13
Cuối cùng, tôi không nghỉ việc. Quản lý của tôi là người biết lý lẽ, sau khi nghe toàn bộ sự việc đã không trách cứ gì mà còn dịu giọng an ủi tôi, dặn dò rằng lần sau phải chọn đối tượng cẩn thận hơn.
Những lời đó đúng là không sai. Đúng là cần phải tỉnh táo hơn, nếu không lại để một người như Hàn Tuấn Nam quấn lấy, đúng là quá kinh khủng.
Phải thừa nhận rằng Hàn Tuấn Nam đúng là dày mặt, sau bao nhiêu rắc rối như thế, anh ta vẫn giả vờ như chẳng có gì, tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi.
Ngày nào anh ta cũng cầm một bó hồng đứng canh ở cổng khu chung cư, chăm chỉ hơn cả bảo vệ của khu tôi.
Còn lý do anh ta không vào được chung cư là vì tôi đã nhắc bảo vệ không cho người này vào. Nếu dám để anh ta vào, tôi sẽ kiện cả ban quản lý khu.
Vậy nên bảo vệ khu tôi canh chừng anh ta như canh trộm, anh ta không có cửa nào vào được.
Ngày nào cũng bị anh ta quấy rầy, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, đến mức có ý nghĩ muốn báo cảnh sát.
Thế nên, khi lần này anh ta chặn tôi lại, tôi quyết định đứng hẳn lại: “Hàn Tuấn Nam, anh không thấy chán sao?”
Hàn Tuấn Nam cười nhẹ, giả vờ dịu dàng: “Không chán, anh đang theo đuổi vợ mình mà.”
Tôi lắc đầu, bình thản nói: “Anh biết rõ chúng ta chẳng còn khả năng nào nữa. Dù anh có làm lại từ đầu cũng không thể. Thế nên, xin anh hãy giữ chút thể diện. Nếu anh còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy.”
Hàn Tuấn Nam như bị một đòn giáng mạnh, sắc mặt tái nhợt, thân người hơi lảo đảo. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt tội nghiệp, tha thiết cầu xin: “Tiểu Lê, anh biết em giận vì anh đã đánh đồng nghiệp em, nhưng vì anh yêu em quá mà. Anh không chịu nổi khi thấy em thân thiết với người khác, anh ghen đến phát điên nên mới không kiểm soát được bản thân. Anh biết anh sai rồi, anh hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa. Em có thể đừng rời bỏ anh được không? Cho anh thêm một cơ hội để chứng minh, có được không?”
Có lẽ vì tôi đã hoàn toàn thất vọng về anh ta, nên giờ nghe anh ta nói những lời này, trong lòng tôi chẳng gợn lên chút cảm xúc nào.
“Tiểu Lê, nếu em thực sự không thích chị dâu anh, thì anh sẽ đưa chị ấy về quê, không để chị ấy xuất hiện trước mặt em nữa. Tiểu Lê, anh sẽ làm mọi thứ em muốn. Chúng ta làm lành, được không?”
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lùng: “Nói xong chưa?”
Rồi tôi tiếp tục, giọng điềm nhiên: “Anh biết bây giờ tôi cảm thấy thế nào mỗi khi thấy anh, nghe anh nói không? Là kinh tởm. Hàn Tuấn Nam, anh không thể để mình có chút tự trọng nào sao? Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh cứ phải tự hạ thấp mình để làm tôi ghê tởm?”
Nhìn Hàn Tuấn Nam đứng đó, vẻ thảm hại như sắp sụp đổ, tôi châm thêm: “Anh hết lần này đến lần khác để chị dâu anh bắt nạt, chèn ép tôi. Nếu tôi yếu đuối một chút, không biết đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Đừng nói là chị dâu anh, ngay cả mẹ ruột anh mà làm vậy tôi cũng không chấp nhận. Và anh cũng không có tư cách đến đây xin lòng thương hại. Vì sao? Vì chính anh là nguồn cơn của mọi chuyện. Nên tôi xin anh, biến khỏi tầm mắt tôi, được không?”
Hàn Tuấn Nam ngẩn người nhìn tôi, cuối cùng cười gượng đầy tuyệt vọng: “Giang Lê, em độc ác thật đấy. Anh mất bao nhiêu thời gian để theo đuổi em, cuối cùng em chỉ cần một bữa ăn để đá anh đi. Ai mà chẳng có chút rối ren trong đời. Sao em nhất định phải hoàn hảo đến thế… Thôi, anh đi. Anh sẽ xem, với tính cách và tiêu chuẩn này của em, em sẽ có cuộc sống hôn nhân viên mãn thế nào.”
Trong lòng tôi lặng lẽ nghĩ, vậy thì tôi không kết hôn nữa. Biết rõ trước mặt là hố lửa mà còn nhảy xuống, đó chẳng phải là ngu xuẩn sao?
14
Kể từ sau lần đó, Hàn Tuấn Nam xem như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tuy nhiên, không lâu sau, tôi lại nghe được một chuyện từ bạn bè khiến tôi sốc đến không nói nên lời.
Sau khi chia tay tôi, Hàn Tuấn Nam dẫn chị dâu về quê, tìm được một công việc, và dưới sự thúc ép của cha mình, anh ta bắt đầu đi xem mắt liên tục.
Cuối cùng, anh ta cũng gặp được một cô gái khá ổn, cả hai bên gia đình đều hài lòng. Đang trong giai đoạn chuẩn bị cho việc cưới hỏi, thì một chuyện bất ngờ xảy ra.
Tất nhiên, sự bất ngờ này lại do chính chị dâu anh ta gây ra.
Không giống lần trước cố tỏ uy với tôi, lần này cô ta trực tiếp ra tay với Hàn Tuấn Nam. Một buổi tối, cô ta lấy cớ chuốc rượu Hàn Tuấn Nam đến say mèm, sau đó lén lút chui vào phòng anh ta giữa đêm khuya để… “tự tiến cử”.
Sáng hôm sau, có họ hàng đến nhà họ. Thấy cả Mục Vân và Hàn Tuấn Nam đều không ra khỏi phòng, cha Hàn mới mở cửa phòng con trai định gọi anh ta dậy. Ai ngờ, khi cánh cửa mở ra, ông nhìn thấy chị dâu và em chồng nằm chung một giường.
Vụ việc lập tức gây náo loạn, bởi có rất nhiều người chứng kiến cảnh chị dâu và em chồng chung chăn gối. Hàn Tuấn Nam như bị sét đánh, còn Mục Vân thì ôm mặt khóc lóc. Không ai biết rốt cuộc đêm đó giữa họ có chuyện gì xảy ra, nhưng việc họ nằm chung giường là không thể phủ nhận.
Cha Hàn tức đến mức ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện.
Người ta thường nói “tin vui không ra khỏi cửa, tin xấu truyền đi nghìn dặm”. Nhất là những chuyện tình cảm loạn luân giữa chị dâu và em chồng như thế này, chỉ trong chớp mắt đã lan ra khắp thị trấn nhỏ, khiến ai cũng biết.
Kết quả, chuyện cưới xin của Hàn Tuấn Nam một lần nữa lại bị hủy.
Không chỉ vậy, sau vụ bê bối này, có lẽ anh ta sẽ khó mà lấy vợ được nữa.
Điều này xem ra lại đúng ý nguyện của Mục Vân.
Bạn tôi kể rằng sau đó, Hàn Tuấn Nam và Mục Vân vẫn sống chung dưới một mái nhà. Chi tiết thì không rõ, nhưng mọi người đều mặc định rằng họ đã “thoát khỏi ràng buộc của thế tục” rồi.
Nghe xong câu chuyện, tôi vẫn còn sững sờ hồi lâu.
Dù tôi luôn cảm thấy Mục Vân quá thân thiết với Hàn Tuấn Nam, và anh ta cũng quá chiều chuộng chị ta, nhưng theo quan điểm của tôi thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng gì đó quá đen tối. Thế mà chuyện động trời này lại thực sự xảy ra.
Nói gì đây nhỉ…
Tôi không biết nên cảm thông cho Hàn Tuấn Nam vì đã hủy hoại cuộc đời mình, hay nên khinh bỉ Mục Vân vì tâm địa đen tối.
Chỉ biết rằng, thế giới lớn như vậy, chuyện quái dị gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng điều đáng ăn mừng nhất là tôi đã tỉnh táo từ sớm và cắt đứt với Hàn Tuấn Nam. Nếu không, tôi cũng sẽ trở thành nạn nhân.
Không lâu sau đó, tôi nhận được một tin nhắn MMS từ một số lạ. Vì tò mò nên tôi mở ra xem, hóa ra là một bức ảnh.
Trong ảnh, Hàn Tuấn Nam trông mệt mỏi ngồi ngủ trên ghế sofa, còn Mục Vân thì dựa vào bên cạnh anh ta, vẻ mặt đầy đắc ý và thách thức nhìn vào ống kính.
Tôi cạn lời, đảo mắt một cái rồi lập tức xóa đi, chặn luôn số đó.
Chậm một giây thôi cũng thấy bẩn điện thoại.
Đúng là điên rồ.
15
Thời gian trôi qua, tôi lại nghe thêm tin tức về Hàn Tuấn Nam và Mục Vân qua lời kể của bạn bè.
Vụ việc lần trước đã quá ầm ĩ, giờ Hàn Tuấn Nam và Mục Vân trở thành “nhân vật nổi tiếng” trong khu vực. Vì thế, hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thích đều đặc biệt để mắt đến nhất cử nhất động của họ.
Ban đầu mọi người nghĩ rằng chuyện đã đến nước này, dù Hàn Tuấn Nam có muốn hay không thì cũng đành phải ngậm đắng nuốt cay mà sống với Mục Vân.
Nhưng sự bình yên không kéo dài lâu.
Vì thanh danh đã tiêu tan, Hàn Tuấn Nam trở nên lầm lì, cộng thêm sự nghiệp liên tục thất bại, anh ta bắt đầu nghiện rượu, sau đó về nhà cãi nhau với Mục Vân. Còn Mục Vân cũng chẳng phải người dễ dàng chịu thua, thế là hai người thường xuyên cãi vã kịch liệt.
Rồi Hàn Tuấn Nam bắt đầu động tay động chân.
Người ta vẫn nói, bạo hành gia đình không bao giờ chỉ xảy ra một lần.
Mục Vân thường xuyên bị đánh đến mặt mày bầm tím. Thậm chí có lần, hàng xóm bên cạnh còn nghe rõ tiếng hai người họ xô xát.
Cuộc sống của họ trở thành một mớ hỗn độn, chẳng ngày nào yên bình.
Còn tôi, chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã nói rồi mà, Hàn Tuấn Nam vốn dĩ là một kẻ bạo lực ngầm, giờ thì lộ rõ bản chất “chồng vũ phu” rồi chứ còn gì nữa?
Đây chính là “báu vật” mà Mục Vân đã dùng mọi cách để cướp lấy. Ha, cười ra nước mắt.
Còn tôi, chỉ biết chúc họ “hạnh phúc dài lâu”. Khóa chặt, khỏi chạy.
[Hoàn.]