07
Cho đến khi Diện Tử Mặc xuất viện, tôi cũng không đến thăm lần nào.
Thằng bé dường như giận dỗi tôi, không chịu đi học lớp năng khiếu, thậm chí thường xuyên trốn học, để Hứa An Nam dẫn đi chơi khắp nơi.
Diện Cảnh không có thời gian quản lý, còn Hứa An Nam thì luôn chiều chuộng, thỏa mãn mọi yêu cầu.
Nhưng khoảng thời gian này, tôi không còn tâm trí để bận tâm đến họ.
Tôi chỉ đếm từng ngày chờ đợi để quay về, sắp xếp lại mọi thứ của mình.
Việc đầu tiên là lấy phần lớn tranh của mình ra, đăng lên mạng bán.
Tôi học chuyên ngành mỹ thuật ở đại học, khi xuyên đến đây cũng tiếp tục học lên.
Hiện tại đã trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.
Sau khi sinh Diện Tử Mặc, tôi đã từ bỏ rất nhiều cơ hội, chỉ thỉnh thoảng nhận đơn của bạn bè quen biết.
Bây giờ, vẫn còn đơn của lão gia nhà họ Lục chưa hoàn thành.
Nhưng vẫn còn nửa tháng, đủ để tôi vẽ xong – coi như có đầu có cuối.
Trong khoảng thời gian này, tôi không ăn cơm chung với Diện Cảnh và Diện Tử Mặc.
Hứa An Nam thích ăn cay, trên bàn ăn hầu như toàn là món hợp khẩu vị cô ta.
Tôi không ăn được đồ cay, nên tự gọi đồ ăn bên ngoài.
Mỗi lần đều gọi món đắt nhất – dù sao cũng sắp rời đi, không tiêu thì phí.
Diện Cảnh từng dẫn Diện Tử Mặc đến gọi tôi xuống ăn vài lần, còn bảo đã làm riêng hai món nhạt cho tôi.
Giọng điệu cứ như thể anh ấy đã phải nhượng bộ lớn lao lắm.
Tôi chẳng thèm quan tâm.
Nói đùa, tôi tự mình gọi tám món một canh, còn để mắt tới hai món lẻ tẻ của anh sao?
08
Vào một đêm khi tôi đang vẽ đến khuya, lúc xuống lầu lấy nước, tôi vô tình nhìn thấy Diện Cảnh từ phòng của Hứa An Nam bước ra.
Ánh mắt Diện Cảnh nhìn tôi có chút chột dạ:
“Nam Nam buồn quá nên muốn anh ở lại nói chuyện với cô ấy.”
Tôi không nói gì, lướt qua anh và chuẩn bị rời đi.
Giọng Diện Cảnh bất ngờ vang lên sau lưng:
“Anh nghe nói em đang bán tranh, em thiếu tiền à?”
Tôi không biết anh nghe được chuyện này từ đâu, nhưng vẫn trả lời:
“Không, chỉ là để chật chỗ nên muốn bán đi thôi.”
“Nếu phòng khách không đủ chỗ, em có thể để tranh trong phòng của chúng ta.”
Tôi ngước mắt, hơi ngạc nhiên nhìn Diện Cảnh.
Trước đây, anh chưa bao giờ cho phép tôi để bất cứ thứ gì liên quan đến tranh vẽ trong phòng ngủ chính.
Không biết hôm nay anh bị làm sao, đột nhiên lại tỏ ra tử tế giả tạo.
Cuối cùng, tôi không đáp lại, chỉ lướt qua anh và bước xuống lầu.
09
Vào ngày áp chót trước khi rời đi, tôi hoàn thành bức tranh.
Sau khi xác nhận với ông Lục rằng hôm nay sẽ mang tranh qua, tôi thay quần áo và chuẩn bị ra ngoài.
Vừa bước tới cửa thì đụng ngay Diện Cảnh đang vội vàng trở về.
“Em đi đâu vậy?” – Diện Cảnh cau mày nhìn tôi.
“Giao tranh.”
Nhìn bức tranh trong tay tôi, nét mặt Diện Cảnh giãn ra đôi chút:
“Để ngày mai đi, tối nay đi dự tiệc với anh.”
Diện Cảnh đưa tay định nắm lấy tôi, nhưng tôi lùi lại một bước tránh đi:
“Loại tiệc như vậy, để Hứa An Nam đi cùng anh cũng chẳng khác gì. Em có việc khác rồi.”
Tôi chuẩn bị rời đi, Diện Cảnh bất ngờ nắm chặt tay tôi:
“Sang Nghi, dạo này anh đã nhường nhịn em rất nhiều, nhưng đừng quá đáng. Em mới là vợ của anh, em muốn để người khác nhìn anh như thế nào khi anh dẫn phụ nữ khác đi cùng?”
Nghe câu này, tôi bỗng thấy buồn cười.
Bây giờ mới nhớ ra tôi là vợ anh sao?
Mấy ngày nay, chuyện của anh và Hứa An Nam truyền khắp nơi, lúc đó anh có nghĩ đến tôi là vợ anh không?
Có lẽ nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt tôi, Diện Cảnh dần nới lỏng tay, giọng điệu cũng dịu xuống:
“Những chuyện gần đây đều là hiểu lầm, anh sẽ tìm thời gian giải thích rõ ràng với em. Nhưng bây giờ, hãy gọi điện báo lại với người ta rằng em sẽ giao tranh vào ngày khác.”
Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại từ túi xách của tôi ra.
Nhưng khi nhập mật khẩu, nét mặt anh bỗng cứng lại – không mở được. Tôi đã đổi mật khẩu.
Hình nền cũng không còn là ảnh của con nữa.
Ánh mắt Diện Cảnh trở nên lạnh lẽo, giống hệt dáng vẻ phát điên khi biết tôi muốn rời đi trước đây.
Còn hai ngày nữa là tôi sẽ đi, không muốn gây thêm chuyện lúc này.
Tôi giật lại điện thoại từ tay Diện Cảnh, đưa bức tranh cho dì Tô, nhờ dì gọi người giao đến nhà họ Lục.
Sau đó, tôi lên lầu chuẩn bị thay lễ phục.
Giọng nói trầm thấp của Diện Cảnh vang lên phía sau:
“Sang Nghi, hệ thống thực sự đã biến mất rồi, đúng không?”
Tôi dừng bước, quay lại, lần đầu tiên trong những ngày qua nở một nụ cười với Diện Cảnh:
“Tất nhiên rồi, em đã nói với anh rồi mà?”
“Vậy còn lời em từng nói, sẽ luôn ở bên cạnh anh, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Giọng anh như muốn xác nhận điều gì đó một cách gấp gáp.
“Em chưa bao giờ nuốt lời.”
Diện Cảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng:
“Vậy thì tốt rồi. Anh đợi em bên ngoài, em chuẩn bị xong thì ra.”
Gần như ngay giây phút anh bước ra khỏi phòng, nụ cười trên môi tôi lập tức biến mất.
Diện Cảnh có lẽ đã sớm quên mất.
Câu nói ban đầu của tôi là: ‘Chỉ cần anh không thay lòng, em sẽ mãi ở bên anh.’
Nhưng trái tim anh, đã sớm đổi thay.
10
Sau khi thay đồ và trang điểm đơn giản, tôi bước ra cửa biệt thự.
Tài xế mở cửa xe, và ngay lập tức, tôi nhìn thấy Diện Cảnh, Diện Tử Mặc và Hứa An Nam đều đã ngồi sẵn bên trong.
Tôi sững người, chợt hiểu ra – Diện Cảnh định dùng tôi làm bia đỡ đạn cho họ.
“Sang Nghi, chị cũng nhận được thiệp mời, nhưng không có xe nên đành đi chung xe với mọi người. Em chắc sẽ không phiền chứ?”
Giọng điệu của Hứa An Nam nghe có vẻ nhún nhường, nhưng tôi vẫn nhận ra ý thách thức ẩn sau lời nói ấy.
Tôi lập tức lên tiếng:
“Tôi phiền đấy, nên làm phiền Hứa tiểu thư tự bắt xe mà đi.”
Ở nhà, chỉ cần cô ta không động vào tôi, tôi có thể mặc kệ mọi chuyện.
Nhưng ở nơi công cộng, nếu tôi và Hứa An Nam cùng bước xuống từ xe của Diện Cảnh, thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Tôi không có thói quen nhẫn nhịn chịu thiệt.
Người khác làm tôi khó chịu, thì họ cũng đừng mong được thoải mái.
Hứa An Nam sững sờ, rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thừng như vậy.
Cô ta đỏ mắt quay sang Diện Cảnh:
“Xem ra Sang Nghi không chào đón em, vậy em tự đi vậy.”
Diện Tử Mặc lập tức nhào tới ôm lấy tôi:
“Mẹ xấu xa, mẹ tồi! Con không cho mẹ bắt nạt dì Hứa! Nếu dì Hứa không đi, con cũng không đi!”
Tôi nắm chặt tay Diện Tử Mặc, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt thằng bé, lạnh lùng:
“Đúng là nuôi con uổng công mà.”
Diện Tử Mặc lập tức im bặt, sợ hãi trước ánh mắt của tôi và bật khóc nức nở.
Tôi không còn như trước đây dỗ dành thằng bé, mà lạnh lùng đẩy con qua một bên, để dì Tô bế đi.
Hứa An Nam nói vậy nhưng vẫn ngồi yên trên xe, không nhúc nhích, ánh mắt đầy tủi thân nhìn Diện Cảnh.
Diện Cảnh tỏ ra khó xử nhìn tôi, rõ ràng muốn tôi nhượng bộ.
Nhưng, tại sao tôi phải làm vậy?
Tôi cười nhạt:
“Dù sao bây giờ tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh. Hứa tiểu thư vừa mới ly hôn mà đã thân mật với chồng người khác, khiến người ta khó mà không nghi ngờ lý do thực sự khiến cô ly hôn.”
“Dù sao, người sẵn sàng làm tiểu tam thì trước đó chắc cũng chẳng yên phận gì.”
Sắc mặt Hứa An Nam tái nhợt, môi cắn chặt đến trắng bệch.
Diện Cảnh thở dài, quay sang nói với Hứa An Nam:
“Để anh bảo trợ lý Trần gọi xe cho em.”
Hứa An Nam rời đi, từng bước đều ngoái lại nhìn Diện Cảnh, trước khi đi còn trừng mắt với tôi.
Tôi mỉm cười, chờ đợi sự ra đi của cô ta như thưởng thức một vở kịch hay.
11
Trong xe, tôi và Diện Cảnh không ai nói gì.
Bất chợt, một cảm giác ấm áp từ tay truyền đến – Diện Cảnh nắm lấy tay tôi:
“Anh và Nam Nam thực sự chỉ là bạn, em nói vậy nặng lời quá, cô ấy sẽ buồn đấy.”
Tôi nhếch môi:
“Thế chẳng phải càng tốt sao? Anh có thể nửa đêm qua phòng cô ấy trò chuyện nhiều hơn rồi.”
Nghe vậy, Diện Cảnh cứng người lại, tôi nhân cơ hội rút tay ra khỏi tay anh.
Chúng tôi đều là người lớn, ai cũng hiểu rõ rằng cái gọi là ‘bạn bè’ chỉ là cái cớ để anh ta và Hứa An Nam che đậy mối quan hệ mập mờ của họ.
Ngoại tình không chỉ là hành động thể xác, ngoại tình về tinh thần cũng đáng ghét không kém.
12
Nửa tiếng sau khi chúng tôi vào sảnh tiệc, Hứa An Nam mới thong thả xuất hiện.
Vì vừa ly hôn, gia đình cô ta cũng không mấy chào đón, nên chẳng ai đến bắt chuyện.
Hứa An Nam không bận tâm, khẽ gật đầu về phía Diện Cảnh, nở nụ cười đầy kiên cường.
Tôi thấy ánh mắt Diện Cảnh ánh lên sự xót xa.
Nhưng trước mặt bao người, anh ta cũng không tiện tiến tới.
Về sau, Diện Cảnh bận bàn chuyện làm ăn với mấy người bạn trong giới kinh doanh.
Tôi thấy nhàm chán nên tự đi lấy ít đồ ăn.
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một bức tranh sơn dầu treo cạnh tháp rượu champagne.
Bức tranh sống động đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra nét cọ.
Tôi dừng lại, ngắm nhìn lâu hơn.
“Sang tiểu thư đúng là họa sĩ, nhìn một bức tranh cũng lâu đến vậy, chẳng thèm để ý chồng mình sao?”
Giọng nói châm chọc của Hứa An Nam vang lên từ phía sau.
Tôi nhìn về phía Diện Cảnh, phát hiện anh ta đang bị vài ngôi sao nữ vây quanh.
“Nếu chị muốn quản, cứ qua đó đi. Dù sao ngoài anh ta ra, ở đây chẳng ai để mắt đến chị cả.”
Hứa An Nam á khẩu, không đáp lại được lời nào.
Tôi xoay người định rời đi, nhưng cô ta chặn lại:
“Miệng lưỡi của Sang tiểu thư sắc bén thật, vậy thử đoán xem, nếu tháp rượu này đổ xuống, Cảnh ca sẽ tin tôi hay tin em?”
13
Tôi chưa kịp phản ứng lại lời của Hứa An Nam, thì giây tiếp theo, tháp rượu champagne cao hơn người đã đổ ập về phía chúng tôi.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Khi nhận thức quay trở lại, tôi đã tránh sang một bên, ngã mạnh xuống đất.
Bên tai vang lên tiếng hét thất thanh của Hứa An Nam.
Cô ta ngã vào đống mảnh vỡ thủy tinh, tay chân và trán đều bị cắt, máu chảy ra đỏ thẫm.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi, Diện Cảnh là người đầu tiên lao tới, bế Hứa An Nam lên.
Hứa An Nam tủi thân nói:
“Cảnh ca, không phải lỗi của Sang Nghi, là em bất cẩn.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý của cô ta trước khi tháp rượu đổ.
Diện Cảnh trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ, rồi bế Hứa An Nam rời khỏi sảnh tiệc.
“Cảnh ca, trán em chảy máu rồi, có để lại sẹo không? Sau này không ai muốn em nữa thì sao?”
“Không đâu, nếu không ai cần em, anh cần. Nam Nam mãi là người quan trọng nhất trong lòng anh.”
Giọng của Diện Cảnh không lớn, nhưng đủ để mọi người trong sảnh đều nghe thấy.
Những ánh mắt thương hại và giễu cợt lần lượt hướng về phía tôi.
Tôi cười nhạt tự giễu. Đúng là mất mặt đến mức không thể mất hơn.
Tôi chậm rãi đứng dậy, cơn đau nhói từ đầu gối truyền đến. Lúc này tôi mới nhận ra đầu gối mình cũng bị thương, máu chảy xuống đến tận mắt cá chân.
Chủ nhân bữa tiệc gọi nhân viên y tế đến băng bó tạm thời cho tôi, còn ngỏ ý đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối.
Khi bước ra ngoài, tôi mới sực nhớ xe của Diện Cảnh đã sớm rời đi.
Nơi này khá hẻo lánh, không thể bắt được xe ngay.
Không muốn quay lại đối mặt với ánh mắt của mọi người, tôi quyết định đi bộ.
Mất một giờ lang thang, tôi mới gọi được xe để về nhà họ Diện.
Lên tầng hai, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa dì Tô và Diện Tử Mặc.
“Thiếu gia, trước đây cậu rất thích phu nhân mà? Sau này đừng làm mẹ giận nữa nhé.”
Diện Tử Mặc thờ ơ đáp:
“Không sao đâu, ba nói rồi, mẹ không đi được đâu. Ở đây mẹ chẳng có ai thân thích, chỉ có chúng ta thôi. Dù chúng ta có làm gì, cuối cùng mẹ cũng sẽ tha thứ hết.”
“Với lại mẹ dễ dỗ lắm, giống lần trước con vẽ tranh ở trường mẫu giáo, rõ ràng là vẽ dì Hứa, nhưng con lừa mẹ là vẽ mẹ. Thế là mẹ cảm động muốn khóc luôn.”
14
Lời của Diện Tử Mặc khiến tôi toàn thân run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng không kìm được mà phát run.
Thì ra trong lòng họ, tôi luôn là người như vậy.
Thản nhiên hưởng thụ sự hy sinh của tôi, nhưng lại coi thường giá trị của tôi.
Cũng đúng thôi, trẻ con luôn nhìn vào thái độ của người lớn để hành xử.
Nếu không có sự ngầm đồng ý của Diện Cảnh, Diện Tử Mặc sao dám đối xử với tôi như vậy?
Tôi chợt nhớ đến những lần ngồi trong ký túc xá đại học, cùng bạn bè bàn luận về chuyện “lấy chồng xa”.
Ai cũng nói, “lấy chồng xa là một canh bạc lớn.”
Nếu thắng, gia đình hạnh phúc viên mãn.
Nếu thua, sẽ rơi vào cảnh cô đơn, không nơi nương tựa, trắng tay hoàn toàn.
Đến khi thật sự thua cuộc, bạn mới nhận ra bản thân đã không còn lựa chọn nào khác.
May mắn thay, tôi bây giờ vẫn còn lựa chọn.
Tôi lấy điện thoại ra, đúng lúc đồng hồ vừa điểm 12 giờ đêm.
Chỉ còn một ngày nữa, tôi sẽ có thể rời khỏi đây, trở về nhà.
Bọn họ tin chắc rằng tôi sẽ không rời đi.
Không biết khi phát hiện tôi thật sự đã bỏ đi, phản ứng của họ sẽ ra sao?