Tôi gửi nhầm ảnh selfie gợi cảm cho sếp.

Vị sếp nào đó lạnh lùng mà trả lời: “Xấu, xóa đi.”

Hôm sau, trong cuộc họp của công ty, điện thoại của sếp vô tình bị chiếu lên màn hình lớn.

Vậy mà hình nền lại là bức ảnh selfie của tôi.

Tôi: ?!!

01

Bữa tiệc chào đón vị sếp mới đến rất náo nhiệt.

Mọi người đều cố vươn cổ ra, ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng xem nhân vật được đồn đại khắp công ty là vừa có “tài sắc vẹn toàn” lại có luôn cả “thủ đoạn” sẽ ra sao.

Tôi ký tên ở cửa, rồi lặng lẽ rời đi.

Không phải là tôi không tò mò. Chỉ là cái tên Hạ Hành Bách này, lại còn là người lợi hại như thế, chắc chắn không có người thứ hai.

Lúc rời khỏi hội trường, tôi liếc nhìn lên sân khấu. Là người đàn ông với dáng vẻ cao ráo, đứng giữa đám đông, ung dung tự tại nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.

Hạ Hành Bách.

Thời đi học, anh ấy lớn hơn tôi hai khóa và là một thiên tài nổi tiếng.

Tôi từng công khai theo đuổi anh ấy một thời gian. Nhưng anh ấy rất lạnh lùng và khó gần, tôi không chịu nổi nên chưa đến hai tháng đã từ bỏ rồi.

Sau đó tôi chuyển sự chú ý sang một người bạn cùng phòng khác của anh ấy.

Tôi mãi mãi nhớ ánh mắt của anh ấy khi phát hiện dây buộc tóc của tôi xuất hiện trên cổ tay của bạn cùng phòng anh ấy.

Im lặng, lạnh lùng. Như một con quái thú muốn nuốt chửng tôi.

Rõ ràng là anh ấy lạnh lùng, vô tâm, không chịu nhận sự theo đuổi của tôi trước nhưng tôi lại bị ánh mắt của anh ấy làm cho cảm thấy có chút hổ thẹn.

Sau đó anh ấy tốt nghiệp, tôi muốn gửi một lời chúc tới anh thì mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, tôi đã bị anh ấy xóa khỏi danh sách bạn bè.

Tôi nhìn lên sân khấu, ánh mắt không khỏi có chút mơ hồ đi.

Anh ấy còn nhớ tôi không?

Thôi. Tốt nhất là quên đi. Mấy cái lịch sử đen tối này, nên quên đi là tốt nhất!

Nghĩ lại cũng biết, chắc chắn tôi cũng không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho anh ấy rồi.

Khi chờ thang máy, một vài đồng nghiệp từ hội trường đi ra, họ hào hứng bàn tán sôi nổi.

“Không hổ danh là tổng giám đốc Hạ nổi tiếng, đứng đó thôi mà đã phong độ như vậy!”

“Nhưng anh ấy vừa nãy đang tìm ai sao?”

“Không biết nữa, hình như thấy người quen ở cửa nhưng người đông quá, anh ấy không đuổi theo được, còn có vẻ hơi thất vọng.”

“Các lãnh đạo cao cấp của chúng ta đều ở trong đó, Hạ tổng có thể thấy người quen nào chứ?”

“Ai mà biết được? Có khi nhìn nhầm thôi.”

Tiếng bàn tán dần xa.

Tôi đứng tại chỗ, có chút đờ đẫn.

Hạ Hành Bách… tìm người? Không thể nào là tôi chứ?

Thang máy đến đúng lúc, dòng suy nghĩ của tôi cũng bị cắt ngang.

“Li Lạc Uyên, cô có vào không?” Quản lý không kiên nhẫn thúc giục.

Tôi tỉnh lại, vội bước vào thang máy, “Xin lỗi.”

Quản lý liếc nhìn tôi một cái, ấn nút đóng cửa, miệng còn đang phàn nàn: “Lề mề.”

Tôi ấm ức đứng trong thang máy.

Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có người từ bên ngoài đưa tay ngăn cửa. Cửa kim loại từ từ mở ra, xuất hiện trước mặt là một khuôn mặt đẹp như điêu khắc.

Hạ Hành Bách rút tay về, phủi nhẹ, khuôn mặt thản nhiên, nhìn về phía quản lý, “Anh gấp lắm sao?”

Anh chỉ đứng đó thôi, nhìn có vẻ như không để tâm lắm nhưng lại có cảm giác áp lực từ người bề trên.

Quản lý căng thẳng đến mức giọng run rẩy: “Không… không có…”

Hạ Hành Bách không để ý đến anh ta nữa, bước vào thang máy.

Tôi vội vàng lùi lại, cúi đầu xuống.

Anh ấy không nhìn thấy tôi chứ?

Vừa nghĩ xong lại thấy mình buồn cười.

Nhìn thấy thì sao? Anh ấy có lẽ không còn nhớ tôi nữa. Nhiều cô gái từng theo đuổi anh ấy như vậy, tôi lại là người dễ thay lòng nhất.

Buồn cười thật.

Quản lý sau khi liên tục xin lỗi, lại quay sang tâng bốc Hạ Hành Bách: “Tổng giám đốc Hạ muốn lên tầng nào ạ?”

Anh kéo lại cà vạt, vẻ mặt bình thường: “Cùng tầng với Li Lạc Uyên.”

Tôi sững người.

Quản lý cũng sững người.

Ông ta nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy miệng.

Tôi nhìn sang Hạ Hành Bách.

Anh ta thậm chí đang quay lưng lại với tôi, tôi chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt tinh tế của anh ta. Nhưng tim tôi thì đã đập thình thịch.

Anh ta không chỉ nhớ tôi. Còn gọi chính xác tên tôi. Thậm chí còn muốn lên cùng tầng với tôi!

Tôi âm thầm nuốt nước bọt, không dám nói gì.

Quản lý như nhận ra điều gì đó, liền quyết định xuống thang máy ở tầng tiếp theo, cười gượng với Hạ Hành Bách: “Hóa ra anh và Lạc Uyên quen biết nhau… Vậy tôi đi trước, để cô ấy dẫn đường cho anh!”

Hạ Hành Bách không nói gì.

Nhưng ngay sau khi quản lý rời đi, cửa thang máy vừa đóng lại, anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng lên. Là một mã QR.

Hạ Hành Bách vẫn không nhìn thẳng vào tôi, chỉ lạnh lùng nói: “Kết bạn đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, lông mày nhíu lại.

Đây… hình như là WeChat của anh ta?

Tôi nhớ vài năm trước, Hạ Hành Bách đã luôn dùng hình ảnh phong cảnh này làm avatar.

Hơn nữa, chẳng phải anh ta đã xóa tôi rồi sao?

Tôi im lặng vài giây, cuối cùng không thể không hỏi: “Có lẽ, anh nhớ là chúng ta đã từng kết bạn chứ?”

Hạ Hành Bách im lặng một lúc.

Anh ta chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Hành Bách không để ý đến tôi mà đi thẳng, cũng không có hành động gì khác.

Nhưng lời nói và hành động của anh ta đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên!

Cả ngày tôi ngồi trong chỗ làm việc, tâm trạng rối bời.

Rốt cuộc Hạ Hành Bách có ý gì đây?

Về đến nhà, tôi không nhịn được kể cho cô bạn thân nghe chuyện này.

Cô ấy cười phá lên, “Có khi nào anh ta thấy cậu bây giờ còn xinh đẹp hơn trước, nên nảy sinh tình cảm, quên mất là đã từng xóa cậu không?”

Tôi lặng lẽ bấu tay: “Ai mà biết anh ta nghĩ gì? Hơn nữa, anh ta bảo mình kết bạn, nhưng đến giờ vẫn mình vẫn chưa chấp nhận đâu!”

Cô bạn thân lập tức kết luận: “Chiêu ‘dục cầm cố túng’ đấy, chắc chắn là ‘dục cầm cố túng'(*)!”

(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt, thì hãy thả, nôm na ‘lạt mềm buộc chặt’.

“Tuần trước chúng ta có đi mua cái váy ngắn đó, mai đi làm thì cậu hãy mặc nó vào, cho anh ta thèm chết! Ha ha!”

Tôi lặng lẽ ôm đầu. Dù tôi không nghĩ rằng, Hạ Hành Bách sẽ có ý gì với tôi. Nhưng nói về chiếc váy đó —

Sau khi giặt xong tôi chưa mặc lại lần nào.

Tôi lấy chiếc váy ra mặc vào.

Phải nói rằng, mặc lên xong cảm giác tôi cũng thật ngọt ngào và gợi cảm.

Tôi rất hài lòng, tạo dáng điên cuồng trước gương. Tiện thể chụp vài tấm ảnh uốn éo gửi cho cô bạn thân.

“Đẹp không?”

“Mình khá thích chiếc váy này.”

“Cảm giác rất tôn dáng.”

Chờ một lúc, bạn thân không trả lời.

Tôi vừa định gọi điện thì đột nhiên nhận ra, đây không phải là bạn thân của tôi.

Là Hạ Hành Bách vừa chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi nên bị đẩy lên đầu danh sách!

Tôi không khỏi nhìn lại mấy bức ảnh tôi gửi.

Tấm vải mỏng manh tôn lên những đường cong quyến rũ.

Vòng eo thon thả, đường cong rõ ràng, vì là váy ngắn nên lộ hai đoạn đùi trắng nõn đan chéo nhau.

Nhìn thế nào cũng… gợi cảm quá mức.

Hạ Hành Bách chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang quyến rũ anh ta!

Tôi lập tức hoảng loạn, muốn thu hồi.

Nhưng đã quá thời gian thu hồi.

Tôi đang cầm điện thoại, mồ hôi đầm đìa thì bên kia đột nhiên có tin nhắn.

Vẫn ngắn gọn:

“Xấu.”

“Xóa đi.”

Tôi: … Mau cứu tôi với!!!

Dòng chữ “Đối phương đang nhập…” nhấp nháy một lúc. Nhưng Hạ Hành Bách không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Hy vọng của tôi hoàn toàn tan vỡ. Có lẽ anh ta còn có những lời chê bai khác, nhưng vì giữ thể diện nên không nói ra.

Cũng phải thôi. Những bức ảnh như thế, Hạ Hành Bách nhìn thấy làm sao lại nghĩ là tôi đang quyến rũ?

Anh chỉ nghĩ tôi thô tục thôi!

Tôi buồn bã trả lời: “Được rồi Hạ tổng, xin lỗi nhé.”

Ngày hôm sau, công ty có cuộc họp.

Vì xấu hổ khi gửi nhầm ảnh, tôi gần như trắng đêm không ngủ được. Mặc dù đã giải thích với Hạ Hành Bách, nhưng để anh nhìn thấy những bức ảnh đó thật sự rất xấu hổ!