Đương nhiên, ông tìm bên ngoài làm sao thấy tôi được.

Vì tôi đang ngồi ngay đối diện ông, chỉ cách một cái bàn.

Tôi ngồi sát bên Phó Thừa Xuyên.

Chỉ cần ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy gương mặt u ám của bố và anh trai.

Dưới bàn, Phó Thừa Xuyên nhẹ nhàng chạm vào tay tôi, khẽ nắm lấy.

Đột nhiên, anh nhíu mày, quay sang hỏi:

“Lạnh à? Sao tay em lại lạnh thế này?”

Tôi lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo.

Không chỉ tay lạnh.

Tim tôi còn lạnh hơn.

Ngày càng nhiều người đến chào hỏi Phó Thừa Xuyên.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu rịn mồ hôi.

Thỉnh thoảng, có vài người tò mò liếc nhìn tôi đầy thăm dò.

Một vài chú bác đi ngang qua không nhịn được trêu anh:

“Biết cậu bao năm nay, lần đầu thấy dẫn bạn gái đi cùng. Cô bé này xinh thật đấy.”

Một người trong nhóm chợt dừng lời, đẩy kính lên, nheo mắt nhìn kỹ hơn, nghi ngờ nói:

“Khoan đã, cô bé này trông quen quá…

“Đây chẳng phải là cô con gái nhà họ Tô vừa từ nước ngoài về sao?”

Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.

Tất cả mọi người đều biết Phó Thừa Xuyên và nhà họ Tô bất hòa suốt nhiều năm.

Mà Phó Thừa Xuyên, một người giữ vị trí cao trong giới, từ trước đến nay chưa từng dính bất kỳ scandal tình cảm nào.

Vậy mà lần đầu dẫn bạn gái ra mắt, người đó lại chính là con gái cưng của nhà họ Tô.

Cả căn phòng lập tức ngừng trò chuyện.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tràn đầy sự tò mò và bàn tán.

Bố và anh trai tôi ngay khi nghe câu nói đó thì đồng loạt quay phắt đầu lại, ánh mắt lạnh như băng.

Bên cạnh, Phó Thừa Xuyên đứng sững tại chỗ trong vài giây, nới lỏng tay đang nắm tay tôi.

Sợi dây căng trong đầu tôi đứt phựt.

Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, thậm chí nghĩ hay cứ ngất luôn tại chỗ cho xong.

Nhưng còn chưa kịp ngất, tôi đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Phó Thừa Xuyên dán chặt lên người mình.

Giọng anh vang lên, đều đều nhưng lại lạnh lẽo:

“Con gái lớn nhà họ Tô vừa từ nước ngoài về, Tô Nhiên?”

Tôi ngẩng lên, đối diện với ánh mắt không rõ cảm xúc của anh, cố nén run rẩy, gật đầu.

Người có thể đùa giỡn Phó Thừa Xuyên đến mức này.

Có lẽ tôi là người đầu tiên.

Phó Thừa Xuyên im lặng hồi lâu.

Anh cúi đầu nhìn xuống tay tôi và anh vẫn đang nắm dưới bàn, ánh mắt lạnh lẽo.

Phó Thừa Xuyên là một người rất thông minh.

Chỉ một lúc, anh đã hiểu toàn bộ sự việc.

Giọng anh trở nên nhạt nhẽo, hỏi tôi:

“Vậy tên em là giả, thân phận cũng giả, cả tình cảm em dành cho anh cũng là giả, đúng không?”

Dù đã lường trước được tình huống này, tôi vẫn cố gắng giải thích:

“Đúng vậy. Nhưng… tình cảm em dành cho anh là thật—”

Anh trai tôi, người ngồi bên cạnh đã xem kịch vui được một lúc, đột nhiên khẽ hắng giọng một cách đầy ẩn ý.

Tôi lập tức ngậm miệng lại theo phản xạ.

Phó Thừa Xuyên mệt mỏi đưa tay day trán.

Dù sắc mặt anh đã rất tệ, nhưng giọng nói vẫn cố giữ vẻ dịu dàng khi anh nói với tôi:

“Thảo nào sau ngày hôm đó, em lại ghét ở bên tôi đến vậy, luôn từ chối tôi…”

Một tiếng cười khổ nghẹn lại trong cổ họng.

Anh chậm rãi buông tay tôi ra, giọng khẽ:

“Là tôi ép em quá mức. Xin lỗi.”

Tôi sững người, nhìn Phó Thừa Xuyên đứng dậy rời đi.

Ngoài dự đoán của tôi, anh không chửi bới tôi, cũng không trả thù bằng những thủ đoạn tàn nhẫn như tôi từng lo sợ.

Chỉ còn lại sự dịu dàng và sự ra đi đầy tự trọng.

09

Ngay khi Phó Thừa Xuyên vừa rời đi, anh trai tôi ngồi đối diện cười không khép được miệng.

Anh giơ ngón cái lên, không quên nhép miệng khen tôi:

“Đỉnh thật, không hổ là gene nhà mình. Chiêu này đúng là đủ thâm độc và nham hiểm.”

Đúng là đủ nham hiểm thật.

Bao năm nay anh trai tôi chơi đủ chiêu mà vẫn không khiến Phó Thừa Xuyên suy sụp.

Vậy mà lần này tôi lừa tình cảm của anh, lại trực tiếp đánh trúng vào điểm yếu sâu nhất.

Nhưng tôi chỉ cúi đầu, im lặng không nói gì.

Rót một ly rượu, từng ngụm từng ngụm nhấp mãi mà không uống hết.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần rời xa Phó Thừa Xuyên, là có thể dập tắt kịp thời tình cảm vừa chớm nở này.

Nhưng tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Giờ đây, khi thực sự rời xa, tôi mới nhận ra.

Thì ra tôi đã chìm quá sâu

10

Thực ra, khi anh trai cử tôi đến công ty của Phó Thừa Xuyên làm gián điệp, mục đích ban đầu chỉ là để tôi thâm nhập vào nội bộ, lấy cắp thông tin thương mại.

Còn chuyện ở bên Phó Thừa Xuyên hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Ban đầu, anh trai tôi sử dụng mối quan hệ để lén đưa tôi vào làm trợ lý cho Phó Thừa Xuyên.

Vì từ nhỏ tôi đã được bố trực tiếp đào tạo.

Du học cũng là ở trường danh tiếng nước ngoài.

Đối với vị trí này, tôi hoàn toàn dư sức đảm nhận.

Trước khi tôi đi, anh trai còn đặc biệt vỗ vai tôi với vẻ nham hiểm, dặn dò:

“Nhớ để ý. Đừng để anh ta sống yên ổn.”

Tôi trấn an anh trai, bảo anh cứ yên tâm.

Trong khoản chơi chiêu, gia đình tôi đúng là truyền thống “thâm độc” không đổi.

Khoảng thời gian đó, camera trong văn phòng của Phó Thừa Xuyên thường xuyên “bị hỏng”.

Ngăn bàn đôi lúc xuất hiện vài sinh vật bé nhỏ không mời mà đến.

Wi-Fi trong văn phòng lúc được lúc mất.

Hộp giấy trong nhà vệ sinh thường xuyên “hết giấy”.

Tất cả đều là do tôi làm.

Cho đến một lần, tôi mua một ly cà phê và định lén đổ lên áo khoác của Phó Thừa Xuyên.

Đúng lúc tôi đang cầm ly cà phê, Phó Thừa Xuyên bất ngờ đẩy cửa bước vào.

Cả hai đứng đối diện nhau, im lặng.

Tôi lúng túng giấu tay ra sau, gượng cười, lí nhí nói:

“Tay trượt, tay trượt thôi mà, haha.”

Phó Thừa Xuyên không nổi giận.

Anh chỉ ngước lên nhìn tôi, giọng lạnh lùng buông sáu chữ:

“Tự liên hệ với phòng nhân sự.”

Tôi: “…”

Để có thể ở lại bên anh.

Vì không gọi được cho anh, tôi chỉ còn cách chạy đến trước tòa nhà nơi anh đang gặp khách hàng để chờ.

Kết quả, vừa đến nơi tôi đã thấy Phó Thừa Xuyên và một người phụ nữ bước vào khách sạn, dáng vẻ khá thân mật.

Nhìn anh có vẻ không ổn.

Người đàn ông bên cạnh, cười kiểu giống hệt anh trai tôi – vừa nham hiểm, vừa xảo quyệt.

Tôi hơi sốc, không ngờ chiêu trò của gã đó còn thâm hiểm hơn cả tôi.

Ngay trước khi Phó Thừa Xuyên bước vào khách sạn, tôi lập tức lao lên, diễn màn mỹ nhân cứu anh hùng.

Lúc ấy, tôi đỡ lấy Phó Thừa Xuyên – anh rõ ràng đã bị người ta hạ thuốc và gài bẫy.

Bước đi của anh chậm chạp, nặng nề, buộc anh phải tựa vào vai tôi.

Khi đó, gương mặt thường ngày lạnh lùng của anh ửng đỏ một cách bất thường.

bản dịch của page bắp cải đáng yêu

Dù luôn tự kỷ luật và kiểm soát bản thân nghiêm khắc, anh cũng chỉ giữ được chút tỉnh táo.

Hơi thở của anh trở nên dồn dập.

Tôi cúi xuống nhìn anh, rồi bất giác đỏ mặt.

Áo của anh đã hơi xộc xệch, lộ ra cơ bụng rõ ràng bên dưới.

Phải nói thật, nếu bỏ qua chuyện anh là đối thủ cạnh tranh không đội trời chung với nhà tôi, tôi thực sự thấy anh khá cuốn hút.

Nhưng mà—

Tôi vừa thở dài, thì bất chợt cảm thấy cổ mình hơi nhột.

Nhìn xuống, tôi suýt nữa đứng hình.

Phó Thừa Xuyên đang nhắm mắt, mày nhíu chặt, tựa đầu vào vai tôi.

Có lẽ tác dụng của thuốc đã dần phát huy, anh bắt đầu không kiểm soát được mà khẽ cọ môi lên cổ tôi.

Tôi nghĩ lần này phải bắt anh trai tăng tiền tiêu vặt cho tôi mới được.

Tôi dìu anh vào phòng khách sạn, đặt lên giường.

Anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi, không chịu buông.

Cơ thể anh khi ấy nóng như lửa, đỏ ửng cả vùng đuôi mắt.

Anh đột nhiên cắn chặt môi, bật ra một tiếng rên rỉ, khi bàn tay anh bất chợt thò xuống dưới chăn, tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Khi Phó Thừa Xuyên tỉnh dậy, thuốc đã tan hết, trời cũng đã sáng hôm sau.

Anh mở mắt, nhìn quanh căn phòng đầy hỗn loạn, ánh mắt thoáng chút bối rối.

Khi anh nhìn thấy tôi bước vào, trên tay cầm bữa sáng, ánh mắt anh chợt ngưng lại.

Trên cổ tay tôi vẫn còn vết hằn do anh nắm chặt từ hôm qua.

“Em…” Anh dừng lại giữa câu, có vẻ do dự.

Tôi nhìn anh, hơi khó hiểu.

Sau đó, anh thở dài nhẹ nhõm:

“Thôi được rồi, là lỗi của anh, em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Chịu trách nhiệm?

Tôi sững người, sau đó mới lờ mờ hiểu ra ý anh.

Mặt tôi lại đỏ lên.