16
Tô Hành không nói gì, mặt lạnh, bước từng bước ép sát.
Tôi chột dạ lùi về sau.
“Đừng tưởng anh nói mấy câu hay ho là tôi tin nha.”
“Anh ngày nào cũng đối đầu với tôi, tôi nhớ hết đó!”
Anh ta khẽ cười qua mũi:
“Đối đầu?”
“Tôi thừa nhận, một nửa là do ghen, giọng không dễ nghe.”
“Nhưng nửa còn lại là cố tình trêu ghẹo cô, tiếc là cô không nhận ra.”
Không nghe! Không nghe! Giống rùa tụng kinh!!!
Lưng tôi áp vào bức tường lạnh ngắt, không còn đường lui.
Tô Hành vẫn không chịu buông tha.
Anh ta vò nhẹ một lọn tóc của tôi, quấn quanh đầu ngón tay.
“Còn nữa, cô thật nghĩ hôm đó uống say là có thể biến thành Đô-rê-mông đè ngã tôi chắc?”
“Thật nghĩ tôi sẽ ngủ với người mình không thích sao…”
???!!!
Thôi đủ rồi đấy!!
Im mồm lại hộ tôi cái!!!
Tôi vội đưa tay bịt miệng anh ta.
Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay truyền qua, vừa ngứa vừa tê, lan thẳng lên đầu.
Tôi lại rụt tay về như bị bỏng.
Tô Hành nhìn chằm chằm động tác của tôi, tiện thể liếm môi một cái…
“Á á á!!!”
“Anh biến thái từ bao giờ vậy?!!”
Tô Hành thản nhiên:
“Vốn dĩ vẫn vậy, chỉ là trước giờ sợ dọa cô thôi.”
“Anh… anh anh, rốt cuộc muốn làm gì?!”
Tôi sợ đến lắp bắp.
Anh ta bất ngờ cúi người, dụi đầu vào hõm cổ tôi.
Vừa như ủy khuất, vừa như lưu luyến, hít sâu một hơi, giọng trở nên yếu mềm:
“Anh còn làm gì được nữa?”
“Chỉ muốn cô để ý tới anh chút thôi~”
“Cả ngày hôm nay cô trốn anh, cảm giác như có thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, khó chịu lắm biết không~”
…
Tim tôi như sụp xuống một mảng.
Cảm giác choáng váng như mất trọng lực bao trùm lên người.
Lời từ chối mấy lần lên đến miệng lại không nói nổi.
Tôi sốt ruột:
“Tôi chỉ là… chưa nghĩ ra phải trả lời anh thế nào.”
Tô Hành rụi đầu, giọng nghẹn mũi nặng trịch:
“Không cần gấp.”
“Ý mấy lời anh nói là: anh thuộc về cô, cô muốn làm gì cũng được.”
Anh ta ngừng một chút, chắc chắn:
“Hơn nữa cô tới giờ vẫn chưa đẩy anh ra, chứng tỏ cũng có thích một chút.”
Wow, luận án logic hay ghê luôn!!!
Khoảng cách gần, mùi bạc hà trên người anh ta xộc thẳng vào mũi.
Lạnh mát, ngọt dịu, nghe cũng dễ chịu.
Tôi hắng giọng:
“Cái đó… bây giờ anh đưa hết kim cương cho tôi.”
“Tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Tô Hành bật ngẩng đầu, mắt lấp lánh:
“Không được nuốt lời!”
Ừ ừ, không nuốt lời~
Tôi muốn xem thử anh làm sao lấy mấy cái nhẫn đó ra.
Giây tiếp theo, anh ta mở toang áo hoodie.
Không biết dùng cách gì, mà mặt trong áo treo la liệt nhẫn nhiều màu sắc.
Y như quầy bán sỉ ở chợ luôn.
Còn thừa ra hai sợi dây chuyền cao cấp chưa từng thấy.
???
Bẫy!!!
Bẫy rõ ràng!!!
Tôi bị “setup” rồi!!!!
17
Yêu đi!
Tôi nói thật, yêu kẻ thù không đội trời chung mới sướng!
Sướng quá trời luôn!
Bây giờ tôi y như Thái hậu vậy.
Ba bữa một ngày đều là Tô Hành tự tay nấu hợp khẩu vị cho tôi.
Ra ngoài chơi thì anh ta mang năm cái máy ảnh chụp cho tôi lên hình.
Quà dịp lễ á?
Đến kỷ niệm “lần đầu mặc đồ ton-sur-ton” mà cũng bày ra tặng quà!
Hơn nữa tôi bóc lột cỡ nào anh ta cũng không giận.
Nhược điểm duy nhất —— vẫn ghen kinh khủng.
Hồi đoàn phim đóng máy, Chu Nhượng tặng tôi một chiếc khăn quàng, từ đó tới giờ Tô Hành cứ canh cánh trong lòng.
Thề là sẽ tự tay đan trọn bộ mũ, khăn, găng tay, áo len… cho tôi.
Tôi đỡ trán.
“Chu Nhượng còn biết anh là bạn trai tôi rồi, anh lo cái gì?”
“Nhưng ánh mắt cậu ta vẫn nói rõ —— cậu ta thích em.”
Ừm, chuyện đó thì đúng~
Tôi làm bộ vén tóc:
“Em có sức hút quá biết sao giờ~”
“Chẳng lẽ giờ em phải chạy lại nói ‘anh không được thích tôi’ à? Như vậy vô lý lắm nha~”
Nghe xong, Tô Hành mím môi càng chặt,
cúi đầu đan thêm hai mũi len, mặt hờn dỗi.
“Chậc, anh mua cho em cái khăn là được rồi mà.”
Anh ta hừ mũi, mặt đầy kiêu ngạo:
“Mua thì dễ rồi.”
“Chỉ có người vừa chịu bỏ tiền vừa chịu bỏ thời gian mới xứng làm bạn trai chuẩn!”
Haiz, lại tự pua bản thân nữa rồi.
Thôi, thích đan thì cứ đan đi…
Tối hôm đó, Tô Hành bị kim đan móc đâm trúng tay,
ủy khuất ôm điện thoại chui qua.
Trên màn hình là video đang chiếu đi chiếu lại:
【Gần đây một nam thanh niên suýt chết đuối khi… tắm.】
【May mà lúc đó đang gọi video với bạn gái nên kịp được cứu.】
【Khuyến cáo anh em chú ý an toàn khi tắm…】
Ơ?
Tôi cau mày khó hiểu.
Tô Hành đưa ngón tay bị thương sát tới trước mặt tôi:
“Tay anh bị thương rồi, dễ bị đuối nước lắm.”
“Em không được mặc kệ anh.”
Giây sau —— trời đất xoay vòng.
Aaaa!!!
Không bao giờ dám nói đàn ông trên 25 xuống dốc nữa!!!
18
Sáng sớm, trong không khí vẫn vương chút hơi ấm.
Trên gối không có người.
Tôi dụi mắt, mở cửa phòng ngủ.
Đi qua hành lang, hương hoa thoang thoảng tràn ngập.
Từ góc cầu thang nhìn xuống, sảnh tầng một đầy hoa cát cánh tím xanh, rực rỡ khắp nơi.
Tô Hành mặc đồng phục cấp 3, nghiêng đầu cười với tôi.
Hả?!
Cosplay?!
Tôi tiến lại gần, mới thấy trên ngực áo có chữ ký của tôi.
Hồi trước thi đại học, mọi người ký lưu niệm lên áo nhau.
Chẳng lẽ hồi đó anh ta chỉ để tôi ký?
Tôi nghi hoặc:
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Tô Hành chống eo, tự tin:
“Không nhìn ra hả? Hôm nay anh là nam sinh cấp 3 trong sáng nè!”
“Trong sáng?!!”
Tôi nhìn mấy vết đỏ trên người do tối qua anh ta gây ra, cạn lời.
Còn dám nói hai chữ “trong sáng” hả!
Tô Hành nheo mắt làm bộ không vui:
“Không đẹp à?”
Cuối cùng tôi cũng phối hợp được một lần, áp sát người anh ta:
“Đẹp đẹp~ Quyến rũ được em rồi nè!”
“Hừ, biết vậy thì tốt.”
Anh ta lùi nửa bước, nghiêm túc:
“Hôm nay anh thay mặt “Tô Hành 17 tuổi” đưa em một bức thư.”
Thư?
Tô Hành lấy ra một phong thư cũ, ra hiệu tôi mở ra.
Chữ trên phong bì rồng bay phượng múa:
【Bây giờ là ngày 13/6/2015, trời nắng nhẹ, có gió, tọa độ: THPT Nhất Trung Hải Thị.】
【Em đang giải một bài toán rất khó.】
【Anh tận mắt thấy em bực mình kẹp bút lên tóc, rồi quên mất, ngơ ngác tìm hai phút.】
【Lúc quay lại còn làm mặt quỷ chọc anh.】
【Chắc lại chọc giận em rồi…】
【Tiết trước, anh muốn nói với em “bài này anh biết làm, để anh giúp em.”】
【Nhưng lại buột miệng thành “bài dễ vậy mà em không làm được?”】
【Anh cũng không hiểu sao, có những lời trong miệng cứ bị bẻ cong.】
【Thôi thì viết cho em vậy, viết cho em ở tương lai.】
【Và thư này cũng sẽ do anh ở tương lai đưa.】
【Hy vọng khi đó anh đã đủ trưởng thành, đủ để nói những lời chưa thể nói bây giờ.】
【Phần chính:】
【Anh thích em, anh thích em, anh thích em!!!】
【Anh không biết tương lai sẽ thế nào.】
【Không biết thư này có tới tay em không.】
【Không biết lúc đó mình còn là bạn không.】
【Nhưng anh rất rõ, ngay lúc này, tim anh vì em mà đập nhanh hơn.】
【Nếu Tô Hành 17 tuổi đủ may mắn,】
【Thì nỗi nhớ và tình cảm của anh sẽ xuyên thời gian đến bên em khi em mở thư này.】
【—— Gửi Thẩm Hi】
Nước mắt tôi chực trào.
Cơn gió mùa hạ năm ấy như mang theo hương hoa ùa về.
Tôi đã quên lúc đó nghĩ gì,
chỉ nhớ khi ấy thanh xuân rạng rỡ, trai gái ngời ngời.
Tình yêu như ánh ban mai, len lỏi khắp nơi…
Tô Hành gật nhẹ đầu:
“Đừng khóc, điều ước năm 17 tuổi của anh đã thành sự thật.”
“Cuối cùng cũng có can đảm đưa thư rồi.”
Tôi ngẩng lên, anh ta mở tay ra.
Chiếc nhẫn giấy nằm yên trong lòng bàn tay anh.
Vì giữ lâu năm, mép giấy đã sờn.
Tôi chợt nhớ một câu:
“ Người ta không cần chiếc nhẫn, mà cần người đeo nhẫn mãi không thay lòng”
Tôi nghĩ mình đã tìm được người đó rồi…
Phiên ngoại (Q&A couple mini sân khấu)
Hỏi: Một câu mô tả mối quan hệ hiện tại của hai người?
Tô Hành: Tôi là của cô ấy, còn cô ấy là của chính cô ấy.
Tôi: Người yêu.
Hỏi: Ấn tượng lần đầu gặp nhau?
Tô Hành: Tươi sáng, rạng rỡ, muốn cưới.
Tôi: Con trai.
Hỏi: Làm gì khi chọc đối phương giận?
Tôi: Hôn một cái là xong. Không được thì hôn hai cái.
Hỏi: Cảm giác lần đầu hôn?
Tô Hành: Máu đảo ngược, toàn thân điện giật, đồng hồ đo nhịp tim suýt báo động.
Tôi: Nói thật hả? Lúc đó tôi say, tưởng đang nhai kẹo dẻo…
Hỏi: Cả hai là người yêu thứ mấy của nhau?
Tô Hành: Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Còn tôi là thứ mấy của cô ấy… 1, 2, 3… (càu nhàu đếm ngón tay)
Tôi: Anh ấy là người cuối cùng của tôi!
Tô Hành: (mỉm cười hài lòng)
Hỏi: Hai người nấu ăn thế nào?
Tô Hành: … Qua.
Tôi: Hử? Qua gì? Anh nấu rất ngon mà, hợp khẩu vị tôi lắm.
MC cười, Tô Hành che mặt.
Tôi: Sao vậy?
Tô Hành: Không sao, em trả lời rất tốt.
Tôi: Hừ, tất nhiên rồi~
(Toàn văn hoàn)