Tôi là nữ phụ độc ác trong thể loại “mang thai rồi bỏ trốn”.

Khi cha tôi sắp đem mảnh đất trị giá 5 tỷ tệ làm của hồi môn để chuyển nhượng cho Thẩm Duy Hành, tôi bỗng nhìn thấy vài dòng chữ hiện lên giữa không trung:

【Nữ phụ thật thảm, chỉ còn ba ngày nữa là nữ chính sẽ đưa con về nước rồi, đến lúc đó cô ta sẽ trắng tay cả người lẫn của!】

【Chưa hết đâu, chỉ vì đã làm mất mặt nữ chính, nhà nữ phụ sẽ bị nam chính ép đến phá sản, cha cô ấy bị đột quỵ, mẹ thì tức đến phát điên, bản thân cô ta còn bị người của nam chính cưỡng hiếp đến mức không còn mảnh giáp.】

【Sau đó nam chính sẽ để nữ chính tiếp quản công ty của nữ phụ, tsk tsk, một bước lên đỉnh cao cuộc đời!】

Tôi lập tức giật lấy giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất.

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Duy Hành, tôi mỉm cười nói:
“Chúng ta ký một bản thỏa thuận tiền hôn nhân trước nhé. Trong vòng ba năm sau khi cưới, nếu anh ngoại tình, bạo hành hoặc có con riêng, anh sẽ phải bồi thường gấp ba lần của hồi môn của tôi, và tiền sính lễ cũng không được trả lại, thế nào?”

1
 Tôi nắm chặt giấy chuyển nhượng, không chịu buông tay.

Bầu không khí buổi tiệc gia đình vốn vui vẻ nay chợt trở nên căng thẳng.

Thẩm Duy Hành nửa cười nửa không nhìn tôi vài giây, chậm rãi nói:
“Vậy ra, Hứa Thanh Nhan, cô coi hôn nhân là giao dịch à?”

Ba mẹ nhà họ Thẩm lập tức đứng ra hòa giải:
“Nhan Nhan à, con cũng biết mà, con và Duy Hành là thanh mai trúc mã bao năm nay, bên cạnh nó chưa từng có người con gái nào khác.”

Nhưng những dòng chữ trên không trung vẫn tiếp tục hiện ra:

【Nói vậy cũng đúng, lần nam chính ngủ với nữ chính là do bị chuốc thuốc, bản thân anh ta tỉnh lại cũng chẳng nhớ rõ lắm.】Đọc full tại page Vân hạ tương tư

【Ngủ rồi thì là ngủ rồi, nam chính chỉ có thể là của nữ chính thôi! Nhưng làm sao nữ phụ lại đoán được chứ?】

【Tiểu thư nhà giàu không đồng nghĩa với ngốc nghếch, dù sao cũng là người thừa kế của Tập đoàn Hứa thị, có ý thức phòng ngừa rủi ro cũng là chuyện bình thường.】

【Bỗng nhiên thấy nữ phụ này cũng khá đấy. Bắt đầu lo cho nữ chính của tôi rồi, hu hu hu…】

Ba mẹ tôi cũng kéo tay tôi lại:
“Nhan Nhan à, ba mẹ tin Duy Hành không phải loại người đó.”

Nhưng tôi vẫn không buông giấy chuyển nhượng ra.

Thẩm Duy Hành nhàn nhạt nói:
“Xem ra Nhan Nhan không có lòng tin vào tôi. Nếu vậy, chi bằng chúng ta tạm hoãn tiệc đính hôn một thời gian.”

Nói rồi anh ta xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng cao ráo, chỉnh tề trong bộ vest của anh ta xa dần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có người đàn ông này cũng không sao.
Nhưng mất đi mảnh đất 5 tỷ nằm ngay trung tâm thành phố này thì chẳng biết kiếm ở đâu ra nữa.

2
 Về đến nhà, ba mẹ trách tôi quá bốc đồng.

Vốn dĩ ba ngày nữa là tiệc đính hôn giữa tôi và Thẩm Duy Hành, tất cả giới thượng lưu ở Ngọc Thành đều sẽ tham dự, thiệp mời cũng đã gửi đi hết rồi.

Tối nay hai bên gia đình tụ họp là để bàn bạc chuyện hôn lễ sau này.

Nay đột nhiên hoãn lại, kiểu gì cũng sẽ bị người ngoài dị nghị.

Nhưng so với việc ngay trong tiệc đính hôn sắp tới sẽ xuất hiện một đứa trẻ năm tuổi lạc đường, ôm chặt lấy chân Thẩm Duy Hành gọi “ba” thì mấy lời dị nghị kia có đáng gì?

Huống hồ, đứa trẻ đó còn sẽ giống hệt Thẩm Duy Hành hồi nhỏ.

“Ba, mẹ, hai người từng trải hơn con rất nhiều. Hai người nói xem, đàn ông như Thẩm Duy Hành – gia thế như vậy, có mấy người thực sự sạch sẽ? Cho dù anh ta từng trong sạch, cũng không đảm bảo sau này sẽ như thế.”

Lời tôi nói khiến ba mẹ cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Cuối cùng, họ cũng xuôi theo, nói sẽ bàn lại với nhà họ Thẩm sau vài ngày nữa, chuyện hoãn tiệc đính hôn có thể viện lý do tôi không khỏe, tạm hoãn một tháng.

Một tháng thì một tháng.

Dù sao nữ chính cũng sẽ trở về sau ba ngày nữa.

3
 Để bày tỏ lời xin lỗi với các vị khách đã cất công đến từ xa,
ba ngày sau, tiệc đính hôn được đổi thành tiệc ăn mừng Tập đoàn Hứa thị giành được quyền phát triển dự án “Phòng Khách Thành Phố” tại khu đất trung tâm Ngọc Thành.

Mọi người vẫn tụ họp đông đủ, ăn uống chuyện trò vui vẻ.
Nhà họ Thẩm cũng nằm trong danh sách khách mời.

Tôi vừa bước xuống xe, chuẩn bị tiến vào hội trường, liền thấy mấy dòng chữ lớn trôi nổi trên đầu:

【Đến rồi đến rồi, màn gặp gỡ đầu tiên giữa nữ chính và nữ phụ đây! Trông đợi cảnh nam chính anh dũng cứu mỹ nhân nè.】
【Bé con dễ thương đến giúp mẹ tìm ba rồi!】
【Không biết khi nữ phụ nhìn thấy nữ chính và bé con, có hối hận vì đã bốc đồng hoãn tiệc đính hôn, để vuột mất cơ hội duy nhất ràng buộc với nam chính không nhỉ, hahaha!】

Tôi vô thức nhìn quanh hội trường để tìm bóng dáng của bé con.

Thế nhưng, chưa thấy nữ chính và bé con đâu, tôi đã thấy Thẩm Duy Hành bước về phía mình.

Anh ta mặc bộ vest đen, khí chất vẫn vô cùng mạnh mẽ.

“Theo yêu cầu của em, tôi sẽ cho người công chứng thỏa thuận tiền hôn nhân rồi sớm đưa cho em. Một tháng nữa, tiệc đính hôn sẽ tổ chức như dự kiến.”

Anh ta cúi đầu, ánh mắt tràn ngập sự hứng thú: “Nhưng tôi thật sự tò mò, là cao nhân phương nào đã chỉ điểm cho em vậy?”

Tuy là thanh mai trúc mã, nhưng tôi luôn biết rõ người đàn ông này vô tình, lạnh lùng.

Nếu không nhờ cha mẹ hai bên tích cực vun vén suốt những năm qua, e rằng ngay từ đầu anh ta đã chẳng để tôi vào mắt, chắc chỉ coi tôi như những tiểu thư danh giá khác – ngực to mà đầu óc rỗng tuếch, chỉ có vẻ bề ngoài.

Ngay cả khi sau này anh ta đồng ý qua lại với tôi, cũng là sau khi tôi nhận được thư mời nhập học của một trường danh tiếng ở nước ngoài.

Người ta tỏ tình thì dùng lời ngọt ngào, còn anh ta chỉ lạnh lùng buông một câu: “Xem ra, tôi nên nhìn em bằng con mắt khác rồi.”

Nếu nói trước đây anh ta còn có chút thiện cảm với tôi, e rằng bây giờ cũng chẳng còn nữa.
Có lẽ trong mắt anh ta lúc này, tôi chỉ là kẻ quá tính toán.

Đối diện ánh mắt dò xét của anh ta, tôi chỉ cười nói: “Ai lại đi đối đầu với tiền cơ chứ.”

Với khoản bồi thường 15 tỷ tệ và tiền sính lễ trị giá 6 tỷ tệ, đàn ông nào tôi chẳng tìm được.

Đang nói thì một trận xôn xao vang lên.

Một cô gái trẻ mặc váy dài màu trắng, gương mặt thanh thuần, vội vã lao vào hội trường, kéo lấy một người và hỏi: “Xin hỏi, mọi người có thấy con trai tôi không?”

4
 Người cô ấy kéo lại không ai khác chính là bảo vệ nhà tôi.

Bảo vệ cau mày, đẩy cô ấy ra: “Thưa cô, đây là khu vực riêng tư, không được phép xông vào, mời cô lập tức rời khỏi.”

Nhưng cô ấy gần như sắp khóc: “Không được, con trai tôi mất tích rồi, nó mới năm tuổi thôi, tôi nhất định phải tìm thấy nó ngay! Làm ơn cho tôi vào!”

“Xin cô hãy chờ ở cổng, nếu phát hiện ra chúng tôi sẽ đưa cháu ra ngoài.”

“Nhưng tôi là mẹ của nó! Tôi nhất định phải vào! Thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! A!”

Trong lúc giằng co, cô ấy ngã xuống đất, làn da trắng trẻo ở bắp chân bị trầy xước, chảy máu.

Đúng lúc này, một bé trai lao tới, đâm sầm vào bảo vệ khiến anh ta ngã lăn ra đất: “Không được bắt nạt mẹ tôi!”

Sau đó, người phụ nữ ấy ôm lấy đứa bé, vừa dỗ dành vừa khóc, hai mẹ con trông vô cùng đáng thương.

【Chó theo chủ, quả nhiên chủ thế nào chó thế ấy!】
【Một người đàn ông to khỏe mà lại bắt nạt một góa phụ đơn thân, chẳng lẽ lương tâm bị chó ăn rồi?】
【Chờ đấy, đợi nhà nữ phụ phá sản xem lũ người hầu này còn vênh váo được không.】

Thẩm Duy Hành cau mày nhìn một lúc, rồi mới quay sang tôi nói: “Xem ra an ninh ở biệt thự nhà họ Hứa cũng không ra gì, bảo vệ cũng chẳng có tố chất.”

Nói rồi, không biết có phải cố tình làm trái ý tôi hay không, người luôn nổi tiếng lạnh lùng như anh ta lại chủ động vươn tay về phía người phụ nữ kia: “Đứng dậy đi, tôi sẽ cho người đưa cô đến bệnh viện.”

Người phụ nữ ấy nhìn anh ta hồi lâu, sau đó cứ như nhìn thấy ma, bế đứa bé lên định bỏ chạy.

Nhưng bé trai lại vui mừng gọi to với Thẩm Duy Hành: “Ba ơi! Mẹ ơi, con tìm thấy ba rồi!”

5
 Giọng nói trong trẻo của đứa trẻ nhanh chóng thu hút sự chú ý của các vị khách.

Trong lúc mọi người, bao gồm cả Thẩm Duy Hành, còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ kia đã bế đứa trẻ chạy mất hút.

Ba tôi mặt đen sì bước tới, thấp giọng hỏi tôi: “Chuyện gì vậy?”

Tôi nhún vai: “Không biết, nhưng đứa bé vừa gọi Thẩm Duy Hành là ba đấy. Ba xem đi, rõ ràng vẫn nên ký thỏa thuận tiền hôn nhân mà.”

Cuộc đối thoại của chúng tôi bị các vị khách nghe thấy, bầu không khí buổi tiệc ăn mừng cũng bắt đầu có chút thay đổi.

Vợ chồng nhà họ Thẩm nghe chuyện, sau khi tàn tiệc đã đặc biệt dẫn Thẩm Duy Hành tới giải thích với chúng tôi.

“Thanh Nhan, nhất định có hiểu lầm gì ở đây!”

Thẩm Duy Hành cũng đen mặt, khi nói chuyện với tôi, thậm chí còn hạ giọng mang theo chút ý giải thích:
“Không thể nào có chuyện tôi có con trai. Đúng vào thời điểm này, người phụ nữ đó đột nhiên xuất hiện gây chuyện, chắc chắn là có mưu đồ.”

Dòng chữ giống như bình luận trên trời vẫn tiếp tục hiện ra:

【Diễn biến sai rồi… chẳng phải nam chính sau khi phát hiện đứa bé giống mình thì sẽ bỏ nữ phụ để đuổi theo nữ chính sao?】

【Nữ phụ này cũng quá bình tĩnh rồi, chẳng phải lẽ ra cô ta phải ghen tuông điên cuồng ngay tại chỗ, kéo nữ chính lại rồi tát cho một cái trời giáng, sau đó bị nam chính đẩy ra à?】

【Yên tâm đi, chờ nữ chính vào làm ở công ty nam chính, sau khi họ gặp lại, chắc chắn cốt truyện sẽ quay lại như cũ thôi.】

Ồ? Còn phải vào Thẩm thị làm sao?

Tôi bỗng nhịn không được nhướng mày, nhìn Thẩm Duy Hành:
“Anh… có muốn đi làm xét nghiệm ADN trước không? Lỡ đâu đó thật sự là ‘trái ngọt’ của một đêm lỡ lầm thì sao?”

Thẩm Duy Hành nghe vậy, gân xanh nổi đầy trán, lập tức siết chặt cổ tay tôi:
“Hứa Thanh Nhan, mặc kệ em nghe ai xúi bẩy, cả đời này ngoài em ra, anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác dù chỉ một ngón tay!
“Anh sẽ lập tức cho người đi tìm cô ta, điều tra rõ ràng. Đến lúc đó, tiệc đính hôn sẽ được tổ chức như dự định.”

Được thôi.
Anh cứ lo qua vòng phỏng vấn của nữ chính trước đi đã.

Tôi nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh: “Đừng kích động, cùng lắm chỉ là 15 tỷ tệ thôi, anh cũng đâu có không đền nổi.”

Khi tôi quay người rời đi, Thẩm Duy Hành tức đến mức kéo lỏng cà vạt, suýt chút nữa đá bay luôn bàn trà.