13
「Ting—— Đã phát hiện vận mệnh của phản diện hoàn toàn thay đổi, chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ!」
Tâm trạng tôi vui vẻ, khẽ cười:
“Cảm ơn.”
Hệ thống: 「Vậy bạn chọn ở lại đây hay quay về thế giới cũ?」
Tôi: “Tôi muốn ở lại.”
Hệ thống: 「Tôi phải nhắc bạn, rất nhiều người đã lựa chọn ở lại, nhưng cuối cùng hầu hết đều hối hận. Bởi vì dù là ở không gian nào, tình yêu đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.」
Tôi mỉm cười:
“Tôi không sợ.”
“Tôi rất yêu các con, cũng rất yêu anh ấy. Cho dù tương lai có không tốt,”
Tôi dừng lại, ánh mắt kiên định:
“Tôi vẫn có đủ dũng khí để đối mặt và rời đi. Điều tôi không thiếu nhất, chính là dũng khí để làm lại từ đầu.”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi nói: 「Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Bạn sẽ được hoàn toàn trở lại thế giới này, tôi sẽ trả lại tất cả ký ức cho bạn ngay sau đây.」
Một luồng sáng trắng lướt qua trong đầu, tất cả ký ức bỗng trở nên rõ ràng.
Tôi ôm đầu, cuối cùng đã nhớ lại mọi chuyện.
Thì ra, tôi mới chính là Chu Ninh thật sự.
Sau khi bị nữ chính xuyên sách chiếm lấy cơ thể, linh hồn tôi không chịu rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta làm tổn thương chồng và các con của tôi.
Nhưng Trần Mặc Hàn rất thông minh, ngay từ đầu đã phát hiện có điều bất thường, liền âm thầm khống chế cô ta.
Vì thế, nữ chính xuyên sách mãi vẫn không thể đạt được mục đích.
Trần Mặc Hàn thậm chí đã tìm mọi cách để có cơ hội đàm phán với hệ thống.
Còn tôi, sau khi được hệ thống “định dạng” lại tư tưởng, đã quay lại cơ thể của mình.
Cái gọi là cơ hội sống lại, thực ra chỉ là thử thách cuối cùng. Nếu tôi lựa chọn từ bỏ thế giới này, Trần Mặc Hàn sẽ vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ.
Mọi thứ sẽ quay về vạch xuất phát.
Trần Tư Nguy và Trần An An, vốn dĩ là con ruột của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vừa khóc vừa cười, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trần Mặc Hàn bước vào, tôi liền ngã vào vòng tay ấm áp của anh.
“Chào mừng em quay về, vợ ơi.”
Tôi khóc nấc lên:
“Đồ ngốc, nếu như em đã chọn sai thì sao?”
Nếu em chỉ xem nơi này là một nhiệm vụ, vậy tất cả những gì anh đã làm đều sẽ trở nên vô ích.
Anh ôm chặt tôi:
“Không đâu, anh tin rằng, bản năng lựa chọn của em nhất định sẽ là anh. Giống như em mãi mãi là lựa chọn đầu tiên của anh vậy.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
“Được rồi, lát nữa còn phải đi đón con nữa, hôm nay là ngày đầu tiên An An đi học, em không muốn mắt đỏ hoe đi đón con chứ?”
Tôi tựa vào ngực anh, nhẹ giọng nói:
“Trần Mặc Hàn, em yêu anh nhiều lắm.”
Trần Mặc Hàn khẽ cười, dịu dàng vuốt ve lưng tôi.
“Anh cũng vậy.”
Phiên Ngoại Trần Tư Nguy
Trần Tư Nguy rõ ràng cảm nhận được mẹ của cậu đã thay đổi.
Tối hôm đó, khi cậu mắng cô là “người đàn bà xấu xa”, cô lại hiếm khi không nổi giận, cũng không đánh cậu như trước.
Ngày hôm sau, khi nghe thấy tiếng em gái khóc lóc chạy vào, dù cô vẫn tức giận, nhưng không còn chút thù hận nào như trước nữa.
Cậu vội vàng chắn em gái sau lưng, còn cô thì xắn tay áo, cho hai anh em cậu một trận đòn vào mông.
Mãi về sau, cậu mới biết em gái đã nhặt hộp thạch rơi vào phân chó, rửa sơ qua rồi mang tới cho mẹ ăn…
Cô cho cậu và em gái được ngồi lên bàn ăn cùng.
Buổi tối, cô để em gái ngủ trong phòng mình, cậu lo sợ người phụ nữ này sẽ giở trò gì nên cuối cùng vẫn lén đi dép, rón rén đến đứng ngoài cửa phòng cô.
Qua khe hở nhỏ của cánh cửa, cậu nghe thấy cô nói, từ nay hai đứa phải gọi cô là “mẹ”.
Rất lâu trước đây, chính cô là người đã cấm cậu và em gái gọi như vậy.
Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng bỗng dâng lên những cảm xúc lạ lùng.
Hình như cô… đang thật sự thay đổi.
Cho đến ngày cậu bị nhà trường mời phụ huynh, cậu hoàn toàn khẳng định điều đó.
Hôm ấy, Chu Thiên Hằng mắng cậu là đứa mồ côi, cuối cùng cậu không nhịn được mà đánh cho hắn một trận.
Khi mẹ tới, cậu có chút hoang mang, nhưng chỉ thoáng qua.
Sau đó, cậu nhìn thấy mẹ đứng ra bênh vực cậu, ép đối phương phải xin lỗi. Khi đối phương không chịu, mẹ đã dùng cách khác để trả thù lại.
Ngày hôm sau, Chu Thiên Hằng không bao giờ xuất hiện ở trường nữa.
Trên đường về, mẹ nói với cậu:
“Hôm nay con làm rất tốt. Có người mắng con, con phải mắng lại, mắng không lại thì đánh lại!”
“Tóm lại, tuyệt đối không được tự mình chịu ấm ức, biết không?”
Tim cậu đập thình thịch, cậu cố gắng tìm hiểu nguyên nhân vì sao mẹ lại thay đổi như vậy.
Mẹ chỉ lạnh lùng nói:
“Bởi vì con là con của mẹ, mẹ không muốn mất mặt.”
Nhưng cậu biết, không phải như vậy.
Thật ra là mẹ sợ cậu bị bắt nạt bên ngoài.
Mặc dù mẹ vẫn hung dữ, nhưng thật sự mẹ đã thay đổi rồi.
Vì cậu tin chắc, cô chính là mẹ ruột của cậu.
Sau này, mẹ còn cùng cậu tham gia hội thao gia đình.
Em gái đứng bên cạnh cổ vũ.
Trong mỗi cuộc thi, mẹ đều dốc toàn lực chiến đấu, chỉ để giành cho cậu một bông hoa hồng đỏ thật to.
Khi đứng trên bục nhận giải, cậu ngẩng cao đầu, cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc!
Sau khi ba tỉnh lại, cậu lại càng vui vẻ hơn.
Điều quan trọng nhất là: bây giờ trong nhà đã có thêm một người để phục vụ mẹ rồi!
Phiên Ngoại Trần An An
An An lại yêu mẹ rồi.
Hôm đó, cô bé làm chuyện xấu bị phát hiện, nhưng mẹ chỉ phạt nhẹ nhàng mà thôi.
Buổi tối, mẹ còn ngủ cùng cô bé, kể cho cô nghe truyện cổ tích nữa.
Chỉ là câu chuyện hôm đó hơi kỳ lạ, cô bé không thích.
Cô bé không thích hoàng tử trong truyện.
Mẹ lại đồng ý để cô bé và anh trai gọi là “mẹ” rồi!
Mẹ vẫn hung dữ, nhưng khi nhìn cô bé và anh trai, đã không còn ánh mắt chán ghét nữa.
Mẹ bảo cô bé rửa trái cây, mát-xa cho mẹ, cô bé rất thích được phục vụ mẹ!
Mẹ còn chơi trò nấu ăn giả với cô bé.
Mẹ thậm chí còn cùng cô bé chơi búp bê Barbie nữa!
Cô bé rất tin chắc rằng, đây mới chính là mẹ ruột của mình.
Ba đã tỉnh lại rồi, vui quá, cuối cùng cả nhà cũng có thể cùng nhau đi công viên giải trí rồi!
Cuối cùng cũng được đi công viên, mẹ ôm cô bé chơi vòng quay ngựa gỗ, còn đội cho cô bé một chiếc băng đô tai thỏ siêu dễ thương, vui ơi là vui.
Hôm nay, cả nhà còn đi chụp ảnh gia đình nữa.
À phải rồi, ba dạo này thường kéo mẹ về phòng ngủ rất sớm, còn khóa cửa phòng lại nữa.
Ba thật là xấu!
Bây giờ ngày nào ba cũng chiếm lấy mẹ, đến cả truyện ma mẹ cũng không kể cho cô bé nghe nữa!
Hừ! Cô bé thật sự rất giận!
Nhưng rồi cũng bị dỗ ngọt rồi, ba mua cho cô bé rất nhiều búp bê Barbie mà.
Mẹ hỏi cô bé yêu ai nhất, ba hay mẹ?
“Con yêu cả ba, mẹ và anh trai!”
Phiên Ngoại Trần Mặc Hàn
Trần Mặc Hàn gần như đã phát hiện ngay từ đầu rằng Chu Ninh đã bị người khác chiếm lấy cơ thể.
Anh không biết đối phương có mục đích gì, lại sợ làm tổn thương cơ thể của Chu Ninh, nên đã giam cô ta trong biệt thự.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Sau này, qua nhiều lần thôi miên và thử thách, anh cuối cùng đã biết được sự tồn tại của hệ thống.
Vì thế, anh điên cuồng đến mức từng nghĩ muốn hủy diệt cả thế giới này.
Cho đến khi hệ thống chủ động tìm đến anh và đề nghị một cuộc giao dịch.
Anh đã chìm vào giấc ngủ suốt một thời gian dài, muốn mở mắt nhưng mãi không thể.
Không biết đã qua bao lâu, anh dần dần có thể nghe thấy những lời nói bên cạnh mình.
Vợ anh, thỉnh thoảng lại vừa xoa bóp vừa lải nhải bên tai anh.
Ngay lúc cô lải nhải, hàng mi của anh khẽ run lên.
Nào là con gái đút cho cô ăn thạch dính phân chó.
Nào là con trai gọi cô là “người đàn bà xấu xa.”
Nào là con không dạy là lỗi của cha.
Nào là muốn ăn anh.
À đúng rồi, cô còn gọi anh là “người chồng đang ngủ say.”
Hàng mi của anh lại khẽ rung, thật sự rất muốn mở mắt nhìn cô một cái.
Nhưng làm không được.
Tất nhiên, cô cũng có lúc yếu lòng, buồn bã.
Cô từng nói với anh, một người phụ nữ nuôi hai đứa con thật sự rất mệt mỏi.
Khi đi đến nhà trẻ, nếu không nhờ có tiền và mối quan hệ, cô sớm đã bị người ta bắt nạt chết rồi.
Cô từng tham gia hội thao của con trai, cố gắng hết sức để giành chiến thắng.
Anh có chút áy náy, nếu như anh có thể ở bên cô thì tốt biết bao.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cũng có thể mở mắt ra.
Anh lơ mơ nhìn lên trần nhà, trong lòng trào dâng cảm xúc đã lâu không có.
Anh không kìm được lập tức đứng dậy, chạy đến phòng của vợ.
Trong đêm, chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ phát sáng, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp và bình yên của cô trong ánh sáng mờ nhạt, không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó, anh cứ thế nhìn cô mãi không rời, thỉnh thoảng hôn hít, thỉnh thoảng sờ nắn.
Giống hệt như những gì cô từng làm với anh khi anh còn hôn mê.
Đến sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy và nhìn thấy anh, cô suýt nữa giật mình té ngã.
Rõ ràng cô thường xuyên oán trách anh chỉ biết nằm đó cho cô sờ, bây giờ anh tỉnh rồi, chỉ mới trêu cô một câu thôi mà cô đã đỏ mặt tía tai.
Chắc trên người cô, chỉ có mỗi cái miệng là cứng đầu thôi.
Sau khi anh tỉnh lại, anh nhận ra hai đứa nhỏ đã được cô dạy dỗ rất tốt.
Anh cảm thấy vô cùng áy náy, vì sự vắng mặt của mình đã khiến cô phải vất vả rất nhiều.
Từ bây giờ, anh sẽ bù đắp cho cô gấp bội, yêu cô nhiều hơn nữa.
[Toàn văn hoàn.]