Xuyên thành cô giáo chủ nhiệm trong truyện thanh xuân vườn trường, tôi quay đầu chia rẽ nam nữ chính:
“Trong lớp này, cấm yêu sớm!”
Chia tay thì phải ngồi bàn khác, yêu nhau phải cách xa như dải ngân hà, thầm yêu thì phải phân cực.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi, nam chính nổi loạn được tôi uốn nắn thành ngoan ngoãn, nữ chính gãy nát cũng đậu vào Thanh Hoa.
Đang lúc tôi hớn hở tính toán giải thưởng giáo viên xuất sắc, nam chính đột nhiên đỏ mặt hỏi tôi:
“Cô ơi, bây giờ em theo đuổi cô không tính là yêu sớm nữa đúng không?”
Tôi: ???
Phía sau lại vang lên tiếng hừ lạnh của nữ chính:
“Tiện nhân, chị là của tôi!”
Tôi tối sầm mặt hết lần này tới lần khác…
Cứu tôi với, sao cốt truyện lại sụp đổ thành thế này rồi?
01
Ai hiểu được cảm giác đó chứ, thức đêm cày truyện khóc như chó chết.
Nam chính vào tù, nữ chính tàn phế, mười năm trôi qua, BE (kết cục bi thảm) lạnh thấu tim gan.
“Cái quái gì thế này, ngược tàn nhẫn vậy sao!”
Tôi tức giận ném điện thoại:
“Đám trẻ con chết tiệt, học hành đàng hoàng không tốt hơn sao? Yêu đương cái gì mà yêu đương!”
Giây tiếp theo, chuông báo thức chói tai vang lên.
Tôi mơ mơ màng màng sờ điện thoại, lại mò ra một tấm thẻ công tác:
【Ôn Diệu, 22 tuổi, giáo viên chủ nhiệm lớp 12-4, trường Nhất Trung Nam Thành】
“Ôn Diệu! Em đâu rồi?! Ngày đầu tiên đi làm mà dám đi trễ hả?!”
Điện thoại rung điên cuồng, giọng của tổ trưởng khối vang chói tai xuyên qua màng nhĩ.
Không phải chứ??? Tôi xuyên sách rồi?
Còn xuyên thành cô giáo chủ nhiệm chỉ sống trong hồi ức của nam nữ chính, một nhân vật nền bị quên lãng trong nguyên tác?
“Em đến liền!”
Tôi lăn lộn bò ra khỏi cửa.
Chết tiệt! Làm học sinh trễ học, làm giáo viên cũng trễ học?
Tiết đầu lúc 8 giờ sáng đúng là lời nguyền vũ trụ!
Sắp tiêu rồi.
Bên đường bỗng “rầm” một tiếng, một thiếu niên chạy xe máy phóng vụt tới.
Tóc bạc, tay xăm, quần rách gối, áo đinh tán, khuyên tai sáng chói mắt.
“Anh trai! Chở tôi đến Nhất Trung!”
Tôi rút tờ 100 tệ đập lên bình xăng.
Thiếu niên ngẩng đầu, uể oải:
“Chị ơi, em không đón khách.”
Tôi nghiến răng, đập thêm tờ nữa:
“Hai trăm!”
Cậu ta khẽ cười, hất cằm về phía yên sau:
“Lên xe đi.”
Thành công rồi!
Tôi tay chân lóng ngóng leo lên cái yên xe cứng ngắc phía sau.
Vừa ngồi vững, còn chưa kịp tìm chỗ bám —
“Vù!”
Lực đẩy mạnh ập tới, tôi ngả người về sau, bản năng vươn tay nắm chặt phía trước!
Trong tay là vòng eo săn chắc, qua lớp áo thun mỏng, cơ bụng rõ ràng, nhiệt độ nóng bỏng.
“Tsk.”
Phía trước truyền tới tiếng bực bội.
Tôi lập tức buông tay, bám chặt khung xe sau.
Xong rồi xong rồi, tiền mất, mạng cũng sắp mất!
Hương bạc hà phả vào mặt, trong gương chiếu hậu là ánh mắt nửa cười nửa không của cậu ta:
“Chị sợ rồi à?”
“Im đi, nhìn đường!”
Tôi run rẩy đeo thẻ giáo viên lên cổ:
“Chút nữa phóng thẳng vào cổng trường, cứ nói tôi là giáo viên mới tới!”
02
Trước cổng trường, thầy giám thị hói đầu thổi còi inh ỏi:
“Giang Liệt! Lại trễ! Đồng phục đâu hả?!”
Chân tôi mềm nhũn, suýt nữa ngã khỏi xe máy.
Giang Liệt? Chẳng phải cậu ta là nam chính điên cuồng vì yêu, sau này vào tù trong nguyên tác sao?
Ánh mắt thầy giám thị rơi xuống người tôi, cau mày:
“Còn chở bạn gái? Yêu sớm công khai hả?”
“Cô là học sinh lớp nào?”
Nỗi sợ bị bắt đi học trễ lập tức trỗi dậy theo phản xạ.
Tôi buột miệng:
“Lớp… lớp bốn.”
“Thầy chưa từng thấy em mà?”
A không đúng! Tôi bây giờ là giáo viên mà!!!
Tôi vội vàng giơ thẻ giáo viên:
“Đồng nghiệp…”
Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng.
Giang Liệt bỗng cúi sát tai tôi:
“Giáo viên Ôn? Nói sớm đi, tiền xe cho chị giảm giá.”
Hơi thở lướt qua bên cổ, tôi lập tức bật ra xa ba mét.
Cuối cùng, Giang Liệt bị trừ điểm, tôi bị trừ lương.
Má nó, lỗ nặng! Thà nhận mình là học sinh còn hơn.
03
Khoảnh khắc tôi đẩy cửa bước vào lớp, hàng chục ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tên tóc vàng ngồi hàng cuối huýt sáo trêu chọc:
“Liệt ca dẫn bạn gái đến lớp à?”
“Chị gái này trông cũng xinh phết đấy.”
Giang Liệt liền ném thẳng cái cặp sách qua:
“Mù à? Không thấy thẻ giáo viên sao?”
Cậu ta uể oải ngồi vào chỗ.
Bên cạnh là một cô gái mặc bộ đồng phục bạc màu, cúi đầu khe khẽ nói:
“Giang Liệt, cậu lại đến muộn nữa rồi…”
Cậu ta hừ lạnh, không buồn để ý:
“Liên quan gì tới cô.”
Tôi bỗng nhớ ra.
Đây chẳng phải là nữ chính trong nguyên tác – cô bé hoa trắng nhỏ số phận bi thảm, từng bị bắt nạt, từng bị hủy hoại hay sao!
Mà lúc này, cô ấy lại đang ngồi cạnh Giang Liệt – cái cỗ máy gây rắc rối di động!
Theo cốt truyện gốc, đây chính là khởi đầu của bi kịch!
Không được! Cặp đôi này nhất định phải tách ra! Phải tách ngay lập tức! Phải triệt tận gốc!
Tôi xông lên bục giảng, khí thế bừng bừng:
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, Ôn Diệu. Trong lớp của tôi—”
“Cấm yêu sớm!”
Bên dưới lập tức nổ tung:
“Má ơi? Mới vô đã chơi chiêu này?”
“Cô ta là ai? Chủ nhiệm mới thật à?”
“Quản trời quản đất còn muốn quản chuyện yêu đương?”
Giang Liệt tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, như thể đang xem trò vui chẳng liên quan gì đến mình.
Tôi phất tay:
“Bây giờ, bắt đầu đổi chỗ!”
“Hứa Thanh Thanh!”
Tôi nghiêm giọng:
“Em! Ngồi lên bàn đầu, chỗ ngoài cùng bên trái!”
Hứa Thanh Thanh mặt cắt không còn giọt máu, ngơ ngác đứng dậy thu dọn sách vở.
Từng cử động cẩn thận, mang theo sự nhút nhát đã ăn sâu vào bản năng.
“Giang Liệt!”
Tôi chỉ thẳng vào cậu thiếu niên tóc bạc bên cạnh cô:
“Em! Ngồi bên cạnh bục giảng! Mở một chỗ ngồi riêng!”
Nụ cười bỡn cợt trên mặt Giang Liệt lập tức cứng đờ.
Cậu ta nhìn tôi, rồi nhìn cái ghế sát bục giảng, chỗ ngồi được camera soi rõ 360 độ không góc chết.
“Cô ơi, em…”
“Im! Chuyển đi!”
Tôi cắt ngang không thương lượng.
Đối phó với loại đầu gấu này, phải cứng mới được!
Giang Liệt nheo mắt, trong đôi mắt kia thoáng tia dữ tợn.
Chúng tôi giằng co khoảng ba giây, cuối cùng cậu ta cực kỳ bực bội “tặc” một tiếng.
Mặt đen như đít nồi, lết về phía “ghế vàng siêu cấp.”
Tốt lắm, một trái một phải.
Ngăn cách nhau bằng bục giảng, tôi xem các em còn dám truyền tình ý thế nào!
Tôi cầm sổ điểm, trong đầu nhanh chóng rà lại mối quan hệ các nhân vật trong truyện.
Ai với ai đang yêu vụng trộm, ai với ai dây dưa chưa dứt, ai đang đơn phương… tôi phải nhắm trúng từng người!
“Triệu Cường!”
Tôi gọi tên tên tóc vàng vừa nãy:
“Em qua ngồi cạnh Lý Nguyệt!”
Lý Nguyệt, bạn gái cũ của cậu ta.
Triệu Cường gào lên thảm thiết:
“Cô ơi! Đừng mà! Chỗ nào cũng được, trừ chỗ đó! Cô tha cho em đi!”
“Im! Chuyển đi!”
Vẫn chưa xong, tôi tiếp tục sắp xếp đội hình:
“Từ Lâm, ngồi phía trước hai bạn kia.”
Từ Lâm là bạn gái hiện tại của cậu ta.
Tam giác tình yêu, chính thức bắt đầu.
Tôi xem mấy đứa còn dám vui vẻ yêu đương được nữa không!
Trong đầu tôi nhanh chóng nhớ lại các cặp đôi khác trong truyện, cả những mối tình thầm kín bị giấu rất kỹ.
Nguyên tắc vô cùng đơn giản:
Chia tay ngồi cùng bàn, người yêu cách cả dải ngân hà, đơn phương tách thành hai cực.
Đám nhóc các em, những cơn mưa cô từng dầm, hôm nay cô sẽ bẻ gãy hết dù của các em!
Cho các em nếm thử vị đắng của tình yêu!
04
Cả lớp dưới sự chỉ huy của tôi, chìm trong một làn sóng “dọn nhà” hoành tráng.
Đúng lúc hỗn loạn nhất, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hứa Thanh Thanh ôm sách, trên đường đi đến chỗ ngồi mới, vô tình làm rơi băng vệ sinh giấu trong sách ra ngoài.
“Thanh Thanh ơi, miếng băng keo loại to của cậu rớt rồi nè!”
Tên tóc vàng lập tức la lớn.
Vài nam sinh bên cạnh cũng hùa theo xem trò vui.
Hứa Thanh Thanh cúi rạp lưng, mặt trắng bệch, cơ thể run lên vì xấu hổ.
Trong nguyên tác, Hứa Thanh Thanh thường bị trêu chọc vì ngực lớn, bản thân cô ấy cũng tự ti, luôn mặc áo ngực không vừa.
Một cơn lửa giận bùng thẳng lên đỉnh đầu tôi!
Tôi đập mạnh xuống bục giảng!
“Em vừa gọi bạn ấy là gì?”
Tên tóc vàng cười khẩy đầy bất cần:
“Cô ơi, em khen bạn ấy ngực to thôi mà.”
Tôi cười khẩy:
“Thế à? Cô thấy mông em cũng to đấy, sau này gọi em là ‘Anh mông bự’ nhé?”
Sau vài giây yên lặng.
“Phụt!”
“Ha ha ha ha!”
“Anh mông bự! Ha ha ha ha!”
“Thật sự luôn! Anh mông bự!”
Cả lớp lập tức nổ tung trong tiếng cười.
Mặt tên tóc vàng đỏ như gan heo.
Tôi quét mắt khắp lớp, không hề mỉm cười:
“Cười cái gì? Buồn cười lắm à?”
Giọng tôi không lớn nhưng áp đảo tất cả:
“Từ giờ, ai mà còn dám lấy ngoại hình, dáng người, đặc điểm sinh lý của người khác ra làm trò đùa—”
“Lần đầu tiên, mời phụ huynh đến đón! Học nói chuyện cho đàng hoàng rồi quay lại!”
“Lần thứ hai, chuyển lớp hoặc chuyển trường! Lớp 4 chúng ta không nhận rác thải!”
Cả lớp im phăng phắc.
Tôi nhìn chằm chằm vào miếng băng vệ sinh dưới chân Hứa Thanh Thanh:
“Còn nữa, chưa từng thấy băng vệ sinh à? Có gì buồn cười? Ai chẳng do mẹ sinh ra? Con gái đến kỳ kinh nguyệt, dùng băng vệ sinh cũng như ăn cơm uống nước, hoàn toàn bình thường!”
“Về sau, nam sinh nào còn dám lấy chuyện này ra đùa giỡn, chỉ cần nói bậy một câu—”
Tôi giơ tay, chỉ vào miếng băng vệ sinh dưới chân Hứa Thanh Thanh, giọng bỗng cao vút:
“Cô sẽ bảo các bạn nữ, trực tiếp dán băng vệ sinh lên mặt cậu ta! Cho cậu ta nhớ cả đời!”
Âm thanh vang dội!
Sau giây phút im lặng:
“Đúng rồi!”
“Cô giáo ngầu quá!”
“Ủng hộ cô Ôn!”
Rất nhiều nữ sinh ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn tôi đầy phấn khích và đồng tình.
Hứa Thanh Thanh lặng lẽ cúi người, nhanh chóng nhặt miếng băng vệ sinh lên, nhét vào túi, rồi ôm sách bước nhanh về chỗ ngồi mới.
Bóng lưng vẫn gầy gò, nhưng dường như đã thẳng lên đôi chút.