Khoảnh khắc nằm hấp hối dưới đất, dường như tôi thấy bên cạnh cầu thang có thứ gì đó quen thuộc lóe qua.

Còn con gái tôi thì đang đứng bên cạnh mẹ chồng.

Về sau, dưới sự xúi giục của mẹ chồng, con bé nói rằng tôi vô ý trượt chân ngã xuống.

Chồng tôi đau đớn tột cùng, nhưng lại không hề nghi ngờ lời của một đứa trẻ bốn tuổi.

Tiếng động khe khẽ bên ngoài phòng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Tôi biết chắc mẹ chồng lại giống như kiếp trước, lén lút bỏ trốn ra ngoài.

Bà ta nhất quyết muốn sinh đứa bé này, kiếp này tôi sẽ để bà toại nguyện.

Dù sao tôi còn chuẩn bị một món quà bất ngờ đang chờ bà ta cơ mà.

Chồng tôi phát hiện mẹ chồng bỏ đi thì vô cùng lo lắng, lập tức muốn ra ngoài tìm người.

Anh ấy gọi hết lượt người thân bạn bè mà vẫn không có tin tức gì.

Về quê cũng không tìm thấy bà ta.

Chồng tôi muốn báo cảnh sát.

Tôi liền ngăn lại.

“Anh à, mẹ cố ý trốn anh đấy, anh sẽ không tìm được đâu.”

Chồng tôi có phần sốt ruột:
“Bà ấy lớn tuổi rồi, lại còn đang mang thai, lỡ xảy ra chuyện thì sao?”

Tôi thầm nghĩ, xảy ra chuyện gì được chứ, có khi giờ đang ở chỗ tình nhân cũng nên.

Tôi nói:
“Mẹ sợ anh ép bà ấy phá thai nên mới trốn thôi, anh yên tâm, không sao đâu. Đợi thai lớn rồi, có lẽ bà ấy sẽ tự quay về.”

“Nếu anh báo cảnh sát, làm ầm lên cho ai ai cũng biết, sau này mẹ còn mặt mũi nào mà sống?”

Chồng tôi nghe vậy, bất lực gật đầu đồng ý.

6

Rất nhanh sau đó, tôi đã bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ.

Một ngày nọ, khi tôi về đến nhà thì phát hiện mẹ chồng đã quay về.

Chồng tôi tức giận trách mắng mẹ chồng.

Mẹ chồng lập tức quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

Làm tôi hoảng sợ, vội vàng tránh sang một bên.

Chồng tôi nhanh chóng chạy đến đỡ mẹ dậy.

Mẹ chồng rưng rưng nước mắt, nhìn tôi và chồng đầy van xin.

“Mẹ cầu xin hai đứa, nếu không mẹ chỉ còn con đường chết thôi.”

Chồng tôi trừng mắt nhìn mẹ chồng, tức giận đến mức thở dốc liên hồi.

“Lúc trước mẹ đi đâu? Tôi bảo mẹ phá thai, mẹ lại nhất quyết không nghe.”

“Bây giờ biết quay về cầu xin rồi à? Tự mình tìm cách giải quyết đi.”

“Tôi mặc kệ.”Đọc full taị page Nguyệt hoa các

Vừa nghe vậy, mẹ chồng lập tức òa khóc nức nở.

“Hạo Vĩ, mẹ biết mẹ sai rồi, nếu để bố con biết chuyện này, thì gia đình này sẽ tan nát mất.”

“Con giúp mẹ lần này đi.”

Chồng tôi quay đầu sang chỗ khác, không nói một lời.

Mẹ chồng lại chạy đến kéo tay tôi.

“Tiểu Vũ, nếu con không giúp mẹ, mẹ thật sự không còn cách nào để sống nữa.”

“Nếu để người khác biết chuyện này, mẹ phải làm sao bây giờ?”

Chồng tôi lạnh lùng nói:
“Bây giờ mới thấy mất mặt à? Lúc trước mẹ đi đâu?”

Mẹ chồng kích động hét lên:
“Được rồi, là tôi mất mặt, tôi đi chết ngay bây giờ, dù sao nếu các con không giúp tôi, tôi cũng không sống nổi nữa.”

Nói xong liền lao về phía ban công.

Chồng tôi định chạy tới kéo bà ta lại, nhưng tôi đã giơ tay giữ chặt anh ấy.

Mẹ chồng lao ra ban công, phát hiện chẳng ai ngăn mình lại.

Bà ta cũng không dám trèo lên bệ cửa sổ,
chỉ có thể lúng túng đứng yên tại chỗ.

Chồng tôi đã hiểu rõ ý đồ của mẹ chồng.

Anh chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, không nói một lời.

Tôi suýt bật cười, muốn chết mà cũng không biết diễn cho giống, đến leo lên cũng không dám.

Tôi giả vờ bước lên ngăn mẹ chồng lại:
“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ quẩn, nếu mẹ chết rồi, cái bụng to thế này biết làm sao?”

“Đến lúc đó, chuyện xấu của mẹ cũng chẳng thể giấu nổi nữa.”

“Bố chồng chẳng phải sẽ lật tung cả nắp quan tài của mẹ lên sao?”

Mẹ chồng tức giận, trừng mắt lườm tôi một cái.

Chồng tôi lạnh lùng hừ một tiếng.

Cuối cùng, chồng tôi vẫn đồng ý với yêu cầu của mẹ chồng.

Tôi cũng tỏ vẻ đồng ý, khiến chồng tôi càng cảm thấy có lỗi với tôi, đối xử với tôi vô cùng chu đáo, cẩn thận.

Không giữ lại đứa trẻ này thì vở kịch phía sau sao có thể tiếp tục được.

Rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu chuyển dạ.

Mẹ chồng cũng giống như kiếp trước, nhất quyết đòi sinh cùng tôi.

Chồng tôi vội vàng đưa cả hai chúng tôi vào bệnh viện.

Vừa bước vào bệnh viện, mẹ chồng lập tức sững sờ.

7

Cô của chồng đã đứng đợi sẵn trong bệnh viện.

Chồng tôi cũng sững người tại chỗ.

Tôi lạnh lùng cười nhìn mẹ chồng.

Tôi đã sớm chuẩn bị trước, lén lập một tài khoản phụ.

Ngay khi vừa chuyển dạ, tôi đã gửi bức ảnh mẹ chồng bụng bầu cho cô.

Còn ân cần ghi chú rõ tên bệnh viện.

Cô chồng nhìn chằm chằm vào bụng mẹ chồng.

Bất ngờ lao tới, tát cho mẹ chồng một cái thật mạnh.

Mẹ chồng chưa kịp phản ứng thì đã ngã lăn ra đất.

Chỉ chốc lát sau, trán bà ta đã toát mồ hôi lạnh, ôm bụng, co quắp trên mặt đất, không ngừng kêu đau:
“Ôi dồi ôi, ôi dồi ôi…”

Không ít người vây quanh, chỉ trỏ bàn tán với cô chồng.

“Cô làm gì mà đánh phụ nữ có thai vậy?”

“Chẳng lẽ là mang thai con của chồng cô ấy sao?”

“Tôi thấy bà ấy lớn tuổi như vậy rồi, còn sinh con, thật không biết xấu hổ.”

Chẳng bao lâu sau, mẹ chồng vỡ ối, không cần mổ lấy thai nữa.

Nhân viên y tế lập tức đẩy bà ta vào phòng sinh.

Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy cơn đau co thắt của mình cũng bớt đau đi một nửa.

Cô chồng lập tức tức giận, trừng mắt nhìn chồng tôi.

“Mẹ anh đang mang thai con của ai? Em trai tôi vất vả làm việc ở nước ngoài, còn mẹ anh thì bụng to vượt mặt thế này.”

Đám đông xung quanh lập tức xôn xao.

“Trời ơi, hóa ra thực sự không phải con của chồng bà ta!”

“Cái cậu con trai này cũng hồ đồ thật, vậy mà còn giúp mẹ mình che giấu.”

Chồng tôi cúi gằm đầu, trông vô cùng thất vọng và bất lực.

Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng ép ra một giọt nước mắt.

“Cô à, bọn cháu cũng hết cách rồi, lúc phát hiện mẹ mang thai, bọn cháu đã mắng mẹ rồi.”

“Cháu cũng hy vọng mẹ sẽ bỏ đứa bé, ai ngờ mẹ lại bỏ trốn. Giờ sinh đến nơi mới quay về, vừa về đã ép cháu phải nhận đứa trẻ làm con sinh đôi, nếu không bà ấy sẽ nhảy lầu tự tử.”

“Bọn cháu cũng không thể nào trơ mắt nhìn mẹ chết được.”

Vừa nói tôi vừa nghẹn ngào nức nở vài tiếng.

Cô chồng giận đến mức mặt mày vặn vẹo.

“Con tiện nhân này! Lén lút sau lưng em trai tôi mà mang thai con hoang, lại còn muốn để đứa bé mang họ nhà tôi?”

“Đợi bà ta sinh xong, tôi nhất định sẽ xé xác bà ta ra!”

8

Sau mấy tiếng chuyển dạ, tôi thuận lợi sinh ra một bé gái.

Nhìn con gái bé bỏng, tôi âm thầm thề rằng kiếp này nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.

Mẹ chồng sinh mãi không ra, cuối cùng phải chuyển sang mổ lấy thai.

Chồng tôi sợ cô sẽ làm ra chuyện dại dột, liền lấy cớ trời tối, khuyên cô về trước.

Lúc rời đi, cô vẫn giận dữ trừng mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Chẳng bao lâu sau, mẹ chồng cũng được chuyển vào phòng bệnh.

Giống như kiếp trước, chúng tôi được sắp xếp ở phòng hai người.

Mẹ chồng sắc mặt tái nhợt, trông còn yếu hơn cả kiếp trước.

Từ khi vào viện, chồng tôi vẫn luôn bận rộn lo liệu khắp nơi.

Đến tối, khi mọi việc đã tạm ổn, anh nhanh chóng thiếp đi vì mệt.

Tôi cũng nhắm mắt lại, giả vờ đã ngủ.

Mẹ chồng rất nhanh đã lê từng bước khó nhọc đến bên nôi của đứa trẻ.

Tôi hé mắt lén nhìn, mỗi bước đi của bà ta đều nghiến răng chịu đựng cơn đau.

Mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.

Đúng là, tình mẫu tử thật vĩ đại.

Mẹ chồng nhanh chóng tráo thẻ đeo chân của hai đứa trẻ, còn đổi luôn vị trí của hai chiếc xe đẩy nhỏ.

Kiếp trước, mẹ chồng cứ nhất quyết bắt mua quần áo giống hệt nhau cho hai đứa bé, rõ ràng bà ta đã có kế hoạch từ lâu.

Sau khi xong việc, mẹ chồng nằm xuống, mệt mỏi đến mức rất nhanh đã thiếp đi.

Nghe tiếng thở đều đều của bà ta, tôi lập tức ngồi dậy, nhanh chóng tráo lại hai đứa trẻ.

Kiếp này, cứ để bà ta tự tay hành hạ chính con ruột của mình đi.

Trời vừa sáng, cô chồng đã đến, còn mang theo cả canh gà.

Chồng tôi ân cần múc một bát cho tôi, tay nghề của cô thực sự rất tốt.

Canh gà ngọt thanh, không hề ngấy chút nào.

Mẹ chồng ngồi nhìn, nước bọt không ngừng nuốt xuống, từ sau ca mổ đến giờ bà ta vẫn chưa ăn được gì.

Chồng tôi nhìn mẹ chồng, lại quay sang nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng.

“Cô à, hay là cho mẹ con uống một bát đi, nhiều thế này Tiểu Vũ cũng không ăn hết đâu.”

Cô chồng lập tức nổi giận:
“Cho bà ta ăn? Bà ta xứng sao?”

“Bà ta không biết xấu hổ mà sinh ra con hoang, còn muốn uống canh gà của tôi? Tiểu Vũ có không ăn hết, tôi thà cho chó ăn cũng không đến lượt bà ta.”

Chồng tôi tức nhưng không dám nói thêm lời nào.

Mẹ chồng oán hận trừng mắt nhìn cô chồng.

Chẳng bao lâu sau, thím tôi và mấy người thân bên nhà chồng cũng kéo nhau tới.

Kiếp trước, vì mẹ chồng, chúng tôi đã giấu kín chuyện sinh con, mãi đến khi xuất viện mới thông báo đã sinh em bé.