Tôi nhớ trong nhật ký, nguyên chủ từng viết Tiêu Lĩnh tốt đến nhường nào — là đoá hoa cao lãnh, là tuyết trắng mùa xuân.
Vậy mà giờ cậu ta nhìn tôi như thể tôi là bùn lầy, chạm vào sẽ làm bẩn cậu ta.

“Cậu đang cố tình khiêu khích để thu hút sự chú ý của tôi sao? Tôi không thích cậu, nghe rõ chưa? Cậu tỏ tình thì tôi nhất định phải thích lại à?”
Cậu ta lùi lại một bước.
“Hơn nữa, hạng nhất khối à? Chính cậu cũng không tin nổi vào lời mình nói đúng không?”

Cậu ta bật cười khẩy, như thể lời tôi nói là trò đùa.

“Đừng tưởng chuyện hồi nhỏ chúng ta từng quen nhau là gì to tát. Bây giờ tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến cậu. Hơn nữa, tôi đang quen với Tống Tiểu Tuyết.”

“Ồ? Vậy chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé… Tôi chỉ muốn nói với cậu, từ chối một cô gái là quyền của cậu, nhưng không cần phải ác ý suy diễn cô ấy.”

Tiêu Lĩnh mặt lạnh đi, ánh mắt đen sâu liếc sang một bên:
“Có người thấy chính cậu làm việc đó.”

“Người đó là cậu à?” Tôi đưa tay vuốt lại tóc mai, “Lời đồn có thể giết người đấy.”
“Hơn nữa, cậu sẽ không thi lại tôi đâu.”

Cậu ta có vẻ không muốn nói nhiều, nhưng giọng điệu đầy khinh miệt:
“Được thôi, tôi sẽ chờ xem cô gái đang đứng hạng 1000 toàn trường vượt qua tôi như thế nào. Nhưng tôi hy vọng cậu đừng dây vào Tống Tiểu Tuyết nữa, chuyện đó khiến tôi thấy ghê tởm.”

Tôi đang định mở miệng thì bịch — một quả bóng rổ bay thẳng tới.
Tôi phản xạ theo bản năng, đưa tay đẩy quả bóng giúp Tiêu Lĩnh.
Bị bóng đập vào tay, nóng rát đến mức tôi phải ôm tay đau đớn.

Tôi nhìn xuống cầu thang, thấy Chu Nghiêm Phi đang ngẩng cằm nhìn lên, chân mày khẽ nhíu lại, trông hoàn toàn khác với bộ dạng hiền lành ban nãy.
Sợi dây chuyền hình thánh giá bạc lấp lánh trên cổ cậu ta.

Cậu ta bước từng bước lên cầu thang, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lĩnh, lên tiếng:
“Học bá Tiêu à, cậu nói chuyện với con gái kiểu đó, không thấy thiếu phong độ à?”

Cả hai đều cao trên 1m80, đều đẹp trai, tôi suýt nữa muốn… “đẩy thuyền” luôn rồi.

“Chu Nghiêm Phi, đừng lo chuyện bao đồng.”

“Bao đồng gì chứ? Chuyện của cô ấy, chính là chuyện của tôi.”

Giọng nói trầm thấp, ánh mắt kiên định.
Nếu tôi là nữ sinh trung học, chắc hẳn đã đổ rạp trước “anh hùng” này rồi.

Cậu ta vừa nói vừa định vỗ vai tôi — tôi lập tức nghiêng người né, rồi lủi đi:
“Hai cậu cứ nói chuyện nha, tôi lên lớp trước đây ~~!”

7

Chết tiệt! Nguyên chủ lại đứng thứ một nghìn, mà là một nghìn toàn trường chứ không phải toàn lớp!
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thấy cái thứ hạng nào “thảm hoạ” đến mức này.

Khi tôi quay lại lớp, ánh mắt của tất cả mọi người như dính chặt lấy tôi.
Lúc đi ngang qua Phó Lỗi, cậu ta liếc xéo tôi một cái, vờ vĩnh nằm bò trên bàn giả bộ làm bài.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, cậu ta im thin thít, không nói một lời.

Ngày mai là kỳ thi tháng.
Tuy tôi rất tự tin với bản thân, nhưng thành tích của Tiêu Lĩnh thì vẫn chưa rõ.
Chỉ nhớ trong bảng dán ngoài hành lang có lần cậu ta thi hạng 20 toàn thành phố, dù không phải top 5.

Vậy thì tôi sợ gì nữa chứ?

Tan học, Tấu Văn lại đến đón tôi như mọi khi.
Cô ấy thì thào hỏi:

“Có phải cậu bỏ đinh vào giày của Tống Tiểu Tuyết không?”

“Tôi còn không biết khi nào cô ta cởi giày nữa là.”
Tôi mở điện thoại ra:
“Mà rõ ràng là cô ta gây sự trước, kéo tôi vào group chat chửi bới suốt ba ngày rồi.”

Tôi đang định mở tin nhắn cho Tấu Văn xem thì bỗng một bàn tay xương khớp rõ ràng giật lấy điện thoại của tôi.
Ngẩng đầu lên, là Chu Nghiêm Phi, đang cau mày nhìn tôi, ánh mắt không vui chút nào.

“Cậu làm gì vậy?”

“Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ.”

“Không lẽ còn ai khác dám giật điện thoại của tôi?”

Cậu ta bắt đầu thở gấp, như thể bị tôi chọc tức đến bật cười,
sau đó xoay người tung ra một loạt động tác đánh vào không khí như boxing,
cuối cùng đột nhiên đè tôi vào một cột trụ bên cạnh.

Đôi mắt phượng dài hẹp của cậu ta ánh lên vẻ giận dữ:

“Tôi ra mặt giúp cậu, còn cậu thì bỏ chạy? Cậu không thấy tôi mất mặt à?!”

Tôi lấy ra từ túi một nắm kẹo:

“Hay tôi mời cậu ăn kẹo nhé?”

Cậu ta nhìn đống kẹo trong tay tôi, rõ ràng là đang nghiến răng ken két,
nhưng vẫn nhanh tay túm lấy một nắm, mặt thì vẫn hằm hằm:

“Lần sau đừng để tôi thấy cậu bị bắt nạt nữa!”

Nói xong lại giống y như lần trước, quay người bỏ chạy.
Chạy được hai bước, cậu ta quay lại, đưa trả tôi điện thoại, đồng thời nhét vào tay tôi một tuýp thuốc trị trầy xước.

Tôi nhìn tuýp thuốc trong tay, rồi nghĩ đến khuôn mặt vừa rồi gần sát bên tôi…
Tôi đây, một “chị gái”, lại cảm thấy hơi… thẹn thùng một chút.

Tấu Văn ở bên cạnh thì khẽ hỏi, giọng ngập ngừng:

“Cậu… quen Chu Nghiêm Phi từ bao giờ vậy?”

Tôi nhìn vẻ mặt cô ấy có chút lạ: mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng gượng cười như không có chuyện gì.
Có điều gì đó… không đúng.

Tôi đáp:

“Hôm nay cùng bị giáo vụ trưởng mắng. Cậu ta còn giúp tôi dạy dỗ tên khốn kia nữa.”

“À… vậy hả…”
Tấu Văn nhíu mày, nói nhỏ:

“Thư Nghi… sau này đừng qua lại với mấy người như cậu ta nữa.
Bọn mình… không xứng đâu. Bọn họ chỉ xem bọn mình như trò đùa thôi.”

Tôi liếc nhìn, thấy các đốt ngón tay cô ấy siết chặt quai cặp đến mức trắng bệch.

8

Về đến nhà, vẫn là phần đồ ăn khuya đã chuẩn bị sẵn, và vẫn là người mẹ không thấy bóng dáng đâu.
Nói ra thật nực cười — tôi đến đây đến giờ, còn chưa từng gặp người thân trong nhà này.

Khi còn là hồn ma, tôi luôn mong mỏi được tìm một người để nhập hồn, để điều tra cho rõ ràng chân tướng cái chết của mình.
Thế nhưng giờ tôi đã nhập xác được rồi… thì lại chẳng nhớ nổi nhà mình ở đâu, hay rốt cuộc mình đã chết như thế nào.

Nhưng có vẻ như, chỉ cần ý thức vẫn còn tồn tại, thì bất kể thân xác là gì, việc chuyển đổi cũng chẳng thành vấn đề.
Mấy dạng đề mà tôi vốn luôn nắm chắc trong tay, giờ ở trong thân thể Tôn Thư Nghi, tôi vẫn có thể dễ dàng làm được.

Sau khi kỳ thi tháng kết thúc, tôi gần như có thể khẳng định — lần này tôi chắc chắn sẽ thắng.
Các môn mà Tôn Thư Nghi lựa chọn lại trùng khớp với tổ hợp trước kia tôi chọn.
Đúng là như cá gặp nước.

Không có câu hỏi nào tôi không làm được — trừ phần đọc hiểu và viết văn môn Ngữ văn thì hơi khó đoán — còn lại tôi đều làm xong trước giờ và ngồi đợi chuông hết giờ vang lên.

Lúc đi ngang qua lớp Tiêu Lĩnh, tôi cố ý liếc vào, thấy cậu ta đang thảo luận một đề Toán với giáo viên.
Tiêu Lĩnh tiếc nuối nói:
“Chỉ thiếu đúng một bước nữa là em nghĩ ra rồi.”

“Yên tâm, câu đó cả trường không ai làm được đâu, em không cần để tâm. Đã rất tốt rồi, giỏi lắm!”

Tâm trạng tôi cực kỳ phấn khởi, trên đường về còn mua thêm một cốc trà sữa siêu to bự chà bá.

Nhưng ngoài dự liệu — đến khi công bố bảng điểm, người đứng đầu vẫn là Tiêu Lĩnh, còn tên tôi thì tìm khắp danh sách cũng không thấy đâu.

Tôi còn tìm thử xem tên Chu Nghiêm Phi xếp thứ mấy — thứ 224.

Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng.
Tôi thầm đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

Thầy uống một ngụm trà, rồi phun ra ít cặn lá trà.
Đôi mắt nhỏ nheo lại sau cặp kính dày cộp nhìn tôi chằm chằm.

“Nói đi, tại sao lại gian lận?”

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Thưa thầy, em không có gian lận.”

“Hừ…”
Thầy đứng dậy, bước đến gần.

“Từ hạng một nghìn toàn trường mà nhảy lên đứng nhất. Hừ… cậu bảo tôi tin thế nào được?”

“Thầy có thể hỏi giám thị hôm đó, xem có ai bắt gặp em gian lận không.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy, kiên định nói:
“Em không thừa nhận.”

“Không thừa nhận thì có ích gì? Giám thị không thấy chẳng có nghĩa là cậu không tìm cách lấy đề trước!”

Tôi tức đến bật cười:
“Em lấy đề ở đâu? Cả ngày em chỉ ở trường với ở nhà.”

“Cái đó tôi không biết.”

“Nếu là chuyện thầy không biết, tại sao lại ép tội cho em?”

Giáo viên chủ nhiệm bị tôi chọc giận, mặt sa sầm lại, đặt mạnh chén trà lên bàn, làm nước trà văng ra.

“Không ai có thể từ một người đến câu dễ cũng làm sai, bỗng nhiên thi được điểm tuyệt đối cả!”

“Thầy nói chuyện thì phải có bằng chứng. Em không gian lận. Em thi đứng nhất, giờ thầy có thể lấy bất cứ đề Toán nào ra, em đều có thể làm điểm tuyệt đối.”

Tôi nắm chặt tay đến mức móng tay bấm vào thịt.

“Vô lý! Em còn ra lệnh cho giáo viên nữa à?!”
Thầy giận dữ rút điện thoại ra gọi.

Khi mẹ của Tôn Thư Nghi đến, đây là lần đầu tiên tôi được gặp người phụ nữ ấy.
Gầy gò, thấp bé, trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn lại giống như đã năm mươi.
Bà cứ cúi đầu liên tục nói xin lỗi với thầy giáo.

“Thư Nghi, mau nhận lỗi với thầy, xin lỗi thầy đi!”

Tôi thấy mắt mình bỗng đỏ lên.
Trong tình cảnh thế này, tôi còn có thể nói gì nữa?

Lần đầu tiên trong đời, tôi chịu uất ức như vậy. Tôi im lặng rất lâu.
Cuối cùng vẫn phải nói:
“Thưa thầy, em sai rồi. Em không dám nữa.”

Trên đường về, tôi ngồi phía sau xe đạp điện của mẹ Tôn Thư Nghi.
Tôi hỏi:
“Mẹ, mẹ cũng nghĩ là con gian lận à?”

Bà chỉ nói:
“Con phải học cho giỏi, sau này mới không khổ như mẹ.”

Tôi nhìn thấy chiếc áo đồng phục siêu thị cũ kỹ của bà, sau lưng còn có vài chỗ rách, khẽ nói

“Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ thi đậu vào trường tốt.”

Dù không phải vì bản thân tôi.
Thì cũng là vì Tôn Thư Nghi — người đã rời đi.
Tôi sẽ không để bọn họ bắt nạt cô ấy nữa.