17
Tôi nhìn Đường Dụ đang chơi game, bình tĩnh nói:
“Đường Dụ, nếu anh không muốn bị cảnh sát bắt, tốt nhất hãy thả tôi ra đi.”
“Tôi đã cả đêm không về nhà, ba mẹ tôi sẽ lo lắng, họ chắc chắn sẽ báo cảnh sát!”
Đường Dụ lườm tôi, ánh mắt khinh thường:
“Cô nghĩ tôi ngu chắc? Cô mới không về nhà có một đêm thôi. Theo tôi được biết, mấy tiểu thư nhà giàu đang yêu như cô, chỉ một đêm thì gia đình chẳng đời nào báo cảnh sát đâu.”
“Đợi đến khi họ nhận ra chuyện gì xảy ra thì tôi và Hân Hân đã cao chạy xa bay rồi.”
Tôi thở dài:
“Đường Dụ, anh cũng biết tôi đang yêu, vị hôn phu của tôi rất quan tâm tôi, tôi lâu như vậy không trả lời tin nhắn, anh nghĩ anh ấy sẽ không nghi ngờ sao?”
Đường Dụ có chút dao động, anh ta lấy điện thoại của tôi ra, mở khóa, liếc qua rồi sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhìn thấy hàng loạt tin nhắn chưa đọc của Lục Trường Minh trên màn hình, tôi biết nước cờ này của mình đã đi đúng.
“Thế nào? Anh ấy nhắn rất nhiều tin nhắn đúng không?”
Tôi bình thản nói.
Đường Dụ hừ lạnh, sau đó nhanh chóng gõ vài dòng trên màn hình:
【Hahaha, tối qua mải mê cày phim quá, quên trả lời tin nhắn của anh.】
【Trưa nay em không ăn cùng anh đâu nhé ~ Em hẹn bạn rồi.】
Sau đó, tùy tiện chọn một sticker mèo con dễ thương từ thư viện sticker của tôi rồi gửi đi.
Lục Trường Minh trả lời rất nhanh:
【Được rồi, vậy để chiều gặp nhé!】
Thấy tin nhắn trả lời, Đường Dụ đắc ý ném điện thoại lên giường, lại vui vẻ tiếp tục chơi game:
“Tiểu thư à, không ngờ vị hôn phu của cô lại dễ bị lừa thế nhỉ.”
Nhưng Đường Dụ không biết, chỉ vài câu ngắn ngủi kia đã hoàn toàn tố cáo anh ta không phải tôi.
Tôi có thói quen nhắn tin bắt buộc phải để dấu cách đầu dòng.
Lục Trường Minh vừa nhìn là biết điện thoại của tôi không ở trong tay tôi, hơn nữa người gửi tin còn cố ý không muốn để người khác phát hiện tôi đang mất liên lạc.
Anh ấy chắc chắn sẽ lập tức báo cảnh sát. Việc tôi cần làm bây giờ là kéo dài thời gian, chờ cảnh sát tới.
“Hừ, tôi thấy anh dễ lừa hơn đấy. Đường Dụ, anh ngốc thật.”
“Anh thật sự nghĩ Dụ Hân chỉ muốn tiền thôi sao?”
Đường Dụ vừa chơi game vừa cười ha ha:
“Tất nhiên là vì tiền chứ còn gì nữa? Ngoài tiền ra bọn tôi còn thiếu cái gì đâu!”
Tôi cười lạnh:
“Đường Dụ, anh ngây thơ thật. Anh tin không, Dụ Hân chắc chắn sẽ ép anh giết tôi sau khi rút được tiền.”
“Bởi vì như vậy cô ta sẽ không phải tự mình vấy máu, mà vẫn có thể trở lại làm tiểu thư nhà họ Hạ. Còn anh, sẽ trở thành tội phạm giết người bắt cóc, chẳng qua chỉ là con dê thế tội của cô ta thôi!”
Đường Dụ nổi giận, ánh mắt hung dữ nhìn tôi chằm chằm:
“Hân Hân sẽ không đối xử với tôi như vậy! Cô câm miệng! Cô còn nói nữa tôi sẽ khâu miệng cô lại!”
“Được, anh không tin thì thôi, dù sao cuối cùng tôi có mất mạng thì anh cũng chẳng khá khẩm gì hơn!”
Tôi ngoan ngoãn im lặng, nhưng tôi để ý thấy anh ta liên tục mắc lỗi khi chơi game.
Tôi biết, trong lòng Đường Dụ đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Việc của tôi bây giờ chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.
18
Dụ Hân quay lại rất nhanh, chắc là cô ta cũng không yên tâm để Đường Dụ ở một mình với tôi.
Vừa bước vào, Đường Dụ đã sáng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vali trong tay cô ta:
“Tốt quá rồi, Hân Hân! Mau đi thôi!”
“Anh đã liên hệ với mấy anh em trước đây rồi, chỉ cần chúng ta nhanh chóng ra nước ngoài, từ nay về sau sẽ sống những ngày tháng sung sướng!”
Nhưng Dụ Hân chỉ mím môi, ném ra một con dao, ra lệnh cho Đường Dụ:
“Chồng à, giết Hạ Tri Nguyệt đi! Nếu để cô ta sống, đến lúc cô ta báo cảnh sát, bọn họ sẽ dễ dàng lần ra được chúng ta.”
Trong mắt Đường Dụ lập tức hiện lên sự nghi ngờ, tôi biết hạt giống tôi gieo đã bắt đầu nảy mầm.
Anh ta ấp úng, kiên quyết không chịu ra tay.
Dụ Hân sốt ruột!
Cô ta cầm dao lao thẳng về phía tôi, tôi lăn mình né tránh nhưng vẫn bị cứa vào cánh tay, máu chảy không ngừng.
Tôi đau đớn hét lớn:
“Đường Dụ, nếu tôi chết, Dụ Hân sẽ được quay về làm tiểu thư nhà họ Hạ!”
“Đến lúc đó, người đầu tiên bị đổ hết tội chắc chắn sẽ là anh!”
“Anh định cứ đứng nhìn như thế sao?”
Đường Dụ – người đang giằng xé trong lòng – bị tôi đánh thức, lập tức nhào tới ôm chặt lấy Dụ Hân đang phát điên.
“Đường Dụ, anh lại tin cô ta chứ không tin em! Buông tay ra, em nhất định phải giết cô ta!”
“Hân Hân, em bình tĩnh đi, không cần phải vấy máu đâu! Nếu xảy ra án mạng, mọi chuyện sẽ thành vấn đề lớn đấy!”
“Đường Dụ anh bị ngu rồi! Biết vậy em đã chẳng nên đi cùng anh!”
Cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, tôi tranh thủ cơ hội xông ra mở cửa và chạy thoát.
19
Tôi không dám quay đầu lại, chỉ cắm đầu lao đi trong vô thức.
Tiếng bước chân đuổi theo, tiếng chửi rủa của Đường Dụ và Dụ Hân càng lúc càng gần, trong lòng tôi càng thêm lo lắng.
Nếu bị bắt lại bây giờ, chờ đợi tôi chắc chắn là cái chết, không còn khả năng nào khác.
Tiếng gió vù vù lướt qua tai, tôi bất ngờ bị một cơ thể ấm áp ôm chặt vào lòng:
“Tri Nguyệt! Cuối cùng cũng tìm được em rồi! Tốt quá rồi!”
Là Lục Trường Minh!
Nhìn thấy cả đội cảnh sát đi cùng anh ấy, tôi biết mình cuối cùng đã được cứu, những mệt mỏi và căng thẳng trong suốt quãng thời gian bị bắt cóc cuối cùng cũng dồn ập về, tôi yên tâm ngất lịm trong vòng tay của Lục Trường Minh.
20
Lần nữa tỉnh lại, tôi đã nằm trong căn phòng bệnh ấm áp của bệnh viện.
Nắng chiều nhẹ nhàng rọi vào phòng, những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đều ở đây.
Lục Trường Minh, ba, mẹ và anh trai.
Mọi người vây quanh tôi, nói chuyện rộn ràng, lo lắng hỏi han, khung cảnh vừa ấm áp vừa náo nhiệt.
“May mà lần này có Tiểu Lục phản ứng nhanh, nếu không Tri Nguyệt thực sự đã gặp nguy hiểm rồi.” Anh trai tôi vẫn còn sợ hãi, “Dù Dụ Hân từ trước đã được chúng ta cưng chiều đến mức bướng bỉnh, nhưng tôi cũng không ngờ cô ta lại tàn nhẫn đến mức này.”
“Tình hình của cô ta bây giờ thế nào rồi?” Tôi có chút tò mò.
“Vụ bắt cóc và cố ý gây thương tích lần này đã cấu thành tội, chắc cô ta và Đường Dụ sẽ bị kết án ít nhất mười năm.”
Nhìn ánh mắt phức tạp của mẹ khi nghe tin kết cục của Dụ Hân, tôi thở dài.
Một đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, sau khi nếm trải sự khắc nghiệt của xã hội, sẽ dễ sinh lòng oán hận.
Ngày trước ba mẹ đã bảo vệ cô ta quá tốt, khiến cô ta càng trở nên phản nghịch, luôn muốn thoát khỏi sự chở che của ba mẹ, cho dù là lầm đường lạc lối, cô ta cũng quyết không quay đầu.
“Đừng nhắc những chuyện không vui nữa, bây giờ em chỉ cần thoải mái nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt.” Lục Trường Minh nắm chặt tay tôi, đau lòng nói: “Em không biết đâu, khi em ngất trong lòng anh hôm đó, anh sợ đến mức nào!”
“May mà em chỉ bị hoảng loạn quá độ và kiệt sức, nếu em mà có chuyện gì, anh…”
“Vậy anh sẽ thu hồi một nửa tài sản rồi!” Tôi chớp mắt, cười đùa.
Lục Trường Minh ôm chặt tôi vào lòng:
“Không, anh thà mất hết tất cả, cũng không muốn mất em thêm lần nào nữa!”
Tôi mỉm cười, hạnh phúc ôm lại anh, như thể ôm lấy món báu vật mà mình vừa giành lại được.
Ngoài cửa sổ, nắng vẫn đẹp, gió nhẹ nhàng thổi qua tấm rèm trắng tinh, những gian nan trong cuộc đời đã qua, trước mắt là một ngày mới tươi đẹp đang bắt đầu.
[Toàn văn hoàn]