Cho đến tối, khi trở về nhà, tôi mở điện thoại lên.
Và thấy năm chữ đó.
【Tống Yến Thư mất tích】
Tim tôi chợt nhói lên. Tôi vào đọc tin, cảm giác lạnh lẽo lan khắp sống lưng.
Toàn bộ mạng internet đều báo rằng Tống Yến Thư mất tích.
Những buổi biểu diễn đã lên lịch, những buổi quay đã hẹn, buổi họp fan chuẩn bị nửa năm trời – anh đều vắng mặt.
Không ai liên lạc được với anh, kể cả người quản lý của anh.
Dự cảm tồi tệ cực độ xâm chiếm tôi. Tôi hoảng hốt gọi điện cho đồng nghiệp ở đài truyền hình.
“Là thật.” Đồng nghiệp nói. “Chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Giới giải trí giờ đang náo loạn, mọi người nghi ngờ rằng anh ấy có thể đã bị hại…”
Sao có thể như vậy?
Tôi ngồi thẫn thờ hai giây, chợt nhớ ra số điện thoại dự phòng. Tôi vội vàng lục tìm điện thoại dự phòng trong ngăn kéo, run rẩy bấm nút nguồn vài lần mới mở được máy.
Màn hình sáng lên.
Cuối cùng tôi cũng thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ cùng một số điện thoại.
Và hàng loạt tin nhắn ngập tràn.
11
【Cô Hạ, xin lỗi đã làm phiền, cô có thể nghe máy được không? Làm ơn, chuyện này thực sự rất quan trọng với tôi.】
【Cô Hạ, tôi biết điều này thật mạo muội, nếu cô không muốn gặp tôi cũng không sao. Nhưng hãy bật máy lên, để tôi biết cô an toàn, được không?】
【Tiểu Vũ, anh biết là em. Làm ơn nghe điện thoại đi, được không?】
【Xin lỗi, Tiểu Vũ. Tối nay anh quá đường đột, không nên thử thách em như vậy. Nhưng làm ơn tin anh, anh không hề có ý thiếu tôn trọng em. Chỉ là anh rất nhớ em. Làm ơn, bật máy lên, được không?】
【Tiểu Vũ, anh cầu xin em. Em nói muốn nhìn thấy anh đậu vào nhạc viện, anh đã đậu rồi. Em nói muốn thấy anh trở thành một ngôi sao lớn, anh đã làm được. Nhưng tại sao em lại không cần anh nữa?】
【Tiểu Vũ…】
【Tiểu Vũ…】
【Tiểu Vũ…】
…
Tin nhắn dừng lại ba ngày trước, không còn gì thêm nữa.
Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, thật sự không ngờ.
Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ hiểu ý của tôi, rồi tự rút lui.
Tôi không nghĩ rằng anh ấy lại cố chấp như vậy.
Gió đêm thổi rối tóc tôi, tôi run rẩy, thử gọi lại.
Điện thoại reo mười hai tiếng.
Trước khi tự động ngắt, có người bắt máy.
Nhưng không phải giọng của Tống Yến Thư.
“Hạ Tiểu Vũ?”
“Đúng, là tôi!”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Anh ấy ở bệnh viện Minh Sơn, cô tới đây đi.”
12
Đó là một bệnh viện tư nhân ở xa trung tâm thành phố.
Người đến đón tôi là Triệu Duệ, một người bạn học cũ.
Anh ta đứng trước cửa, lạnh lùng nói với tôi rằng ba ngày trước, Tống Yến Thư ngã xuống cầu thang và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Hạ Tiểu Vũ, hóa ra cô vẫn còn sống. Tôi nói này, nếu cô muốn giả chết thì giả luôn đi, đừng xuất hiện nữa, được không? Cô làm anh ấy thành thế này, có thú vị lắm không?”
“…Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Dù thế nào thì mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa. Tôi áy náy nhìn Tống Yến Thư trên giường bệnh: “Anh ấy có sao không?”
“Cô nghĩ sao?”
“Xin lỗi…”
“Đủ rồi! Cô có biết không, anh ấy mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng. Cô cứ hành hạ anh ấy thế này, anh ấy sẽ chết đấy!”
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì cơ?”
Triệu Duệ nghiến răng nói: “Năm đó anh ấy bị bố bắt về nhốt trong nhà một tháng vì đánh nhau. Sau khi quay lại trường, ai cũng nói rằng cô đã chết. Anh ấy không tin, lại đến nhà cô xác nhận. Nhưng sau khi về, anh ấy không nói chuyện với bất kỳ ai nữa, chỉ biết học. Anh ấy học điên cuồng, cô có biết tại sao không? Đều là vì cô cả! Bệnh của anh ấy cũng bắt đầu từ khi đó, đến bây giờ vẫn không khỏi!
“Cô có biết tại sao hôm đó anh ấy đánh nhau không? Tôi nói cho cô biết, là vì mấy tên côn đồ ở phòng bida đã để ý đến cô, anh ấy không chịu nổi! Hạ Tiểu Vũ, nếu cô có chút lương tâm, thì đã không đối xử với anh ấy như vậy!”
Lời của Triệu Duệ như từng cú đấm nặng nề, giáng mạnh vào người tôi.
Tôi ngẩn ngơ đứng đó hồi lâu.
Trong sự mơ hồ, tôi nhớ lại ánh mắt lo lắng của anh ấy vào ngày hôm đó.
“Cô nghe không hiểu à? Mau cút ra ngoài!”
“Đây không phải là nơi cô nên đến, tôi bảo cô ra ngoài!”
Lúc đó, tôi chỉ một mực nghĩ rằng anh ấy ghét tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra rằng anh ấy run rẩy vì lo sợ tôi sẽ bị tổn thương.
“Xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Tôi úp mặt vào tay, nước mắt không ngừng rơi.
13
Tôi ngồi bên giường bệnh suốt một đêm, cuối cùng cũng hiểu được những gì anh đã trải qua trong những năm qua.
Mỗi bài hát, mỗi viên thuốc anh đã nuốt xuống đều là những nỗi đau không thể nói thành lời.
Tôi nắm lấy tay anh, thì thầm: “Tống Yến Thư, xin lỗi. Tôi sẽ không rời đi nữa, hãy mau tỉnh lại, xin anh…”
Khi trời vừa hửng sáng, Triệu Duệ gọi tôi dậy.
“Xảy ra chuyện rồi!”
Anh ta lướt tin tức, khuôn mặt đầy lo lắng.
Tôi vội mở điện thoại, nhận ra hot search đang nổ tung.
【Kịch bản của Tống Yến Thư】
Ai đó đã phục chế rõ nét tấm ảnh nhóm trong chương trình, nói rằng mối tình đầu mà Tống Yến Thư luôn ghi nhớ thực ra là Hạ Vãn Tinh, người quay phim của đài Starfire. Cô ấy chưa từng bị bệnh bạch cầu. Ngay từ khi mới ra mắt, Tống Yến Thư đã dựng hình tượng để lăng xê bản thân.
Hiện hai người họ đã tái hợp, vì vậy Tống Yến Thư sắp đặt tất cả để giúp bạn gái nổi tiếng. Tất cả những gì xảy ra trong buổi phát trực tiếp hôm đó, từng lời nói, từng điểm nhấn gây chú ý, đều đã được lên kịch bản trước.
Một người biết chuyện tiết lộ rằng Hạ Vãn Tinh là người có nhân phẩm tồi tệ. Cô từng là bạn thân của Lâm Sam Sam, đã nhận tiền để giúp Lâm Sam Sam kiếm việc, nhưng lại chuyển cô ấy đến bộ phận bẩn thỉu, cực nhọc nhất. Bây giờ, thấy Lâm Sam Sam nổi tiếng, cô còn thông đồng với những người quay phim khác để chụp ảnh xấu của cô ấy. Một kẻ ích kỷ và giả dối.
Bình luận dậy sóng, hình ảnh của Tống Yến Thư gần như sụp đổ hoàn toàn.
【Tôi đã nói rồi mà, Tống Yến Thư và cô VJ kia không bình thường! Tôi đã nhìn ra đó là kịch bản từ lâu rồi!】
【Cứu tôi với! Tôi đã rơi nước mắt vì cảm động, hóa ra bị họ coi là kẻ ngốc!】
【Tống Yến Thư bị trúng bùa hay gì vậy? Vì cô gái đó mà làm mấy trò rẻ tiền như thế này sao?】
【Viết không nổi bài mới thì giải nghệ đi! Hết lần này đến lần khác lăng xê đến phát ngán!】
Tôi nhìn màn hình, ngón tay không kìm được run rẩy.
Triệu Duệ nóng nảy: “Tống Yến Thư xưa nay không gây thù chuốc oán với ai. Rốt cuộc là ai muốn hại anh ấy như vậy?”
“…Tôi biết.”
Triệu Duệ nhìn tôi đầy ngạc nhiên: “Cậu biết à?”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gọi vào số của Lâm Sam Sam.
Mười mấy giây sau, phía bên kia bắt máy, giọng nói vang lên đầy mỉa mai:
“Tôi biết ngay là cậu sẽ hỏi tôi mà. Đúng vậy, là tôi. Thì sao nào?”
“Hạ Vãn Tinh, đêm đó cậu có phải rất đắc ý không, nghĩ rằng lại thắng tôi thêm một lần nữa?”
“Để tôi nói cho cậu biết, cậu vui mừng quá sớm rồi. Chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu. Lần này, để Tống Yến Thư cùng cậu sụp đổ luôn đi.”
Quả nhiên là cô ta.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại thấy bất lực.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giữa tôi và cô ấy lại đến nông nỗi này, để rồi cô ta oán hận đến vậy.
“Lâm Sam Sam, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Bên kia im lặng một lúc, rồi lạnh lùng cất lời:
“Tôi muốn cậu chết.”
Cô ta dập máy.
Chỉ còn tiếng im lặng dài dằng dặc trong ống nghe.
Trời đã sáng.
Một tia nắng rọi qua khe màn chắn sáng, chiếu xuống bàn tay Tống Yến Thư.
Ngón tay trỏ của anh khẽ động.
Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt anh, cảm xúc trong lòng lại bình thản lạ thường.
“Triệu Duệ, chăm sóc anh ấy.”
Triệu Duệ bối rối nhìn tôi: “Cậu định đi đâu?”
“Chuyện này do tôi mà ra, hãy để tôi giải quyết. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không để liên lụy đến Tống Yến Thư.”
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy định rời đi.
Nhưng đột nhiên, ngón tay tôi bị một bàn tay nắm chặt.
Trong không gian im ắng, Tống Yến Thư, người đã hôn mê nhiều ngày, khẽ mở mắt.
“Hạ Tiểu Vũ, lại muốn bỏ rơi anh nữa sao?”
14
Khi chúng tôi đến trụ sở đài truyền hình Starfire, đã là mười giờ sáng.
Cổng chính bị vây kín bởi các phóng viên, tất cả đều đang đòi một lời giải thích.
Cho đến khi có ai đó nhìn thấy chúng tôi.
“Họ đến rồi!”
Những ống kính dài ngắn lập tức chen nhau lao tới.
Câu hỏi của các phóng viên không ngớt, mỗi câu sau còn dồn dập hơn câu trước.
Tôi không quen đứng trước ống kính, nhìn những phóng viên kia, cơ thể khẽ run.
Tống Yến Thư nhẹ nhàng bóp tay tôi, trấn an tôi.
Tình trạng sức khỏe của anh rất kém, anh chỉ có thể đợi đến khi mọi người im lặng hơn rồi mới lên tiếng.
“Trong vài ngày qua, tôi gặp một số vấn đề sức khỏe, khiến tôi phải vắng mặt trong một số sự kiện quan trọng. Tôi rất xin lỗi về điều đó.”
Nhưng đó không phải là điều các phóng viên quan tâm nhất.
“Tống Yến Thư! Hạ Vãn Tinh có phải mối tình đầu của anh không? Anh có lợi dụng cô ấy để xây dựng hình tượng không?”
“Đúng đấy! Hai người có phải đã tái hợp không? Buổi phát trực tiếp đó có phải là kịch bản không?”
“Rốt cuộc hai người có âm mưu từ trước không?”
Những câu hỏi dồn dập như sóng lớn, suýt nữa nhấn chìm anh.
Tống Yến Thư chỉ có thể đợi, chờ đến khi mọi người lắng xuống, rồi từ tốn giải thích mọi chuyện.
“Tôi và cô Hạ Vãn Tinh đúng là bạn học cũ, nhưng chúng tôi chưa từng có quan hệ tình cảm. Trước buổi phát trực tiếp đó, chúng tôi đã không gặp nhau suốt mười năm. Tin đồn về việc tái hợp là sai, còn việc nói rằng có kịch bản lại càng vô căn cứ. Trong buổi phát trực tiếp hôm đó, tôi tự quyết định công khai bức ảnh, cô Hạ hoàn toàn không biết gì cả…”