Khi mười bốn tuổi, Lâm Tiểu Tiểu trở thành đứa trẻ vô gia cư.
Tối hôm cô được đón về nhà họ Phó, cô vô tình nghe thấy chú Phó và dì Dư trò chuyện:
“Nhận nuôi thì được thôi, nuôi một người cũng chẳng đáng gì, nhưng phải ký thỏa thuận. Nhà chúng ta thế này, ai dám chắc sau này con bé không sinh lòng xấu?”
Cô cảm thấy họ nói rất có lý. Từ đó về sau, cô luôn giữ mình ở vị trí nên có, chưa từng có ý nghĩ mơ tưởng chút gì về nhà họ Phó.
Cậu ấm nhà họ Phó không ưa cô chút nào.
Khi cô gọi anh theo dì Dư là “A Tranh”, anh nhìn cô từ trên cao xuống, cái nhìn đầy khinh miệt như đang nhìn một kẻ tội đồ nghèo nàn, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang:
“Ngắm lại mình đi, mày mà cũng dám gọi tao là A Tranh à? Mày là người ngoài, hiểu không? Làm người sao lại vô liêm sỉ như mày vậy?”
Cô vẫn đối xử tốt với anh, nhưng từ đó không bao giờ dám gọi anh là “A Tranh” trước mặt nữa.
Ngay cả khi cô đã cứu mạng anh, Phó Tranh vẫn chẳng có mấy khi tỏ ra tử tế với cô.
Quá khứ với cô, chẳng có gì đáng để luyến tiếc.
Sau này, Phó Tranh ra nước ngoài, cô cũng chuyển khỏi nhà họ Phó.
Cô bắt đầu báo đáp ân nghĩa nuôi dưỡng. Mỗi lần trở về, cô luôn mang theo một xe đầy quà tặng. Mọi người đều nói: “Ngay cả con gái ruột cũng chẳng thể chu đáo đến vậy.”
Sau khi trở về nước, Phó Tranh như biến thành một người khác, liên tục có những hành động kỳ lạ khó hiểu trước mặt Lâm Tiểu Tiểu.
Một hôm, khi nghe nói cô đã có bạn trai, mắt anh đỏ ngầu chất vấn:
“Không phải em thích tôi sao?”
Cô sững sờ:
“Không có! Anh đừng hiểu lầm, tôi chưa bao giờ thích anh cả!”
Khi nhận được cuộc gọi từ dì Dư, tôi thoáng ngẩn người.
Dì nói:
“Tiểu Tiểu à, A Tranh về rồi, con có thời gian về ăn cơm không?”
Phó Tranh đã ra nước ngoài được hai năm, tôi cũng đã hai năm không gặp lại anh ta.
Thật lòng mà nói, tôi rất ghét Phó Tranh. Hai năm anh không ở trước mặt, tôi sống rất vui vẻ.
Tôi nhớ lại hai năm trước, mọi người đều nghĩ tôi đối tốt với anh ta là vì tôi thích anh ta. Nhưng thật ra, chỉ vì anh ta mang họ Phó, vì anh ta là con trai cưng duy nhất của chú Phó và dì Dư.
Từ năm mười bốn tuổi, tôi được nhận nuôi vào nhà họ Phó. Mỗi ngày đều phải dè chừng khuôn mặt lạnh lùng và khó chịu của anh ta, chịu đựng những lời móc mỉa, còn từng bị anh ta đẩy xuống cầu thang, gãy xương sườn, nằm liệt giường cả tháng…
Nhưng tất cả tôi đều chịu được — vì tôi là người được nhận nuôi.
Ngày đó tôi cố gắng đối xử tốt với anh ta, chỉ là để có thể sống ổn hơn ở nơi xa lạ, biết thời biết thế mà thôi.
Giờ anh ta trở về nước, liên quan gì đến tôi chứ?
Dù vậy, tôi vẫn cười đáp:
“Dì và A Tranh cứ vui vẻ đoàn tụ đi ạ. Ở viện nghiên cứu con còn một đống việc, để hôm khác con lại đến thăm dì.”
Dì Dư lại nói:
“Tiểu Tiểu à, A Tranh rất muốn gặp con. Nó còn hỏi sao con không có nhà.”
Tôi hơi bất ngờ với suy nghĩ của dì. Anh ta sao có thể muốn gặp tôi được chứ?
Tôi vẫn từ chối. Không cần thiết.
Bây giờ tôi đã không còn sống nhờ người khác, chẳng việc gì phải đối mặt với một kẻ luôn khinh thường mình nữa.
Tối đó, đàn em rủ tôi đi ăn. Tôi vui vẻ đồng ý.
Cậu ấy nhỏ hơn tôi hai khóa, vừa đẹp trai, vừa hài hước, tràn đầy năng lượng. Ở cạnh cậu ấy, tôi cũng thấy mình trở nên sống động hơn.
Chúng tôi vui vẻ ăn lẩu.
Hai đứa hợp nhau kỳ lạ, cười suốt bữa đến nỗi tôi đau cả má.
Ra khỏi tiệm, tôi bất ngờ nhìn thấy Phó Tranh đứng phía trước, bên cạnh anh là một cô gái tôi biết và không ưa.
Anh ta dường như cũng thấy tôi. Ánh mắt nhìn về phía tôi.
Tôi theo bản năng nắm lấy tay đàn em, xoay người bước nhanh đi.
Rời đi rồi, tôi lại thấy bực mình với bản thân.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn sợ anh ta sao?
Đàn em không để ý thấy sự kỳ lạ của tôi, dưới sự hài hước của cậu ấy, tôi dần quên mất cảm giác lạnh sống lưng khi nãy.
Tôi lái xe đưa cậu về cổng trường.
Ánh đèn đường trước cổng vừa đủ sáng. Sinh viên ra vào tấp nập, nhiều cặp đôi tay trong tay.
Hôm nay là ngày gì mà nhiều cặp đôi thế?
“Chị à,” – cậu đàn em mỉm cười, giọng trong veo, – “chị nói xem, nếu người ta thấy em bước ra từ xe của chị, có nghĩ em là ‘tiểu bạch kiểm’ được bao nuôi không?”
“Tào lao! Nếu chị mà lái Maserati hay gì đó, em mới cần lo. Chứ cái xe này của chị, chưa tới trăm triệu, chẳng ai hiểu lầm đâu.”
Trong mắt Phó Tranh, cái xe này chắc là đồ bỏ đi.
Đàn em vẫy tay chào tạm biệt. Tôi nổ máy trở về chung cư.
Đã hơn mười giờ tối, trong tầng hầm đậu xe chẳng có ai.
Tôi khóa xe, vừa quay người thì bị một người đàn ông xuất hiện không một tiếng động dọa suýt chết.
Tôi kìm lại cơn thét, lùi mấy bước, định thần nhìn kỹ — là Phó Tranh.
Chết tiệt!
Tuy đã hơn hai năm không gặp, nhưng khuôn mặt đó vẫn y hệt xưa, góc cạnh rõ nét, vẫn đẹp trai đến đáng ghét.
Tôi trấn tĩnh, nở nụ cười xã giao:
“Phó Tranh à, muộn thế này anh ở đây làm gì?”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn tôi một lúc, rồi mở miệng với giọng mang chút chất vấn:
“Đi ăn đi chơi với trai trẻ, đó là cái gọi là ‘bận việc’ mà em nói à?”
Tôi nhíu mày. Thái độ kiểu này tôi cực kỳ ghét, nhưng vẫn cố giữ nụ cười:
“Ý anh là gì? Dì nói anh muốn gặp tôi, không lẽ là thật à? Ha ha…”
Không khí quanh anh ta áp lực đến lạ, khiến tôi phải nuốt lại tiếng cười, nghiêm túc lắng nghe.
Anh cười mỉa:
“Lâm Tiểu Tiểu, em giờ mạnh mẽ lắm nhỉ?”
Tôi lập tức khách sáo đáp:
“Không dám đâu.”
“Dọn ra khỏi nhà rồi, còn gì mà không dám?” – anh nói tiếp.
Trong lòng tôi đầy dấu chấm hỏi. Không phải trước kia anh ta luôn bảo tôi nhớ thân phận mình là người ngoài sao?
Tôi thật muốn nhắc anh rằng anh từng nói tôi nên cút khỏi nhà họ Phó — tôi nghĩ anh phải thấy vui mới đúng.
Nhưng nghĩ lại, nói cũng chẳng ích gì, nên tôi chỉ cúi đầu im lặng.
Thấy tôi không nói, anh dịu giọng đi đôi chút. Tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ rồi giọng nói nhẹ nhàng:
“Vì sao hai năm qua em không liên lạc với anh?”
??
Đại thiếu gia nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu nổi.
Anh lại nói:
“…Em không thấy lá thư anh để lại trước khi ra nước ngoài sao?”
“Hả?” – tôi vẫn hoang mang. – “Thư? Anh để lại thư cho tôi? Để làm gì?”
Nhìn vẻ ngơ ngác của tôi, anh như sực hiểu ra:
“Thì ra là vậy…”
Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, gương mặt cao ngạo trong ký ức nay lại dịu dàng đến lạ, thậm chí có thể nói là… ôn nhu.
Tôi chưa từng thấy bộ dạng này của anh, đến mức cả người tôi run rẩy, da gà nổi đầy người.
Tôi nghe anh nhẹ giọng nói:
“Anh xin lỗi. Trước đây đã từng nói rất nhiều lời khiến em đau lòng. Chuyện đã qua anh không thể bù đắp, nhưng sau này… anh sẽ cố hết sức để bù đắp cho em.”
Tôi chết lặng gần mười mấy giây mới nhận ra—vị đại thiếu gia này… đang xin lỗi tôi?
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu xin lỗi từ anh.
Anh lại nói tiếp:
“Tiểu Tiểu, anh hy vọng em có thể trở về nhà.”
Tôi nhìn gương mặt trước mắt, chân thành đến kỳ lạ, cứ như chuyện này quá mức vi diệu.
Tôi vẫn không hiểu nổi vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở tầng hầm khu chung cư của tôi, cũng không hiểu vì sao ánh mắt anh lại nhìn tôi phức tạp đến vậy.
Tôi cười gượng:
“Sao anh lại nói vậy chứ? Ha ha, cái gì mà không thể bù đắp, gì mà bồi thường… Tôi chưa từng trách anh cả, thật sự không cần đâu, hoàn toàn không cần.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nói thêm:
“Tôi dọn đến đây ở chỉ vì nơi này gần chỗ làm thôi, tôi vẫn hay về nhà họ Phó mà.”
Anh cau mày, không rõ câu nào chọc trúng anh:
“Không, rõ ràng em vẫn còn đang trách anh.”
Tôi cạn lời.
Tôi tuy ghét anh, nhưng thật sự chưa từng trách anh.
Nhà họ Phó đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi có thể bao dung chuyện trong nhà có một người như Phó Tranh đối xử tệ với mình.
Tôi chưa từng trách bất kỳ ai trong nhà họ Phó, thật lòng cảm kích vì họ đã cưu mang tôi.
Tôi chỉ là… không muốn tiếp tục tiếp xúc trực tiếp với người như Phó Tranh nữa mà thôi.
Nhưng những lời này làm sao có thể nói thẳng ra?
Tôi mỉm cười nhìn anh:
“Anh muốn tôi phải nói sao đây… Phó Tranh, tôi sẽ không bao giờ trách anh đâu.”
Tôi thấy rõ ánh mắt anh sáng lên, rồi gần như ngay lập tức, anh bước vài bước đến ôm chặt lấy tôi.
?!
Tôi cứng người.
Anh hình như rất vui, bên tai tôi thì thầm rất khẽ, giọng điệu dịu dàng gần như triền miên:
“Cảm ơn em, Tiểu Tiểu…”
Sau đó, anh nhấc bổng tôi lên một chút, đặt cằm lên vai tôi, khẽ nói tiếp:
“Tiểu Tiểu, em thật tốt.”
Anh đang làm gì vậy?!
Chẳng lẽ tôi mất trí nhớ rồi à? Trước đây tôi từng có gì với anh ta sao?!
Sao anh ta lại kỳ lạ đến mức này?!