Ngoại truyện

[Đoạn chat giữa Lăng Tiêu và Lục Nghiêu]

📅 Ngày 23 tháng 9 năm 2021

✅ Bạn đã thêm đối phương làm bạn bè

🖤 Lăng Tiêu: “?”

🖤 Lục Nghiêu: “Xin lỗi đã làm phiền. Tôi là Lục Nghiêu, bạn thân của Dư Lộc. Tôi muốn hỏi, cô ấy sống ở Đức có ổn không?”

🖤 Lăng Tiêu: “Dư Lộc là ai?”

🖤 Lục Nghiêu: “… Là cô gái từng theo đuổi cậu sang Đức.”

🖤 Lăng Tiêu: “Nhiều người quá, tôi không nhớ ai với ai. Nếu không có chuyện quan trọng thì tôi xóa bạn đây, tạm biệt.”

🖤 Lục Nghiêu: “…”

🖤 Lăng Tiêu: “Khoan, ảnh đại diện của cậu là gì thế?”

🖤 Lục Nghiêu: “À, là tôi và bạn gái tôi.”

⏳ (Hai mươi phút sau – thời gian Lăng Tiêu soi mói kỹ vòng bạn bè của Lục Nghiêu)

🖤 Lăng Tiêu: “Cậu đã có bạn gái rồi, còn quan tâm đến người khác làm gì?”

🖤 Lục Nghiêu: “Không phải kiểu quan tâm đó. Hôm nay là sinh nhật tôi, bạn gái tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tiệc, khiến tôi có ngày sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Tôi cảm thấy mình quá may mắn, bỗng nhớ lại ngày xưa cứ mù quáng chạy theo Dư Lộc, để cô ấy thao túng cảm xúc của mình. Đúng là khoảng thời gian chẳng ra gì.”

🖤 Lăng Tiêu: “Vậy nên cậu tìm tôi để khoe ân ái?”

🖤 Lục Nghiêu: “Hehe, chẳng qua tôi uống hơi nhiều, hơi đa cảm. Trước đây tôi từng hận cô ấy, trách móc cô ấy, nhưng giờ đã buông bỏ. Tôi cũng hy vọng cô ấy có được thứ mình mong muốn, sống một cuộc đời tốt đẹp. Hóa ra, khi một người được yêu thương thật sự, họ sẽ trở nên dịu dàng với cả thế giới. 🥰”

🖤 Lăng Tiêu: “[Mặt đen]

🖤 Lục Nghiêu: “Thôi nào, nói ra rồi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Hủy kết bạn đi, anh bạn, cảm ơn vì đã lắng nghe.”

🖤 Lăng Tiêu: “Khoan, bây giờ thì tôi không thoải mái rồi.”

🖤 Lục Nghiêu: “Hả?”

🖤 Lăng Tiêu: “Ý tôi là, trạng thái của cậu không đúng. Nếu cậu vẫn còn bận tâm về cô ấy, thì chứng tỏ cậu chưa thực sự buông bỏ.”

🖤 Lục Nghiêu: “Không mà, tôi cảm thấy tôi đã buông bỏ rồi.”

🖤 Lăng Tiêu: “Không, cậu chưa buông.”

🖤 Lục Nghiêu: “…”

📩 [Gửi ảnh]

🖤 Lục Nghiêu: “Là cô ấy đây.”

🖤 Lăng Tiêu: “Đẹp đấy, thực sự rất đẹp. Một cô gái tuyệt vời thế này mà cậu nói buông là buông, cậu không tiếc à?”

🖤 Lục Nghiêu: “Nếu cô ấy thực sự tốt như vậy, thì theo đuổi cậu lâu như thế, sao cậu không nhận lời?”

🖤 Lăng Tiêu: “À… Tôi á? Chủ yếu là do… thể trạng tôi không tốt lắm, cậu hiểu mà. Tôi sợ làm lỡ dở hạnh phúc của con gái nhà người ta, nên đến giờ vẫn chưa nhận lời ai.”

🖤 Lục Nghiêu: “Ồ, thế thì đúng là hơi thảm nhỉ.”

🖤 Lăng Tiêu: “Ừ, nên tôi mới hy vọng những người khỏe mạnh như cậu, hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình. Cậu và Dư Lộc có thể trở thành một đôi, đó là mong ước lớn nhất của tôi.”

🖤 Lục Nghiêu: “Nhưng tôi rất yêu bạn gái tôi mà…”

🖤 Lăng Tiêu: “Không đâu, cậu chỉ đang tạm thời bị cô ấy làm cảm động, bị thứ hạnh phúc trước mắt che mắt thôi. Hơn nữa, bạn gái cậu trông… bình thường quá. Ai sáng suốt một chút cũng biết nên chọn ai rồi.”

🖤 Lục Nghiêu: “Bình thường? Cậu gọi thế mà nghe được à? Lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy chủ động tiếp cận tôi, tim tôi như được hồi sinh ấy.”

🖤 Lăng Tiêu: “Cậu xem, chính cậu cũng nói rồi, là cô ấy chủ động tiếp cận cậu. Điều đó khác hẳn so với người mà cậu chủ động theo đuổi, đúng không? Mà này, cậu thu hút cô ấy bằng cách nào?”

🖤 Lục Nghiêu: “Tôi cũng không rõ. Hồi đó tôi đang chán đời, cả ngày cau có với thế giới. Không ngờ chính cái vẻ lạnh lùng đó lại hấp dẫn cô ấy.”

🖤 Lăng Tiêu: “Lạnh lùng, mặt khó ở với cả thế giới. Tôi hiểu rồi.”

🖤 Lục Nghiêu: “Khoan, nói chuyện với cậu xong, sao đầu óc tôi rối tung lên thế này?”

🖤 Lăng Tiêu: “Rối là đúng rồi. Rối chứng tỏ trong lòng cậu vẫn có khúc mắc. Cố lên anh bạn, đừng quên trái tim mình, đừng dễ dàng từ bỏ Dư Lộc.”

🖤 Lục Nghiêu: “Hả?”

🖤 Lăng Tiêu: “Đừng quên rằng hai người quay lại với nhau, chính là mong ước lớn nhất của tôi—một kẻ lực bất tòng tâm.”

🖤 Lục Nghiêu: “…”

🖤 Lục Nghiêu: “Được rồi…”