17

Chồng tôi về nhà càng ngày càng muộn.

Tôi cũng chẳng để tâm nữa, kiếp này tôi chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho con gái.

Tôi chỉ cần anh ấy nộp đủ lương hàng tháng là được.

Kiếp trước, việc con gái mắc bệnh suy thận luôn là nỗi ám ảnh trong lòng tôi.

Hiện tại, tôi vẫn chưa thể ly hôn với anh ấy.

Nếu ly hôn, rồi anh ấy tái hôn, lỡ như con gái lại bị như kiếp trước, anh ấy chắc chắn sẽ không sẵn sàng hiến thận cho con nữa.

Dù anh ấy đồng ý, vợ mới của anh ấy cũng sẽ không cho phép.

Tôi không thể đánh cược. Tôi phải coi anh ấy như nguồn thận dự phòng, giữ bên cạnh.

Lão Vương đã ly hôn, ra đi tay trắng.

Mẹ chồng dọn đến sống cùng lão Vương, hoàn toàn coi nhau như vợ chồng.

Vì chuyện này, chồng tôi đã cãi nhau với mẹ vài lần, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua thêm một năm.

Tôi tận mắt nhìn thấy chồng tôi thay hết người tình này đến người tình khác, thỉnh thoảng tôi sẽ âm thầm ghi lại đầy đủ bằng chứng.

Cho đến một ngày, chồng tôi trở về với khuôn mặt trắng bệch.

“Vợ à, Tiểu Muội không còn nữa rồi.”

Tôi sững người, nước mắt không kiềm được rơi lã chã.

Kiếp trước, tôi đã từng chăm sóc con bé suốt năm năm như bảo vật.

Tình cảm ấy, không thể nào là giả được.

Tôi chỉ mong hai đứa trẻ trở về đúng vị trí ban đầu, chưa bao giờ nghĩ rằng con bé sẽ chết.

Tôi nghẹn ngào nói:
“Tiểu Muội… sao Tiểu Muội lại có thể như vậy được…”

Chồng tôi lộ rõ vẻ đau buồn:
“Mẹ… mẹ đi chơi bài, để Tiểu Muội ở nhà ngủ một mình. Ai ngờ con bé tỉnh dậy tìm mẹ, rồi rơi từ cửa sổ xuống.”

Tôi và chồng cùng nhau đi nhìn mặt Tiểu Muội lần cuối.

Đứa trẻ nhỏ bé ấy đã không còn dáng vẻ trong sáng, đáng yêu như kiếp trước tôi từng chăm sóc nữa.

Mái tóc khô vàng, rối bù phủ xuống hai bên.

Gương mặt tái nhợt, làn da vàng vọt, còn lấm tấm vết máu.

Nhìn qua đã thấy rõ là tình trạng suy dinh dưỡng.

Trong lòng tôi trào dâng nỗi xót xa, không biết việc giao con bé cho mẹ chồng nuôi dưỡng rốt cuộc có phải là quyết định đúng đắn hay không.

Có lẽ, ngay từ đầu tôi nên giữ cả hai đứa trẻ bên cạnh.

Mẹ chồng nhìn thấy tôi đến, ánh mắt nhìn tôi có chút sâu xa khó đoán.

Nhưng vẻ mặt của bà ta lại không hề buồn bã.

Ngược lại, lão Vương mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn mẹ chồng như muốn xé nát bà ta.

Trên mặt mẹ chồng vẫn còn vết thương, khi chạm phải ánh mắt của lão Vương, bà ta lập tức cúi gằm đầu xuống.

18

Tôi gạt nước mắt, nhẹ nhàng chải tóc cho con bé, lau sạch khuôn mặt, rồi thay cho con một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.

Chúng tôi cùng nhau tiễn con bé đoạn đường cuối cùng.

Trong cơn mê man, tôi dường như lại nghe thấy tiếng con bé trong trẻo gọi tôi là “mẹ”.

Sau khi về nhà, lão Vương lập tức ném hết đồ đạc của mẹ chồng tôi ra ngoài.

Mẹ chồng hoảng hốt:
“Lão Vương, anh làm gì thế này? Lão Vương!”

Lão Vương nhìn bà ta với ánh mắt đầy oán hận:
“Vì cô mà tôi ra đi tay trắng, còn cô thì sao? Ngay cả con gái của chúng ta mà cô cũng không trông nổi.”

“Tôi đã sớm nói với cô, đừng suốt ngày lo đánh bài, hãy chăm sóc con cho đàng hoàng.”

“Tôi cố gắng đi làm thuê vì muốn cho gia đình chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Cô đối xử với tôi như thế này sao?”

Mẹ chồng vội vàng giải thích:
“Không phải vậy đâu, lão Vương, anh nghe em nói, con gái của chúng ta…”

Thấy tôi đang đứng đó, mẹ chồng lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm.

Nhưng lão Vương cũng không còn muốn nghe bà ta giải thích nữa, trực tiếp đóng sập cửa lại.

Mẹ chồng đập cửa mãi không được, đành phải đi theo tôi và chồng về nhà.

Về sau, mẹ chồng đã đến tìm lão Vương nhiều lần, lần nào cũng là cúi đầu thất vọng quay về.

Dần dần, bà ta cũng không còn nhắc đến lão Vương nữa.

Con gái tôi rất nhanh đã tròn một tuổi, tôi đã đặt sẵn khách sạn, chuẩn bị tổ chức tiệc mừng sinh nhật đầu đời cho con bé.

Tôi cũng mời không ít họ hàng thân thích tới tham dự.

Mẹ chồng không dám xuất hiện trước mặt các họ hàng.

Bà chỉ lặng lẽ tặng con gái tôi một chiếc vòng tay bằng vàng.

Buổi tiệc sinh nhật chỉ có tôi và chồng tham dự.

Con gái nhận được rất nhiều quà, cười rạng rỡ suốt cả buổi.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, tôi bất ngờ phát hiện bố chồng đã trở về.

19

Bố chồng ngồi trên ghế sofa, gương mặt u ám, lạnh lùng.

Mẹ chồng thì mặt mày bầm dập, ngồi bệt dưới đất khóc nức nở.

Bố chồng vốn là người thật thà, trước đây đối xử với mẹ chồng vô cùng tốt.

Ở nhà, từ việc mua thức ăn đến nấu nướng đều do bố chồng làm, chưa bao giờ nỡ để mẹ chồng phải động tay vào việc nhà.

Chồng tôi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mẹ chồng chỉ hơi cau mày, không nói gì.

“Bố, sao bố không gọi cho con để con ra đón?”

Bố chồng đáp lạnh nhạt:
“Có gì phải đón, chẳng lẽ bố là con nít chắc.”

“Ngày mai bố sẽ đưa mẹ con về quê, hai đứa cứ sống tốt với nhau.”

Tôi có chút bất ngờ. Trước đây tôi nghĩ khi bố chồng trở về, nhất định sẽ ly hôn với mẹ chồng.

Mẹ chồng sốt ruột hét lên:Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Con không về! Con muốn ở lại đây sống với Hạo Vĩ và Tiểu Vũ!”

Bố chồng lạnh lùng nhìn bà ta, giơ tay tát mạnh một cái.

“Bà còn muốn ở lại đây để tiếp tục làm mất mặt sao?”

“Cút theo tôi về ngay!”

Mẹ chồng run rẩy nép sang một bên, không dám nói thêm một lời nào.

Ngày hôm sau, mẹ chồng vẫn phải theo bố chồng về quê.

Về sau, khi rảnh rỗi, tôi thỉnh thoảng sẽ cùng chồng quay về thăm bố chồng.

Mỗi lần trở về, trên người mẹ chồng đều có vết thương mới.

Lúc đầu, bà ta còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn chồng tôi, hy vọng anh sẽ đưa bà đi, thoát khỏi cuộc sống đó.

Nhưng lần nào chồng tôi cũng lảng tránh ánh mắt của bà ta.

Về sau, ánh mắt của mẹ chồng ngày càng trống rỗng, như mất hết hy vọng.

Thỉnh thoảng khi nhìn thấy con gái tôi, trong mắt bà vẫn lóe lên chút dao động.

Trong lần cuối cùng về quê, tôi đã tốt bụng nói cho mẹ chồng biết toàn bộ sự thật.

Ánh mắt bà ta lập tức trở nên tỉnh táo, hung hăng trừng mắt nhìn tôi đầy oán độc.

Chẳng bao lâu sau khi chúng tôi quay về, tôi nghe tin mẹ chồng đã chết.

Bà ta nhảy sông tự tử.

Thời gian dần trôi, cuối cùng cũng đến thời điểm kiếp trước con gái tôi được chẩn đoán bệnh.

Dù năm nào tôi cũng đưa con đi kiểm tra sức khỏe, nhưng năm nay tôi đặc biệt lo lắng.

Khi biết tất cả các chỉ số của con đều bình thường, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống.

Kiếp này, ông trời rốt cuộc cũng thương tôi.

Tôi lập tức đề nghị ly hôn với chồng.

Ban đầu anh ta vô cùng kinh ngạc, kiên quyết không đồng ý ly hôn.

Đàn ông chính là như vậy, rõ ràng đã chán ghét bạn từ lâu, nhưng lại không cam lòng buông tha cho bạn.

Tôi đặt toàn bộ bằng chứng ngoại tình của anh ta suốt những năm qua trước mặt anh.

Anh ta nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, dường như còn muốn nói gì đó.

Nhưng khi nhìn thấy những bằng chứng rành rành kia, miệng anh ta há ra, cuối cùng lại không thể nói nổi một lời.

Chúng tôi thuận lợi ly hôn.

Có lẽ là vì trong lòng có chút áy náy, anh ta để lại căn nhà cho tôi.

Phần lớn số tiền trong nhà cũng để lại cho tôi.

Trần Hạo Vĩ vẫn đều đặn gửi cho tôi một phần tư tiền lương mỗi tháng, coi như tiền trợ cấp nuôi con gái.

Tôi đưa con gái vào mẫu giáo, tìm một công việc mà tôi thật sự yêu thích.

Những ngày nghỉ, tôi sẽ đưa con bé đi khắp nơi, cùng nhau khám phá thế giới.

Con gái tôi rất thích biển.

Chúng tôi thường cùng nhau vui đùa trên bãi cát, nắm tay nhau, thong thả bước đi trên bờ biển, cùng hướng về phía xa xăm.

(Hoàn)