1

Hồn phách của tôi nhập vào thân thể một nữ sinh.
Nhưng khi nhìn tờ bài thi toán lớp 12 trước mặt với con số “65 điểm” to đùng, tôi rơi vào trầm tư.
Lúc thi đại học tôi đỗ Thanh Hoa với vị trí thủ khoa toàn thành phố, bây giờ nhìn thấy cái điểm số khó tin này, tôi bật cười thành tiếng.

Tiếng cười vang lên trong lớp học buổi tối yên tĩnh khiến ai nấy đều chú ý. Bạn ngồi bàn trước vì thế quay đầu lại, cau mày nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, nói:

“Tôn Thư Nghi, im đi.”

Tôi không chấp cô ta, ngẩng đầu nhìn bài tập giáo viên viết trên bảng và đồng hồ đếm ngược ngày thi đại học, nhanh chóng hiểu ra tình cảnh của mình: tôi đang ở trong thân thể một nữ sinh trung học.

Tôi nhìn tay mình trắng trẻo, thon dài rồi cầm gương nhỏ trên bàn lên soi. Trong gương là một gương mặt cũng khá xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn tôi trước kia.
Nhưng dưới mắt lại có quầng thâm nhạt, rõ ràng là do thiếu ngủ lâu ngày.
Cuối xuống nhìn, trời ạ, chân tôi còn đang bó bột.

Trên bàn và trong hộc bàn chất đầy tài liệu ôn tập được sắp xếp gọn gàng, còn có những quyển sổ ghi chép chi chít chữ, cùng với bài thi đã được sửa đi sửa lại nhiều lần.
Mà điểm số trên đó thì… chẳng ra gì.

Lúc này mọi người đều đang làm bài tập, tôi nhìn quanh, ít ai trò chuyện. Tôi định hỏi bạn cùng bàn xem năm nay là năm nào, nhưng cậu ta bực bội ngắt lời:

“Cậu phiền quá đấy!”

Xem ra chủ nhân cũ của thân xác này không được lòng người cho lắm.
Tôi bèn từ bỏ ý định giao tiếp, bắt đầu xem bài thi chất đống trên bàn.
Niên khóa 2020–2021… Là hai năm sau kỳ thi đại học của tôi, cũng là năm đầu tiên tôi thành hồn ma.

Chủ nhân trước viết kín cả một tờ giấy nháp mà vẫn không giải được câu áp chót. Tôi chỉ nhìn thoáng qua đã thấy cô ấy hoàn toàn phí công làm đi làm lại mấy phép tính vô ích.

Tôi thở dài một tiếng, cầm bút bắt đầu tính toán.
Chỉ mất mười lăm phút, tôi đã làm xong hai câu cuối cùng của đề thi. Lúc này trong lớp đã có vài học sinh bắt đầu thì thầm bàn luận về đáp án câu cuối.
Vừa nghe họ nói, tôi vừa sửa lại đáp án các câu trước.

Cuối cùng, tôi nghe thấy có người ngồi phía sau nói: “Âm một.”
Tôi bèn quay đầu lại nói:
“Đúng rồi, đáp án là âm một. Bạn dùng cách giải…”

Hai người đó nhìn tôi như thể tôi bị ngốc, sau đó lại quay sang tiếp tục thảo luận với nhau, phớt lờ tôi.
Tôi đầy một đầu dấu chấm hỏi.

Đúng lúc này, thầy giáo bước vào từ cửa lớp. Là một người đàn ông trung niên đầu hói, đeo kính, trông rất quen thuộc.
Ông hỏi rất thành thạo:
“Ai làm xong rồi? Đề hôm nay khá khó đấy.”

Chỉ có lác đác vài cánh tay giơ lên. Tôi cũng giơ tay theo, liền có tiếng cười rộ lên trong lớp.
Thầy cũng ngạc nhiên nhìn tôi:
“Tôn Thư Nghi, em nghe rõ thầy hỏi gì không đấy?”

Tôi gật đầu. Thầy lắc đầu nói:
“Đừng đùa với thầy nữa, mau đưa bài sửa mấy câu cơ bản hôm qua cho thầy xem.”

Thế là tôi lục lọi một lúc mới tìm thấy bài tập cơ bản hôm qua.
Ngẩng đầu lên, thì thấy thầy đã quay sang thảo luận đáp án với mấy học sinh làm xong đề thi rồi.

Còn trên bài tập cơ bản của tôi… đầy những dấu gạch chéo đỏ chót.

2

Tan học ca tự học buổi tối thì trời đổ mưa lớn.
Lúc tôi còn đang loay hoay không biết về nhà thế nào, cũng chẳng biết “nhà” mình ở đâu, thì có người gọi tên tôi ngoài cửa.

“Thư Nghi, nhanh lên! Lát nữa chắc mưa to hơn đấy!”

Tôi nhìn về phía giọng nói, thấy một cô gái trông khá bình thường đang đứng đó.
Bộ đồng phục mặc trên người cô ấy có phần lụng thụng, cặp kính gọng dày đè lên sống mũi tẹt càng khiến vẻ ngoài không mấy nổi bật.

Tôi nhảy lò cò bằng cái chân bó bột chạy tới, niềm nở chào hỏi cô ấy.
Dù sao trước khi chết tôi cũng là kiểu người dễ gần, được lòng mọi người, trong lớp ai cũng gọi tôi là “đại ca”.
Thì ra chủ nhân cũ của cơ thể này cũng có bạn, tôi thấy rất an ủi.

Tôi lập tức khoác vai cô ấy.
Cô ấy giật mình hoảng hốt hỏi:
“Hôm nay cậu sao thế?”

Tôi cười đáp:
“Có bạn đến đón về mà, vui chứ sao không~”

Tôi liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cô ấy, tên là “Tấu Văn”.

Đúng lúc đó, từ khóe mắt, tôi thấy có người đi ngang qua.
Một chàng trai cao ráo, đi ngay sát bên tôi, vai gần như lướt qua trước mắt.
Cậu ta đeo ba lô, sải bước đi về phía trước.

Mái tóc màu nâu sẫm sạch sẽ, mềm mại dưới ánh đèn vàng, sống mũi cao càng thêm nổi bật dưới ánh sáng mờ nhạt.
Đúng là nam sinh cấp ba, mang theo cái vẻ rạng rỡ, tươi sáng của tuổi trẻ.

Nhưng cậu ta khi bước xuống cầu thang lại quay sang nhìn tôi một cái rất rõ ràng.
Đôi mắt đào hoa trong trẻo, hàng mi dày rậm — nhưng ánh nhìn ấy lạnh như băng, cứ như đang cảnh cáo tôi vậy.

“Hóa ra là vì Tiêu Lĩnh à…”
Cô gái bị tôi khoác cổ khẽ lẩm bẩm,
“Người như cậu ta, cậu thật sự dám mơ tới sao.”

“Cậu ta thì sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Tớ khuyên cậu bỏ đi. Làm sao cậu ta lại thích kiểu người như bọn mình chứ? Hôm qua có bạn đứng thứ hai khối của lớp mình tỏ tình với cậu ta rồi, xinh cực kỳ, là Tống Tiểu Tuyết, cậu chắc biết chứ?”

Tôi chẳng quan tâm mấy chuyện khác, chỉ hỏi một câu:

“Xếp thứ hai khối trường mình thì xếp hạng cỡ bao nhiêu toàn tỉnh?”

Thấy tôi phản ứng bình thản như không, cô ấy hơi sững người:
“Không biết nữa… tớ có quan tâm mấy đâu. Nhưng chắc đậu Thanh Hoa được đấy, chỉ là không chắc lắm thôi, vì mấy năm nay trường mình không có ai vào Thanh Hoa cả.”

Emmmm, tôi vốn cũng đã đoán là trường này không giỏi lắm, hóa ra đúng vậy thật.

“Nhưng Tiêu Lĩnh thì chắc chắn ổn rồi, cậu ấy là bảo vật của trường mà. Nếu không phải vì trượt cuộc thi học sinh giỏi, thì chắc đã được tuyển thẳng rồi.”

Tôi còn đang mải nghĩ lại về cậu Tiêu Lĩnh vừa rồi, thì bất ngờ bị người ta đâm mạnh một cú.
Tôi ngã lăn ra đất, tức giận chửi một câu:
“Má ơi, ai vậy?! Không thấy tôi đang què à?!”

“Xin lỗi, tôi đang vội. Tôi là Chu Nghiêm Phi, lớp 12-33. Nếu phải đền tiền thì tôi đền!”

Tôi ngẩng đầu nhìn người vừa va vào mình.
Cậu ta không mặc đồng phục học sinh, mà là một chiếc hoodie đen, càng làm nổi bật làn da trắng. Trên cổ còn đeo một cây thánh giá bạc lấp lánh.
Nhìn cũng khá đắt tiền, chưa kể đôi giày thể thao bản giới hạn và phong thái bất cần đời — tôi có thể khẳng định: Đây là một thiếu gia nhà giàu chính hiệu.

Cậu ta chỉ nói có một câu, rồi như thể định bế tôi dậy, kéo tôi từ dưới đất lên một cách thô bạo, đẩy thẳng vào người bạn tôi.
Sau đó sải chân chạy biến mất.

“Đồ điên!” Tôi đứng vững lại rồi mắng một câu.

“Thư Nghi… hôm nay cậu bị sao vậy?”
Bạn tôi vẫn chưa hoàn hồn, “Bình thường cậu đến nói chuyện với con trai còn không dám mà…”

Thì ra Tôn Thư Nghi là một cô gái nhút nhát đáng yêu!
Nhưng tôi thì lại là kiểu “xã giao trâu bò” từ nhỏ đến lớn.

Tôi chỉ mượn tạm một thân thể có cùng tần số, muốn điều tra xem rốt cuộc lúc đó mình đã chết như thế nào.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, đúng hôm tôi mượn thân thể Tôn Thư Nghi, cô ấy lại uống quá liều thuốc ngủ trong nhà vệ sinh.

Linh hồn cô ấy đã lìa khỏi thể xác ngay lúc tôi nhập vào.
Còn tôi — một hồn ma chưa đầu thai, vẫn lẩn quẩn chưa đi qua cầu Nại Hà — đã bị khóa chặt trong thân xác này.

3

Cuối cùng cũng về đến nhà của Tôn Thư Nghi.
Trong nhà vắng lặng, trên bàn có sẵn một phần đồ ăn khuya, bên cạnh là một mẩu giấy ghi:
“Thư Nghi, mẹ đi trực ca đêm rồi, con ăn xong nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.”

Tôi gắp một miếng mì, trời ơi — ngon thật!
Từ sau khi thành ma, tôi chưa từng được ăn thứ gì ngon như thế này.

Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên.
Trên đó là một loạt tin nhắn mắng chửi không ngớt.
Tôi bị kéo vào một nhóm chat — toàn bộ thành viên đều đang chửi tôi.

Mấy câu như “con heo ngu”, “trong đầu toàn cục x…” còn được xem là nhẹ nhàng.
Nhiều câu khác thì tục tĩu không chịu nổi.

Máu nóng tôi bốc lên đầu, suýt chút nữa là định gõ lại đôi co.
Nhưng rồi chợt thấy chẳng đáng để phí thời gian vào mấy chuyện đó — mình còn không biết sẽ được sống lại ở dương gian bao lâu nữa.

Thế là tôi tắt nguồn điện thoại, quay về phòng.
Tôi biết quá ít về cuộc sống của Tôn Thư Nghi.

Trên kệ sách trong phòng chất đầy tiểu thuyết — có cả danh tác, truyện ngôn tình, và… một quyển nhật ký.
Thời buổi này rồi, còn ai viết nhật ký chứ!
Thế mà tôi vẫn mở ra xem.

Đúng như dự đoán, bên trong chi chít chữ, toàn là viết về Tiêu Lĩnh.
Một mối thầm yêu của con gái — vừa thấp kém, vừa chua xót.

“Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nhìn tôi lấy một cái. Có lẽ thần thánh vốn dĩ là không thể với tới.
Tôi quyết định sẽ tặng cậu ấy một món quà! Cậu ấy còn nhớ tôi không?
Cậu ấy chẳng thèm liếc nhìn, ném thẳng sang cho người khác… Nhưng với Tống Tiểu Tuyết thì cậu ấy cười. Với tôi, chỉ có ghét bỏ.
Tất cả mọi người… đều ghét tôi…”

Tôi đọc mà suýt đau tim.

Thời học sinh của tôi dường như chưa từng gặp chuyện gì bực bội.
Không có ai để thầm thích, nhưng lại rất được yêu mến.
Những cậu con trai từng bị tôi từ chối cuối cùng vẫn trở thành bạn thân chí cốt.

Điều duy nhất từng khiến tôi buồn, có lẽ là… bác nhà bếp rung tay một cái, làm tôi bị mất hai miếng thịt kho tàu.

Tôi mở điện thoại lại lần nữa — tin nhắn đã hơn 999+, vẫn đang tiếp tục mắng chửi.
Quả nhiên, tụi nó thích chuyện này như cơm bữa.

“Cô còn không xứng xách giày cho Tống Tiểu Tuyết!”
“Người ta đỗ Thanh Hoa, còn cô thì sao? Đồ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”

Tôi mở trang trạng thái, phát hiện vài ngày trước chủ nhân cũ còn đăng một dòng:
“Có phải tôi chết đi rồi các người mới hài lòng đúng không?”

Phía dưới là vô số bình luận đáng kinh tởm:
“Đúng vậy! Sao cô chỉ nói mà không làm? Mau đi đi! Tôi chờ xem đây này!”

Một lũ cặn bã.
Tôi quyết định — sẽ không cho bọn chúng một chút sắc mặt nào.
Bọn họ — không xứng.