5

Sau khi nhìn chiếc Maybach đen khuất xa,

tôi cũng chán chẳng buồn diễn nữa.

Tháo giày cao gót, tôi ngồi bệt xuống ven đường.

Giả vờ làm cô gái hư thật mệt.

Đang lầm bầm than thở thì điện thoại vang lên, hiển thị người gọi lưu là “chị Trương”.

Tôi bấm từ chối, nhưng bên kia vẫn miệt mài gọi lại.

Rồi còn nhắn thêm: “Hạ Hạ, mẹ chỉ lo con ngoài này một mình không sống tốt.”

Một lần nữa, tôi mềm lòng.

Lần này không bấm từ chối nữa.

“Mẹ?” tôi gọi.

Giọng chị Trương vui hẳn lên, mới mở lời đã hỏi đủ thứ: con có ăn uống đầy đủ không, mặc ấm chưa, tiền có dùng đủ không, bảo tôi đừng để mình thiệt thòi, thiếu tiền thì nói với gia đình.

Nhìn những tòa nhà cao tầng lạnh lùng trước mắt, nghe giọng quê nhà thân thuộc từ điện thoại,

tôi đùa: “Thế mẹ chuyển ít tiền qua đi.”

Giọng chị Trương lập tức thay đổi.

“Sao được!”

“Con có năm ngàn lương tháng mà còn không đủ tiêu à? Tháng trước mẹ bảo con đóng tiền đặt cọc cho em trai, con cũng vòng vo mãi, không biết tiêu tiền vào đâu, chẳng biết tiết kiệm là gì.”

“À đúng rồi, tiền ba ngàn nộp tháng này đừng quên nhé.”

Tôi lười biện bác.

Luôn luôn như thế, mở lời một chút là vặn vào chuyện tiền nong.

Tôi chưa từng nói thật lương của mình, chỉ nhắn họ là năm ngàn.

Nhưng dù lương năm ngàn ở thành phố lớn, với họ đã là đủ nhiều, nên họ bắt tôi mỗi tháng phải nộp ba ngàn, bảo là con đi làm phải báo đáp.

Nếu chậm một ngày, họ gọi điện giục, nhắn tin rần rần trong nhóm gia đình, cả dì cả cô đều hỏi han.

Nửa năm trước, tôi chịu không nổi, đã cãi tay đôi với họ một trận.

Họ thẳng thừng đưa ra hai lựa chọn: hoặc tôi tiếp tục nghe lời họ, đến tuổi ba mươi thì ngoan ngoãn về nhà lấy chồng; hoặc phải đưa họ một triệu một lần, lập giấy trắng mực đen, chấm dứt quan hệ.

Tôi từ hồi đại học đã đi làm thêm, tiết kiệm từng đồng từng cắc, giờ gom được năm mươi vạn, vẫn còn thiếu một nửa.

Vì vậy tôi mới nghĩ đến việc lấy đường tắt, dựa vào Tạ Thanh Ngô.

6

Có chút chua xót.

Lại thêm tối nay gió lớn, tôi lại dụi mắt.

Không khéo nổi, trời sinh tôi hay mất kiềm chế mà rơi nước mắt.

Ghét thật.

Chiếc Maybach đen lẽ ra đã chạy xa rồi, vậy mà lại dừng ngay trước mặt tôi.

Tạ Thanh Ngô nhìn tôi từ trong xe.

Ánh mắt anh phức tạp.

“Em có thích ăn kem không?”

Tôi tay trái cầm kem vị dâu, tay phải cầm kem vị truyền thống.

“Tạ tổng, anh thật tốt với chú chó của mình, còn lái xe về mua kem cho nó.”

Đúng vậy.

Lúc đầu sau khi anh hỏi câu đó, tôi vừa muốn cảm động.

Anh lại tiếp: là vì chó của anh nó thèm.

Thôi được rồi, không cảm động nữa.

Anh ấy liếc sơ qua phía tôi.

“Ừ, vậy không cần cảm ơn tôi, cảm ơn nó là được.”

Tôi ăn ngon lành.

Kem miễn phí đúng là ngon.

Phía trước có người vượt đèn đỏ.

Xe thắng gấp.

Một nửa cây kem vị truyền thống bay mất.

Tôi cũng hơi xấu hổ, không phải với Tạ Thanh Ngô, mà thấy có lỗi với chú chó của anh.

“Hay anh về mua thêm một cây?”

Tạ Thanh Ngô chỉ rút mấy tờ giấy lau dọn đống ngổn ngang.

“Không cần, để nó đói một bữa cũng chẳng sao.”

Rồi, theo nguyên tắc không lãng phí, tôi ăn luôn phần kem còn lại.

7

10 giờ tối.

Kỳ kinh đến sớm.

Bụng hơi đau.

Nhưng tôi lại nhắn với Tạ Thanh Ngô: “Baby, bụng em đau quá, em khó chịu.”

Lần này anh hiếm hoi trả lời ngay: “Sao rồi?”

“Có lạnh không?”

Tôi cố tình gửi tin nhắn thoại: “Ăn quá nhiều kem, đến tháng rồi, giờ đau muốn chết.”

Bỗng thấy mình như kẻ vô ơn.

Ăn của người ta rồi còn quay ra nhờ vả.

Vì thấy áy náy, tôi thu hồi ngay tin nhắn thoại.

Rồi gửi: “Không sao, em uống nước ấm rồi hết đau rồi.”

“Baby, em nghỉ sớm đi.”

“Mình mai gặp nhé!”

Không ngoài dự đoán, Tạ Thanh Ngô không hồi âm nữa.

Tôi đặt điện thoại xuống, khom lưng tìm lọ ibuprofen còn sót.

Ai ngờ đau càng lúc càng dữ.

Tại mình tham ăn!

Sai rồi, nhưng lần sau vẫn liều.

Nửa tiếng sau, mồ hôi nhễ nhại, tôi cuối cùng cũng tìm được một viên, nâng niu như báu vật chuẩn bị uống.

Cửa chuông reo.

Chắc là trà gừng đường đỏ tôi mới đặt đã tới.

Một mình ở nhà phải đảm bảo an toàn, nên tôi chưa vội ra mở cửa.

Giây sau, điện thoại hiện tin nhắn của Tạ Thanh Ngô:

“Mở cửa đi, là anh.”

8

Tôi rất bất ngờ.

Mặt mày mơ màng.

Tạ Thanh Ngô không vào trong, chỉ đứng ở cửa đưa món đồ trong tay cho tôi.

“Anh mua mấy thứ em có thể cần.”

Tôi ngược lại có phần lúng túng.

“Cảm ơn anh.”

“Thật ra anh cũng không cần phải đến tận đây.”

Tạ Thanh Ngô rút ánh mắt lại: “Nhỡ em nặng, anh có thể đưa em thẳng đến bệnh viện.”

Tôi lại thấy có chút… cảm động.

Không khí ấy không kéo dài được lâu.

Tiếng ồn lớn vang lên từ phòng tắm.

Nước phun xối xả.

Trời ơi, ống nước lại vỡ nữa rồi.

Lúc này tôi không còn quan tâm đến đau nữa.

Vừa bước tới một bước thì cánh tay bị người phía sau nắm lấy.

“Em khoác áo ra ngoài trước đi.”

Tạ Thanh Ngô hỏi hộp dụng cụ ở đâu, rồi xắn ống tay áo bước vào, còn đóng cửa phòng tắm lại.

Tôi nào dám đứng nhìn, vội vàng dọn dẹp phòng khách suýt bị ngập.

Không lâu sau, ống nước ngừng rò rỉ.

Tôi giải thích tình hình với chủ nhà, họ vẫn giữ thái độ như lần trước, thích thì ở, không thì thôi.

Thật bực mình.

Họ còn khóa van nước.

Tôi lẩm bẩm nhỏ to.

Tạ Thanh Ngô bước ra, lấy khăn lau quần áo.

Đó là chiếc khăn sạch tôi vừa đem cho.

Chiếc áo sơ mi của anh ấy đã bị thấm ướt hơn một nửa.

Trong lúc di chuyển, tôi mơ hồ có thể thấy được cơ bụng bên dưới lớp áo.

Có lẽ ánh mắt tôi quá thẳng thắn, Tạ Thanh Ngô vội khoác áo ngoài lên.

“Anh phải đi trước đây.”

Tôi sao có thể dễ dàng buông tha anh ta như vậy được.

Tôi ngồi thẳng xuống đất, vòng tay ôm lấy chân anh ta, ánh mắt van nài:

“Baby, anh vừa nghe thấy chủ nhà mắng em đúng không?”

Tạ Thanh Ngô cố gắng vùng vẫy nhưng tôi ôm chặt không buông.

Anh cúi mắt, cau mày.

“Giang Mễ Hà, anh chỉ là sếp của em thôi.”

Ý anh là, hành vi của tôi bây giờ thật quá trớn.

Vậy thì cứ quá trớn đi.

Tôi chính là đến để quấy rối anh, không ngờ sao?

Tôi không trả lời lời anh, chỉ kể tiếp:

“Anh ta dữ lắm, còn dọa nếu em không dọn đi sẽ cho người đến khóa cửa nhà.”

Chủ nhà thực sự đã nói lời tương tự, nhưng là dọa tôi phải thêm con trai ông ta vào WeChat, tôi nói mình là luật sư, giỏi tính toán tài sản người khác nhất, nên ông ta không dám làm gì.

Nếu không phải vì tiền thuê ở đây rẻ, thì thôi.

Chị tiền bối lại nói đúng.

Quậy phá, lăn lộn thật sự có tác dụng.

Tạ Thanh Ngô nói: “Đi thu xếp đồ đi, anh sẽ đứng ngoài cửa đợi em.”

Tôi đóng gói hai chiếc vali.

Anh ta nhận lấy từ tay tôi, tiện thể hỏi:

“Mèo nhà em đâu rồi?”

Ô hô. Lộ ra rồi.

9

Tạ Thanh Ngô sống một mình trong một căn nhà rất rộng.
Phòng anh ấy ở bên trái, còn tôi thì ở bên phải.
Anh đơn giản dặn dò mấy thứ sinh hoạt cần thiết rồi chúc ngủ ngon.
Tôi túm lấy tay áo anh.
“Em có thể hỏi anh mai mặc vest màu gì không?”
Ánh mắt Tạ Thanh Ngô nhìn tôi đầy vẻ không hiểu nổi câu hỏi.
“Giang Mễ Hà, suốt ngày em đang nghĩ cái gì vậy?”
Cần gì hỏi?
Tôi buột miệng đáp:
“Nghĩ tới anh.”
— và năm mươi vạn của anh.
Anh ấy không nhịn được, lấy ngón tay búng vào trán tôi, như cạn lời đến nơi.
“Giữ chút liêm sỉ đi.”
Rồi đi ra, ném lại một câu: “Màu đen.”
Không hổ danh nam chính bước ra từ tiểu thuyết, quanh năm chỉ xoay quanh ba màu đen, trắng, xám.

Sáng hôm sau, bảy giờ rưỡi.
Tôi lề mề ra khỏi phòng thì thấy Tạ Thanh Ngô vừa tập gym xong.
“Chào buổi sáng, baby!”
Ánh mắt anh ấy dừng lại trên chiếc váy đen tôi mặc.
Lập tức dời đi như bị điện giật.
“Ừm.”
Hê hê, mặc đồng màu với anh, là cố tình đó.

Buổi trưa, tôi cùng đồng nghiệp trốn lên sân thượng lười biếng.
Cô ấy nhịn cả buổi rồi mới hỏi:
“Ê, cậu với Tạ tổng có gì mờ ám đúng không?”
Tôi cũng muốn lắm chứ.
Nhưng tiếc là, Tạ Thanh Ngô tránh tôi còn nhanh hơn tránh ôn dịch.
Sáng nay, anh ấy lật kèo, đổi sang áo sơ mi trắng.
Còn bảo tôi: chỉ cho ba ngày để tìm chỗ ở.
Đã ghét tôi như vậy, sao còn chưa kêu phòng nhân sự tìm tôi nói chuyện?
Tôi nghĩ mãi không ra.
Quyết định cầu cứu đồng đội.
“Làm sao để một người đàn ông nhanh chóng chán ghét mình, muốn cắt đứt liên lạc?”
Đồng nghiệp nghĩ một lát.
“Than nghèo.”
“Làm mình làm mẩy.”
“Bạo lực nóng hoặc bạo lực lạnh.”
Tôi ngẫm nghĩ.
Dường như trước mặt Tạ Thanh Ngô tôi cũng đã biểu hiện đủ cả rồi.
Chẳng lẽ còn chưa đủ?
Được, được lắm.
Vậy thì tôi sẽ chơi tới bến luôn!