Ngay khi tôi còn chưa biết tiếp lời ra sao, Giang Yến Lâm mới từ tốn nói:
“Muốn mua gì cứ mua, dạo xong gọi tôi, tôi đón hai người đi ăn tối.”
“À, thế, có được báo cáo lại không?” Tôi dè dặt hỏi, sợ bị từ chối liền giải thích thêm, “Không phải tôi muốn mua đâu, chuyện này thuộc công việc, anh hiểu chứ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, “Báo, đều được báo hết.”
Tôi thở phào một hơi, không cần tiêu tiền của mình, thế thì yên tâm rồi.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Giang Yến Lâm đã chuyển khoản cho tôi năm trăm ngàn.
Thấy con số đó, tay tôi run lên, suýt nữa thì làm rơi điện thoại.
“Nếu không đủ cứ nói, tôi đang họp.”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Thì ra người giàu chuyển năm trăm ngàn chẳng khác nào chuyển năm mươi.
Chậc! Cảm giác đố kị tự nhiên trào lên.

7

Mẹ Giang hào hứng mua sắm từ đầu đến cuối, hóa ra thế giới của người giàu lại đơn giản, tự nhiên đến thế.
Tôi cầm trong tay số tiền lớn mà Giang Yến Lâm vừa chuyển, có chút không yên tâm, nên khi mua quần áo cho mình, tôi tiện tay chọn thêm vài cái sơ mi cho anh ấy.
Đúng lúc tôi nghĩ chuyến mua sắm này cuối cùng cũng xong, bà lại bất ngờ rẽ sang một cửa hàng đồ lót nam.
Tôi đứng ngập ngừng ngay trước cửa, còn bà thì vẫy tay gọi tôi: “Con vào đây chọn thêm vài chiếc cho Yến Lâm đi.”
Tôi: “Hả?”
“Không cần đâu ạ,” tôi lúng túng, khó xử, “Tụi con… không thân thiết lắm.”
“Hai đứa là vợ chồng, đừng ngại như vậy.” Bà bước lại gần, nói với giọng điệu đầy khuyên nhủ: “Mẹ chọn cái của mẹ, con chọn cái của con, mẹ không nhìn con đâu, cứ thoải mái mà chọn.”
Nói xong, bà liền đẩy tôi vào trong.
Trời ơi!
Tôi chỉ biết kêu trời, đừng nói đến việc tôi với Giang Yến Lâm chỉ là quan hệ hợp đồng thuần túy, không thân mật đến mức chọn đồ lót cho nhau, mà điều quan trọng là…
Tôi cũng không biết Giang Yến Lâm mặc size nào!
Chẳng lẽ tôi lại gửi tin nhắn hỏi anh ấy bây giờ?
Điên thật.
Nhưng mẹ Giang ở một bên rõ ràng không có ý buông tha nếu tôi không chọn. Không còn cách nào, tôi đành giả bộ vờ vịt chọn đại.
Thôi kệ, không cần quan tâm size, mua về cất đi, đừng để Giang Yến Lâm nhìn thấy là xong.
Nhân lúc mẹ Giang không chú ý, tôi lén lấy hai hộp trên giá rồi nhanh chóng đưa ra quầy tính tiền: “Tính tiền, nhanh lên.”

8

Từ trung tâm thương mại đi ra, đã là sáu giờ chiều.
Mẹ Giang đưa tôi tới dưới tòa nhà công ty của Giang Yến Lâm, chỉ để lại một câu “Không làm phiền thế giới riêng của hai con đâu” rồi rời đi.
Tôi đứng ở đại sảnh với đống túi lớn túi nhỏ trong tay, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Bà còn rất chu đáo khi sắp xếp người đến đón tôi đưa vào gặp Giang Yến Lâm.
Nhưng chưa thấy người đón đâu, tôi lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.
“Kiều Nhất.”
Giọng nói quen thuộc này.
Tôi quay lại nhìn, ôi trời, không ai khác ngoài bạn trai cũ của tôi—Trần Trạch Viễn.
Đồ xui xẻo.
Tôi và anh ta từng có mối tình công sở. Trước đây, ông chủ cũ không đứng đắn, muốn lợi dụng chức vụ để kiếm lợi từ tôi.
Khi tôi kể chuyện này với anh ta, phản ứng đầu tiên của anh ta là khuyên tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chịu đựng cho qua.
“Tháng này anh sẽ được thăng chức rồi. Nếu làm ầm lên, không ai trong chúng ta được lợi.”
Lúc đó, gương mặt anh ta chẳng có chút giận dữ nào, chỉ tràn đầy lo lắng cho tiền đồ của mình.
Tôi cười nhạt, không nói gì, gắp miếng dạ dày bò vốn định gắp cho anh ta, bỏ thẳng vào miệng mình.
Hừ, ăn phân đi mà.
Trên đường về, tôi liền đề nghị chia tay.
Ngày hôm sau, tôi lập tức cho ông chủ cũ “lên đường”.
Bây giờ anh ta xuất hiện ở đây, chắc là muốn bàn chuyện hợp tác với công ty của Giang Yến Lâm.
“Sao anh lại ở đây?”
“Liên quan gì đến cô?” Tôi chẳng muốn dây dưa, xách đồ định quay lưng bỏ đi.
Anh ta lại giơ tay cản đường tôi: “Tôi vừa được thăng chức rồi.”

“Vậy? You will……” Tôi buột miệng nói tiếng Anh theo phản xạ, nhưng mới nửa câu thì chợt không nhớ tiếp theo là gì, “liên quan gì đến tôi?”

“Tôi biết em đã chịu ấm ức trong chuyện đó. Giờ tôi làm quản lý rồi, em dù không đi làm, tôi cũng nuôi được em. Chúng ta quay lại nhé.”

Anh ta bày ra dáng vẻ chân thành, nhưng nhìn vào tôi chỉ thấy kinh tởm.

“Trần Trạch Viễn, tôi đắt lắm, tăng lương một nghìn thì anh không nuôi nổi tôi đâu.”

“Kiều Nhất, trước đây em đâu có thực dụng thế này.” Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, chất vấn: “Tiền đâu em mua được mấy món đồ hàng hiệu này?”

Cạn lời, đúng kiểu “cạn lời nhà tôi mở cửa, cạn lời đến mức không thể cạn hơn.”

Còn một nghìn đồng mà nói chuyện thực dụng với tôi.

“Tránh xa tôi ra.” Tôi không muốn tiếp tục đôi co với anh ta, đang nghĩ cách làm sao để thoát thân thì cứu tinh xuất hiện.

9

“Kiều Nhất, qua đây.”
Không biết Giang Yến Lâm đã đứng ở đó từ bao giờ, ánh mắt anh ấy rơi trên tay Trần Trạch Viễn, gương mặt trông chẳng mấy vui vẻ.
Tôi vội rút tay khỏi Trần Trạch Viễn, chạy thẳng đến bên Giang Yến Lâm, mặt đầy phấn khởi, “Giang tổng, anh đến rồi.”
“Ừ.” Giang Yến Lâm chỉ đáp lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc nào.
“Vậy mình đi thôi.”
Giang Yến Lâm định đưa tay giúp tôi xách đồ, tôi lập tức từ chối: “Không cần đâu, tôi tự mang được mà.”
Tôi vẫn hiểu rõ chừng mực, làm sao để đại gia chu cấp của mình phải xách đồ cho chứ.
Nhưng hình như anh ấy càng khó chịu hơn, mặt tối sầm lại rồi bước nhanh lên trước, tôi chỉ còn cách ôm đống túi chạy theo sau.
Đến khi lên xe, Giang Yến Lâm mới hỏi: “Người đó là ai?”
“Bạn trai cũ,” tôi vừa cài dây an toàn vừa giải thích, “Chúng tôi hoàn toàn không còn gì với nhau nữa. Hôm nay chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Yến Lâm mới dịu lại chút.
Nếu không biết rõ chúng tôi chỉ là quan hệ hôn nhân hợp đồng, tôi thật sự sẽ nghĩ rằng anh ấy đang ghen.
Nhưng tính tôi hơi bướng, thấy phản ứng của anh ấy như vậy liền không nhịn được mà chọc ghẹo:
“Giang tổng không phải là đang ghen đấy chứ? Chẳng phải đã thỏa thuận không can thiệp vào cuộc sống sau hôn nhân mà?”
“Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Tôi biết ngay mà.
Giang Yến Lâm vừa khởi động xe vừa chuyển chủ đề: “Muốn ăn gì?”
“Tùy anh thôi.”
Nửa tiếng sau, anh ấy dừng xe trước một quán ăn.
“Vậy chúng ta ăn gì?”
Anh chẳng buồn ngước mắt lên: “Sủi cảo.”
Tôi: “……”

10

Xe từ từ dừng trước cửa biệt thự nhỏ. Tôi lụi hụi với đống túi mua sắm, định từ ghế sau lấy ra rồi chào tạm biệt.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Tôi vừa dứt lời, Giang Yến Lâm đã đẩy cửa xe bước xuống.
“Kiều Nhất, đây cũng là nhà tôi.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh định ở đây tối nay?”
Anh ta một tay đút túi quần, nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi về ở mà em có vẻ thất vọng nhỉ.”
Bị anh ta nói trúng tim đen.
Tôi vội chữa cháy: “Sao có thể chứ? Tất nhiên là tôi mong anh về nhiều hơn rồi.”
“Vậy thì tốt. Nhân tiện nói với em luôn, từ hôm nay tôi sẽ về ở đây mỗi ngày.”
Ngụ ý rằng, những ngày tháng yên bình của tôi đã kết thúc.
Tôi chỉ biết kêu trời.
Sao lúc nãy tôi lại mở miệng nói thêm làm gì chứ?
Đúng là tự mình chuốc khổ vào thân.
Nhưng Giang Yến Lâm dù với tư cách chủ căn nhà hay chồng trên giấy tờ của tôi, anh ta muốn ở thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Tôi ủ rũ đưa cho anh ta mấy món đồ tôi mua.
“Mua cho tôi à?”
“Ừ, anh xem có vừa không.”
Giang Yến Lâm ngồi xuống sofa, lật qua lật lại, cầm lên một hộp nhìn ngắm vài lần.
“Khụ.”
“Nhỏ quá.”

Tôi đầy chán nản, trong đầu cứ nghĩ xem phải sống chung thế nào dưới cùng một mái nhà với anh ta. Nghe thấy câu ấy, tôi vô thức phản bác lại,
“Anh chưa thử làm sao biết là nhỏ?”
Quay đầu nhìn, tôi lập tức thấy thứ trong tay Giang Yến Lâm—là cái quần lót mà tôi tiện tay mua đại!
Trời đất ơi!
Vì hoàn toàn không định để anh ta mặc, lúc lấy tôi chẳng thèm để ý size.
Khi thanh toán, tôi cứ thế vứt hai hộp quần lót vào chung túi với mấy cái áo sơ mi, dự định về nhà sẽ tìm cơ hội giấu đi trước, rồi mới đưa áo cho Giang Yến Lâm. Kết quả, anh ta nói một câu “từ hôm nay sẽ về đây ở”, làm tôi rối cả đầu óc, quên mất chuyện này.
Tôi đỏ mặt tía tai, nhanh tay giật lấy thứ trong tay anh ta, giấu ra sau lưng, cố giải thích:
“Thứ này không phải mua cho anh.”
“Không phải mua cho tôi? Vậy là định mua cho ai?”
“Bạn trai cũ?”
Anh ta lại liếc về phía tôi đang giấu, nhướng mày, giọng có chút mỉa mai, “Nhỏ thế này cơ à?”
“Anh anh anh…” Tôi bị chặn họng, không thốt nổi lời nào rõ ràng, “Đúng là vô sỉ.”
Anh ta khẽ cười, “Size 2XL nhé, nhớ đấy, lần sau lấy đúng size này mà mua.”
Anh ta đang khiêu khích tôi!
Thua anh ta sao? Không đời nào.
Chỉ là mồm mép thôi mà, ai lại không biết.
“Gì thế? ‘Cậu em nhỏ’ mà đòi sống trong căn hai phòng một sảnh à?”
Giang Yến Lâm từ từ tiến sát lại, khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy khiêu khích, “Không phục? Vậy thử xem sao?”

11

Tôi thừa nhận, ngay khoảnh khắc đó tôi đã chùn bước, vội vã cầm túi xách chạy về phòng.
Ai mà ngờ được, Giang Yến Lâm—người bên ngoài lúc nào cũng nghiêm túc, không hề gần gũi phụ nữ—lại có thể không biết xấu hổ đến vậy.
So với anh ta, tôi chẳng khác nào gà con tập tễnh.
Thành thật mà nói, chỉ là nhờ anh ta đẹp trai thôi, chứ nếu là người bình thường thì tôi đã tát hai cái từ lâu rồi.
Nhưng tôi quên mất, cả căn nhà này đều là của anh ta, tôi trốn được đi đâu cơ chứ.
Hơn nữa, trước đó tôi vẫn ngủ ở phòng chính.
Giờ chủ nhân thực sự đã trở về, lẽ tất nhiên tôi phải nhường lại. Sau khi tắm xong, tôi tự giác chuyển sang phòng khách.
Nhưng trong phòng khách lại chẳng có tấm ga trải giường nào.
Tôi bắt đầu lục tung tủ tìm, tìm khắp cả căn nhà mà vẫn chẳng thấy bộ ga gối nào cả.
Giang Yến Lâm nhìn tôi chạy qua chạy lại khắp nơi, bèn hỏi một câu:
“Em đang tìm gì vậy?”
“Bộ ga gối, tôi rõ ràng nhớ trong nhà có mấy bộ dự phòng mà.”
“Khụ,” anh ta tự nhiên trả lời, hiếm khi giải thích một lần, “Có lẽ cô giúp việc đã vứt đi rồi. Nhà tôi định kỳ sẽ thay mới ga gối.”
“Vậy tôi biết làm sao?”
“Biết làm sao là sao?”

Tôi có chút thất vọng, cảm thấy khổ sở: “Không có ga giường ở phòng khách, tôi ngủ sao đây?”

Giang Yến Lâm vừa chậm rãi tháo nút áo sơ mi, vừa nói: “Bà Giang, tôi không định ngủ riêng đâu.”

Hả? Ngủ chung?

Cái này cần tính phí khác rồi.

“Trước đây không phải đã nói… hôn nhân sau này sẽ không can thiệp vào đời sống của nhau sao?”