăn vặt mua ở siêu thị, dầu gội sữa tắm, nước giặt… hầu như đều là nó chi hết.

Dương Xuân Yến cũng luôn tỏ ra biết ơn, giúp con bé xách nước, rửa chén, khi con tôi có xích mích với người khác, cô ta đều đứng ra bênh vực.

Không chỉ đứa con gái đơn thuần của tôi bị lừa, mà ngay cả tôi cũng từng nghĩ đây là một cô gái biết điều và biết ơn.

Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt khiến tôi tức giận đến sôi gan.

“Có phải mày bắt nạt con gái tao không hả?!”

Chưa kịp xử lý mẹ con họ Dương, tôi đã trừng mắt nhìn thằng tóc vàng còn đang dùng ánh mắt dâm ô, dính dáp nhìn con tôi.

Không đợi ai phản ứng, tôi ra tay trước, đấm một cú thẳng vào mũi thằng tóc vàng, nhân lúc nó cúi đầu kêu đau, tôi tát liên hoàn vào mặt nó, từng cái từng cái vang giòn.

“Thằng khốn! Mày dám động vào con gái tao! Tao đánh chết mày!”

Tôi túm lấy tóc nó, đè xuống đất, ra sức đá, ra sức giẫm.

“Con tôi! Con trai tôi ơi!”

Người phụ nữ kia đau lòng đập đùi thùm thụp: “Mày dám đánh con tao! Tao liều mạng với mày!”

Bà ta lao vào tôi.

Tôi xoay người, bắt chước y chang, túm tóc bà ta, đá mạnh vào bụng.

“Mẹ ơi!”

Con gái tôi khóc lớn vì xúc động.

“Mày là con đàn bà điên! Aiyo, bụng tao, đau chết mất!”

“Xuân Yến, mày mù à, mau lại đây giúp mẹ một tay!”

Bà ta gào thét, gọi con gái đến cứu viện.

Dương Xuân Yến sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, không dám tiến lên.

Cô ta không bước lên, tôi cũng không tha cho cô ta.

“Đủ rồi đủ rồi, đừng đánh nữa!” Đồng chí công an vội vàng can ngăn.

Tôi nhân cơ hội buông tay, rồi xoay người, tát mạnh một cái vào mặt Dương Xuân Yến: “Mày cũng không thoát được một cái bạt tai đâu!”

“Dì ơi…” Dương Xuân Yến bật khóc: “Chuyện này… chẳng liên quan gì đến con cả…”

2

Các đồng chí công an đã tách chúng tôi ra.

“Mọi người bình tĩnh lại, rốt cuộc là chuyện gì, hãy nói rõ ràng.”

“Nếu không thì tất cả cùng bị đưa về đồn để lấy lời khai.”

Một đồng chí lớn tuổi hơn, vẻ mặt nghiêm nghị quét mắt qua tôi và người phụ nữ kia, giọng đầy khuyên nhủ:

“Sắp đến kỳ thi đại học rồi, các vị cũng không muốn con mình bị ảnh hưởng việc học vào thời điểm mấu chốt này chứ?”

“Nếu chuyện này mà ầm ĩ, nhất thời nóng giận để lại tiền án tiền sự, thì sau này con cái các vị sẽ không thể thi vào công chức đâu, các vị có biết không?”

Người đàn bà kia ôm đầu kêu gào thảm thiết:

“Tôi mặc xác nó có thi đại học hay không! Đền tiền! Con đàn bà thối tha này nhất định phải đền tiền cho tôi!”

Càng thấy bà ta ngang ngược vô lý,

Tôi lại càng tỏ ra hợp tác: “Các đồng chí công an, tôi không đôi co nữa, vừa rồi là tôi nhất thời tức giận… Con gái tôi thật sự quá đáng thương, mới có 17 tuổi thôi mà…”

“Cả nhà họ bắt nạt người ta.”

Tôi ôm lấy con gái, hai mẹ con vừa khóc vừa kể lể, bộ dạng thật thảm thương.

Thế nhưng người đàn bà kia vẫn không chịu thôi, tiếp tục chửi rủa:

“Đồ mặt dày! Mới 17 tuổi đã biết dụ dỗ đàn ông, còn thi cử gì nữa! Về nhà đẻ con cho rồi!”

Tôi nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh như băng.

Ban đầu tôi còn định chuyện này xử lý xong thì cho qua.

Nhưng người đàn bà đó lại cứ hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi và con gái tôi.

“Đủ rồi! Nói mấy lời đó làm gì? Tôi thấy các người cũng chẳng bị gì nghiêm trọng, có khúc mắc gì thì nhân lúc chúng tôi còn ở đây mà giải quyết cho rõ!”

“Không ai được gây rối nữa, ai gây rối là tôi bắt về đồn ngay!”

Đồng chí công an nổi giận thật sự rồi, đúng là không thể nói lý với hạng người vô văn hóa.

Người đàn bà kia lập tức bắt đầu diễn vai đáng thương, nói lôi thôi cả đống, nào là chuyện này chẳng liên quan gì đến bà ta và con trai bà ta, là do con gái tôi thần hồn nát thần tính, mới nhỏ đã nghĩ toàn mấy chuyện bậy bạ trai gái.

Tôi lạnh mặt, cắt lời bà ta: “Đủ rồi, tôi không đôi co mấy chuyện vớ vẩn này với bà.”

Tôi quay sang đồng chí công an: “Con gái tôi học hành vất vả, tôi không rảnh để tranh cãi ai đúng ai sai. Nhà bà ta làm hỏng đồ đạc nhà tôi, thì phải bồi thường.”

Người đàn bà kia toàn miệng nói lời thô tục, cãi cùn cãi cố.

Bà ta càng nói, tai tôi và con tôi càng bẩn, càng ảnh hưởng đến tâm lý học tập của con gái tôi sau này.

Nghe đến chuyện phải bồi thường,

Bà ta lại gào lên như hóa điên: “Bồi gì mà bồi! Đồ vốn đã hỏng từ trước, sao lại bắt chúng tôi đền tiền!”

Đồng chí công an nhíu mày nhìn tôi.

Tôi không nhịn được mà bật cười lạnh: “Đã là đồ hỏng rồi thì sao còn dùng?”

Tôi đưa mắt nhìn quanh, trong nhà hỗn độn bừa bộn, đầy rẫy những thứ chẳng thuộc về tôi và con gái.

Tấm thảm trắng tinh đầy vết bẩn, trên sofa vứt la liệt vớ bẩn của đàn ông.

Máy giặt còn đang chạy, quần áo thò ra lủng lẳng, giá phơi phơi mấy bộ nội y riêng tư.

Nhìn qua là biết của hai mẹ con bà ta.

Đồ của con gái tôi đều do tôi mua, tôi nhận ra được.

Trên rèm cửa có dấu chân, còn có cả vết cháy do tàn thuốc.

“Mẹ, đồ của con cũng bị hắn ta dùng rồi… con không muốn ở đây nữa.”

Từ nhỏ đến lớn, con bé chỉ sống giữa nhà và trường học.

Môi trường thuần khiết, xung quanh toàn là bạn học và thầy cô.

Lần đầu tiên trong đời nó gặp loại người vô liêm sỉ, trơ trẽn thế này, giờ chỉ muốn nuốt nước mắt mà bỏ chạy khỏi nơi này.

Lòng tôi chùng xuống, thấu hiểu một điều.

Nếu lần này tôi chịu nhịn, thì con gái tôi sẽ không còn dũng khí để phản kháng trước những bất công nữa.

Đến lúc nó đậu đại học, liệu nó còn dám lên tiếng bảo vệ chính mình không?

“Dì ơi, con xin dì, mẹ con thật sự không có tiền… Đợi con đi làm rồi, con sẽ trả tiền lại cho dì, có được không?”

Dương Xuân Yến đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

Trong mắt đầy vẻ cầu xin, rồi quay sang nhìn con gái tôi: “Tư Vũ, lần này là lỗi của mình, mình thề sẽ không có lần sau nữa. Cậu tha thứ cho mình được không?”

Vừa nói, cô ta vừa cúi đầu lạy con gái tôi.

3

Con gái tôi hoảng sợ lùi lại: “Cậu… cậu đứng dậy đi.”

Tôi cũng lần đầu tiên bị người khác quỳ lạy, kinh ngạc đứng bật dậy, không khỏi ngạc nhiên nhìn sang người phụ nữ kia.

Bà ta nhìn Dương Xuân Yến với ánh mắt đầy chán ghét: “Con ranh này, cũng chỉ có tác dụng này thôi.”

Con gái ruột của mình quỳ xuống thay, vậy mà bà ta không chút xót xa, chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

“Tư Vũ, nếu cậu và dì không tha thứ cho mình, thì mình sẽ không đứng dậy đâu.” Dương Xuân Yến vừa lau nước mắt bằng tay áo, vừa thút thít khóc.

Cô ta bằng tuổi con gái tôi, trong mắt các đồng chí công an, vẫn chỉ là một đứa trẻ.

“Mọi người xem, chuyện này định giải quyết thế nào đây?”

Ánh mắt họ đã có phần nhượng bộ.

“Nhà các chị thuê được nhà ở khu này, chứng tỏ cũng không thiếu tiền, còn nhà bên kia thì rõ ràng là chẳng có tiền, sợ là các chị có đòi cũng đòi không nổi đâu.”

Tôi từ chối bị đạo đức trói buộc.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại rõ ràng cho thấy — tôi đúng là không đòi nổi tiền.

Đám đồ đạc bị phá hỏng trong nhà, ngoài máy giặt vốn đã hỏng ra, tất cả đều do bọn họ làm.

Cái máy giặt đó hồi mua cũng hơn 4 ngàn tệ.

Nhưng gặp phải hạng người mặt dày không biết xấu hổ thế này, tôi có bóp cổ họ, họ cũng chẳng trả, tôi cũng chẳng làm gì được.

“Mẹ…”