Biết không nói nổi bà, tôi đành nhân lúc bà không để ý mà lén mang túi giao cho bảo vệ.
Sau đó, quả nhiên có người đến tìm, còn gửi lại cho chúng tôi một ngàn tệ để cảm ơn.
Thế mà mẹ và chị dâu vẫn không hài lòng, còn mắng tôi om sòm, nói tôi phá hoại chuyện tốt của họ.
“Nếu không vì mày thì giờ tao có túi xịn để đeo rồi!”
“Cái túi đó hai vạn mấy, người ta chỉ đưa có một ngàn, mày bù nổi không?”
“Thiệt là xui xẻo, sao tao lại sinh ra cái đứa chỉ biết bênh người ngoài như mày! Biết vậy hồi đó đẻ mày ra dìm chết cho rồi!”
Họ đâu có biết, nếu nhặt được đồ giá trị trên 5.000 tệ mà không trả lại, thì đã cấu thành tội chiếm đoạt tài sản – có thể bị xử lý hình sự!
Nghĩ đến đây, tôi quay sang mỉm cười nịnh nọt với chị dâu đang khoe khoang chiếc túi LV:
“Đúng là hợp với chị thật đấy, chị dâu!”
Chị ta nghe vậy lại càng đắc ý, vác túi ra ngoài khoe luôn.
Mẹ tôi thì lại đến gần, nói với tôi vẻ chân thành:
“ Tinh Tinh à, con đừng trách mẹ cho chị dâu cái túi. Hôm qua con trách mẹ, mẹ không giận đâu, nhưng con gây gổ với anh và chị dâu con, trong lòng họ chắc chắn có khúc mắc. Mẹ cho chị dâu cái túi cũng là để dỗ dành, xoa dịu không khí thôi.”
“Một nhà thì có chuyện gì mà không vượt qua được chứ?”
Tôi nhìn bà, trong lòng lạnh buốt.
Từ nhỏ đến lớn, bà lúc nào cũng thiên vị anh tôi, nhưng luôn khéo mồm dụ dỗ tôi bằng những lời lẽ như thế.
Phải chết đi một lần rồi tôi mới ngộ ra được tất cả. Giờ đây tôi chẳng còn vương vấn gì cái gọi là tình thân đó nữa.
“Phải rồi, mấy món ‘tốt’ mẹ nhặt được thì nhất định phải để dành hết cho nhà anh hai nhé!”
Mẹ tôi chẳng hề nhận ra giọng điệu mỉa mai của tôi, còn tưởng tôi hiểu chuyện hơn rồi, vui vẻ khen tôi ngoan.
Nhưng tôi chẳng ngờ, mới về phòng nằm nghỉ được một lát, ngoài cửa đã vang lên một tiếng “RẦM!” thật lớn.
Tôi đi ra xem, thì thấy chị dâu đã về, còn đóng cửa mạnh đến mức làm rung cả khung.
Lúc này, chị ta vẫn ôm chặt cái túi LV, nhưng đã chẳng còn vẻ hân hoan khoe khoang như trước, mà là một gương mặt tái mét đầy hoảng loạn.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh như sấm.
Chị ta hoảng quá ngồi phệt luôn xuống đất, run lẩy bẩy.
Mẹ tôi cũng giật mình, vội hỏi có chuyện gì vậy.
Ai ngờ chị dâu như sực nhớ ra điều gì, lập tức nhét cái túi hiệu vào tay mẹ tôi, hoảng hốt nói:
“Mẹ, con không cần nữa, mẹ giữ đi!”
4
Mẹ tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
“Tiểu Quyên, chẳng phải con rất thích cái túi đó sao? Sao lại đột nhiên nói không cần nữa?”
Chị dâu liếc nhìn cánh cửa vẫn đang bị đập “thình thịch” bên ngoài, đầu lắc như trống bỏi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét lớn:
“Mau mở cửa! Cô đã trộm cắp đấy!
Tôi nói cho cô biết, cái túi đó là tôi để quên trên ghế dài trong khu dân cư, nơi đây có camera giám sát khắp nơi, tra một cái là ra ngay!
Đừng có lấy cớ là nhặt được chứ không phải trộm – đồ có giá trị trên năm nghìn tệ mà không trả lại thì cấu thành tội chiếm đoạt, có thể bị xử lý hình sự đấy!”
Những lời này nếu là kiếp trước, khi tôi nói ra, mẹ tôi sẽ lập tức chỉ vào mặt mắng chửi.
Nhưng giờ người khác nói thì bà lại tin răm rắp, sắc mặt tái xanh, cả tay cũng run rẩy.
Chị dâu lập tức đẩy trách nhiệm:
“Mẹ, cái túi này là mẹ mang về nhà, không liên quan gì đến con hết!”
Mẹ tôi giận đến mức môi run lên, nhưng không dám mắng chị dâu, chỉ run run hỏi:
“Giờ phải làm sao? Phải làm sao đây?”
Tôi lạnh lùng bật cười:
“Còn làm gì được nữa? Mau mang ra trả lại người ta đi. Chẳng lẽ mẹ định không mở cửa cả đời chắc?”
Lần này mẹ tôi cuối cùng cũng nghe lời, mở cửa đưa túi trả lại cho chủ nhân.
Dưới cơn giận dữ và lời lẽ chửi rủa của người ta, bà không dám nói một lời, cũng không còn lý sự cái kiểu “nhặt với ăn cắp là khác nhau” nữa.
Chị dâu thì co rúm người trốn trong phòng khách, không dám ló mặt ra.
Dù mẹ tôi đã khúm núm xin lỗi như vậy, nhưng bên kia vẫn không dễ gì bỏ qua.
Suy cho cùng, người ta đánh mất món đồ giá trị, đã lo lắng tìm kiếm, còn phải nhờ ban quản lý trích xuất camera theo dõi cả buổi, chạy đôn chạy đáo khắp nơi – tức giận là phải.
Cuối cùng, dưới sự đe dọa sẽ báo công an, mẹ tôi đành chấp nhận bồi thường cho họ 5.000 tệ.
Nghe đến đây, tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Kiếp trước tiếc một ngàn tệ, kiếp này phải đền năm ngàn mới biết sợ.
Sau khi tiễn người ta về, mẹ tôi ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu gào khóc.
Chị dâu cũng lập tức thay đổi thái độ, hùng hổ chỉ tay vào mặt mẹ tôi mắng chửi:
“Ngày nào con chẳng nói mẹ đừng nhặt rác về nhà, toàn đồ dơ dáy, mẹ cứ không nghe! Giờ thì hay rồi, suýt nữa hại chết con!
Số tiền bồi thường đó mẹ tự lo đi, đừng có mong con với Tiểu Cương bỏ tiền ra giúp mẹ lấp lỗ này!”
Mắt mẹ tôi trợn trừng, vô thức buột miệng:
“Nhưng… tiền lương hưu của mẹ đều đưa cho Tiểu Cương rồi, giờ mẹ đâu còn đồng nào nữa!”
Lúc đó tôi mới vỡ lẽ – thì ra mẹ tôi không chỉ moi tiền của tôi để nuôi anh trai, mà còn đưa hết tiền dưỡng già của mình cho họ.
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi nữa. Tôi cũng không có ý định lấy lại đồng nào từ bà, chỉ cần sau này bà đừng động đến của tôi là được.
Vừa nghĩ đến đó thì mẹ tôi đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
“ Tinh Tinh à, con không thể trơ mắt nhìn mẹ vào tù được, đúng không?
Anh con giờ khó khăn, không lấy ra nổi số tiền ấy. Con tháng này lại không đóng tiền cho nhà, chắc là có dư dả… Con giúp mẹ một lần thôi, mẹ mượn con, được không?”
Tôi bật cười khinh bỉ:
“Thẻ lương của mẹ mẹ đã đưa cho anh rồi, vậy sau này lấy tiền đâu trả cho con?”
Câu nói ấy khiến mẹ tôi nghẹn đến mức không thở nổi, ho sặc sụa không ngừng.
Đúng lúc đó, anh tôi về đến nhà, thấy mẹ lại quỳ gối trước mặt tôi thì nổi giận:
“Trương Á Tinh! Mày cũng quá đáng thật rồi đấy! Ngày nào cũng bắt mẹ quỳ mày, mày không sợ bị trời đánh à?!”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, thản nhiên đáp:
“Anh ăn hết tiền dưỡng già của mẹ mà không sợ, tôi sợ gì?”
“Tự bà ấy muốn quỳ, có ai ép đâu?
Đừng có lấy đạo đức ra trói buộc tôi nữa – giờ tôi không còn ngu ngốc như trước đâu!
À mà này, nếu mẹ đã đưa toàn bộ tiền hưu trí cho anh, thì chuyện dưỡng già sau này, đương nhiên cũng do anh lo!”
Chị dâu nghe đến đây không chịu nổi nữa, giãy nảy lên:
“Làm sao mà được! Mẹ cũng từng sinh và nuôi mày kia mà!”
Nói rồi cô ta đảo mắt, tinh ranh nói:
“Trừ khi mày đồng ý sang tên toàn bộ căn nhà này cho anh mày, còn không thì đừng hòng!”
Tôi thầm nghĩ: chuyện lớn như vậy mà suýt nữa thì quên mất, liền lập tức gật đầu:
“Được! Ngày mai đi ký công chứng luôn!”
Anh tôi ban đầu còn định chửi thêm vài câu, nhưng thấy tôi đồng ý nhanh quá thì lập tức nín bặt, sợ tôi đổi ý.
Nhưng anh ta đâu biết – căn nhà này tuy giờ trông có giá trị, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ rớt giá thê thảm, đến bán cũng không bán nổi!