13
Tất nhiên rồi, tôi luôn đi trước cư dân mạng một bước trong việc hóng drama.
Lập tức đến phỏng vấn trực tiếp chị Lam:
“Chị Lam, bố… à nhầm, chú Lục, năm xưa thật sự là tiểu tam à?”
Chị Lam gật đầu bình thản:
“Đúng, ông ta dùng chiêu trò phá hoại tôi và Cố Thần.”
Tôi thì như con chồn đang nhảy loạn trong ruộng dưa:
“Vậy… bây giờ chị còn lưu luyến bạch nguyệt quang không?”
Chị Lam phẩy tay:
“Không có đâu. Hồi đó anh ta chọn sự nghiệp, tôi tội gì quay đầu ăn cỏ cũ?”
“Thế còn chú Lục? Ông ấy yêu chị như vậy, sao lại có thể ngoại tình được?
Bức ảnh kia chẳng phải hiểu lầm sao?”
Trong đầu tôi lướt qua hàng loạt chiêu trò của nữ phụ phản diện thường dùng:
“Không phải là Bạch Lan té, rồi chú Lục chỉ… đỡ một tay?”
Chị Lam nghe xong, càng nghĩ càng tức:
“Ông ta còn dám đỡ cô ta hả?!”
Đúng lúc này, chú Lục đang lén nghe sau cửa, không nhịn được liền xông vào:
“Lam Lam! Anh không hề đỡ cô ta! Trời đất chứng giám!”
Chị Lam trừng mắt lạnh:
“Vậy tại sao tay anh lại đặt trên eo cô ta?”
“Cô ta cố tình nhào vào người anh! Anh sợ cô ta ngã rồi đòi bồi thường nên mới đẩy ra!
Chỗ đó là sảnh tiệc khách sạn, bọn anh có việc bàn công việc!
Anh còn không biết cô ta từ đâu lòi ra nữa!
Khách sạn có camera, có thể chứng minh sự trong sạch của anh!”
Chú Lục giơ hai tay thề thốt.
Chị Lam im lặng một lúc:
“Thật không?”
Chú Lục nước mắt ngắn dài:
“Thiệt! Anh đã từng lừa em bao giờ chưa Lam Lam…
Em hiểu lầm anh rồi…”
Chị Lam khẽ ho một tiếng:
“Nhưng cũng là lỗi của anh, ai bảo đứng gần cô ta như thế.”
“Là lỗi của anh! Mọi lỗi đều là của anh! Là anh tạo cơ hội cho cái đồ rắn độc đó chen chân!
Vợ ơi, đừng giận nữa, anh không thể sống thiếu em…”
Tôi đang ôm cửa nghe drama đến mức khoái chí,
Thì sau lưng vang lên tiếng hừ lạnh.
“Bị hạ đường huyết mà còn ngồi chồm hổm ở đây à?”
Lục Trì xuất hiện, cầm ly trà sữa, mặt lạnh như tiền.
“Sao anh biết tôi bị hạ đường huyết?”
Lục Trì hừ một tiếng, đưa trà sữa cho tôi:
“Tôi biết nhiều lắm.”
Tôi hút một hơi:
“Ồ? Ví dụ như?”
Anh ta nheo mắt:
“Ví dụ như… nửa đêm ăn trộm mì ly.”
“Trồng tỏi ngoài vườn biệt thự.”
“Dự trữ mười thùng mặt nạ và năm thùng băng vệ sinh trong phòng.”
“Lén đăng bán tủ quần áo của tôi trên chợ đồ cũ.”
Tôi sặc luôn:
“Khụ khụ! Sao cả chuyện đó anh cũng biết?!”
Đột nhiên, anh ta đưa tay kéo tôi về phía sau,
Tự mình chắn ngang cửa, ánh mắt nguy hiểm.
“Kỷ Minh Nguyệt.”
Tôi ngẩng lên:
“Gì?”
Lục Trì nghiến từng chữ:
“Tránh xa tên Thẩm Diệu đó một chút.”
Tôi giả ngu:
“Sao vậy? Anh ấy là bạn diễn của tôi mà~”
Lục Trì lạnh lùng:
“Vì tôi là chồng em.”
Tôi nhướn mày:
“Ơ kìa? Không phải sắp ly hôn rồi à?”
Lục Trì nghiến răng:
“Vẫn chưa ký.”
14
Ngay lúc này điện thoại của Lục Trì đột nhiên rung bần bật không ngừng.
【@Chủ nhóm! Chủ nhóm ơi! Có đó không?!】
【Kỷ Minh Nguyệt đang bị chửi tơi tả kìa! Anh mau ra nói gì đi chứ!】
【Không phải anh là fan cứng kim cương của cô ấy à?!】
Tôi tò mò ngó sang:
“Ai nhắn vậy?”
Lục Trì vội vàng khóa màn hình:
“Nhóm làm việc.”
Tôi nheo mắt nghi ngờ:
“Nhóm làm việc gọi anh là ‘chủ nhóm’ à?”
Lục Trì đỏ cả vành tai:
“Em nhìn nhầm rồi.”
Tôi nhanh như chớp giật lấy điện thoại—
Màn hình hiện rõ mồn một:
Tên nhóm: Hôm nay cũng muốn cưới Minh Nguyệt
ID chủ nhóm: LC
Tôi: “???”
Bấm vào xem chi tiết:
- Thời gian tạo nhóm: 3 năm trước
- Lịch sử phát ngôn:
- Minh Nguyệt hôm nay cũng dễ thương chết đi được.
- Cut phim mới của Minh Nguyệt tui coi 100 lần rồi.
- Đứa nào dám bôi xấu Minh Nguyệt là tui giết liền.
- Lịch sử nạp tiền:
- TOP 1 bảng vote cho Kỷ Minh Nguyệt
- Chi 1 triệu cho quà sinh nhật hỗ trợ fanclub Minh Nguyệt
Tôi chậm rãi ngẩng đầu:
“Anh là… chủ nhóm fan của tôi?!”
Lục Trì lúng túng quay mặt đi:
“Ba năm rồi… cuối cùng em cũng phát hiện.”
Tôi sửng sốt:
“Ba năm trước anh đã biết tôi rồi á?”
Phải biết rằng lúc đó tôi chỉ là một diễn viên hạng mười tám, chỉ đóng vai phụ nhỏ xíu, chưa ai trong giới biết đến.
Cho đến khi tôi tình cờ được mời đi show truyền hình, rồi mới gặp chị Lam và dần nổi tiếng.
Lục Trì mặt đen lại:
“Em quên rồi à? Năm đó phim Ánh sao mùa hè, anh là nam chính, em là thư ký của anh!”
Tôi cố lục lại ký ức:
“Xin lỗi… không nhớ.”
Dù sao lúc đó tôi chỉ có ba câu thoại, toàn kiểu “Vâng, tổng giám đốc”, “Tài liệu đây ạ”…
Lục Trì nghiến răng:
“Hồi đó em còn nói với anh: ‘Thầy đẹp trai quá, em thích thầy chết đi được!’”
Tôi gãi đầu:
“À cái đó… hồi đó cứ gặp trai đẹp trong giới là em nói vậy thôi…”
Lục Trì mặt càng đen hơn.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh:
“Khoan đã! Không lẽ… anh đã thầm thích tôi từ hồi đó?!”
Lục Trì hừ lạnh:
“Còn không phải tại mẹ anh giành trước.”
“Hả?!”
“Rõ ràng là anh thích em trước!
Cái show năm đó là anh sắp xếp để được gặp em.
Kết quả mẹ anh đi thay rồi tự ý làm chủ!”
Dân mạng nhanh chóng đào lại loạt bằng chứng chấn động:
- Lục Trì từng thâu đêm mắng antifan:
【Chó vào nhà xí, mở mồm là bịa đặt!
Vợ tôi là đẹp nhất thiên hạ, đẹp tự nhiên, không dao kéo!】
【Bọn mày mới là công cụ sinh sản hào môn!
Tôi phải tốn bao nhiêu công mới cưới được vợ đấy, ai dám chia rẽ thì chết với tôi!】
【Nói lại lần nữa: Kỷ Minh Nguyệt có chồng rồi! Là tôi! Lục! Trì!】
#LụcTrì – chủ tịch hội fan số 1 của Kỷ Minh Nguyệt#
#Vợ chồng giả là giả, yêu thầm là thật#
#Ảnh đế và câu chuyện đu idol thành công#
Nhanh chóng chiếm luôn cả Top 3 hot search.
Bình luận nổ tung:
【WTF!!! Đây là văn học thầm yêu của showbiz thật rồi!!!】
【Lục Trì: phim nào của vợ tôi tôi cũng xem 100 lần.】
【Kỷ Minh Nguyệt: Hả? Hóa ra chồng tui là fan tui?!】
【Cưới trước yêu sau đúng là đỉnh của chóp! Đừng ship ảo nữa, ship vợ chồng thật đi!!!】
Tôi nhìn chằm chằm Lục Trì:
“Vậy nên… anh đồng ý cưới tôi, là vì… thích tôi?”
Lục Trì đỏ bừng vành tai:
“Chứ còn gì nữa?”
Tôi ghé sát, cố truy hỏi:
“Vậy tại sao anh không nói sớm?”
Anh ta gượng gạo giải thích:
“Anh sợ em nghĩ anh bị bệnh thần kinh.”
Từ xa vang lên giọng của chị Lam:
“Hai đứa đóng phim thần tượng đủ chưa?
Xong rồi thì về nhà ăn cơm!”
15
Chương trình kết thúc, hiểu lầm cũng được hóa giải,
hai cha con nhà họ Lục cuối cùng cũng được cho phép về nhà.
Vừa vào cửa, Lục Trì lập tức khóa trái cửa phòng ngủ, ép tôi vào tường, ánh mắt đầy nguy hiểm:
“Vợ à… một năm rồi đấy.”
Tôi giả ngơ:
“Một năm cái gì cơ?”
Anh ta cúi xuống, cắn nhẹ vào tai tôi:
“Anh đã nhịn suốt một năm rồi… sắp nổ tung rồi đây.”
Tôi:
“Ồ, vậy anh… nhịn thêm chút nữa nha?”
Lục Trì: “…”
Giây tiếp theo, tôi bị anh ta bế ngang người, ném thẳng lên giường.
Sau khi “phá giới”, Lục Trì như chó sói đói mồi.
Tôi xoa cái eo đau nhức, nghiến răng rít lên:
“Lục Trì, anh là chó à?!”
Anh ta ôm tôi đầy mãn nguyện, trả lời rất đàng hoàng:
“Ừ, là chó của em.”
Từ đó về sau, Lục Trì hoàn toàn không làm người nữa.
16
Sáng hôm sau, chị Lam gõ cửa phòng:
“Tiểu Nguyệt, đi shopping với chị!”
Lục Trì ôm chặt lấy eo tôi, không buông:
“Vợ tôi, không cho mượn.”
Chị Lam cười khẩy:
“Vợ anh? Hừ, có tin ngày mai biến thành dì nhỏ không?”
Lục Trì: “…”
Chị Lam:
“Mau đi kiếm tiền đi, đừng có rảnh rỗi ở nhà dính lấy người ta.”
Lục Trì phản bác:
“Con là ảnh đế, con có tiền.”
Chị Lam nhướng mày:
“Ồ, vậy lát nữa cà thẻ của con nha.”
Lục Trì: “…”
Chị Lam quay sang tôi:
“Tiểu Nguyệt, chọn ai?”
Tôi không hề do dự:
“Tất nhiên là chị rồi!”
Hai năm trước, tôi và chị Lam gặp nhau trong một show truyền hình.
Từ đó về sau, chị ấy là vợ tôi, không ai thay thế được.
“Thôi nào vợ…”
Tôi xoa đầu anh ta lấy lệ:
“Ngoan, lát nữa về em tìm anh sau.”
Tối đến, tôi và chị Lam nằm co bên đầu giường, vừa ăn vừa tám chuyện.
Lục Trì và bố anh ngồi nép bên cạnh, nhìn chằm chằm như mèo đói.
Chị Lam:
“Tức mắt thật.”
Tôi gật đầu:
“Hay… gây sự với họ chút?”
Chị Lam:
“Tán thành.”
Và thế là——
Tôi đột ngột quay sang hét:
“Lục Trì! Hôm qua anh bóp kem đánh răng từ đầu tuýp đúng không?!”
Lục Trì: “???”
Chị Lam vỗ bàn:
“Ông Lục! Sao để dép của ông bên chỗ tôi?!”
Bố Lục: “???”
Hai bố con hoảng hồn, vội vàng xin lỗi lia lịa.
Chị Lam cao ngạo ra lệnh:
“Anh, đi mua xiên nướng ở thành nam.”
Tôi bổ sung:
“Anh, đi mua lẩu cay ở thành tây.”
Cha con nhà họ Lục: “…”
Nửa tiếng sau, đồ ăn khuya được mang về đủ.
Tôi và chị Lam ăn ngon lành như mở tiệc.
Hai cha con thì ngồi xổm bên cạnh, yếu đuối – đáng thương – bất lực.
Hừ.
Đàn ông ấy à.
Đừng hòng phá hoại tình chị em của chúng tôi.
[Hoàn]