10
 【Khoan đã, nữ chính sao vậy? Không phải là cô gái thuần khiết đơn giản sao? Sao đánh con mạnh tay thế này! Đây thật sự là con ruột của cô ấy sao?】
【Chắc là lùi một bước để tiến ba bước… nhưng tình tiết này quá điên rồi! Nữ chính như bị tráo linh hồn vậy! Kịch bản giả! Trả tiền lại đây!】
【Tôi nhớ rõ trong nguyên tác nữ chính rất yêu thương con mà, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì con cơ mà…】
【Tôi mặc kệ, khoảnh khắc này, trong lòng tôi, nữ phụ độc ác mới chính là nữ chính xinh đẹp, lương thiện, tam quan chuẩn!】

Nô Nô lúc này đã khóc đến nấc nghẹn, run bần bật trong lòng tôi, rõ ràng là sợ hãi tột độ, nhưng miệng vẫn không ngừng gọi “mẹ”.

Dù sao cậu bé cũng chỉ mới bốn tuổi rưỡi.

Tô Dĩ Mặc vẫn quỳ dưới đất, nước mắt lăn dài, nhưng từ đầu đến cuối không liếc nhìn tôi và đứa bé lấy một lần, chỉ hướng về phía Thẩm Duy Hành, đáng thương van xin:

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi biết đêm đó vốn là một sai lầm, anh lúc đó đã uống say, nhận nhầm người. Cũng là tôi tham lam, giữ lại đứa bé, tất cả là lỗi của tôi…
“Nếu anh giận, anh có thể trừng phạt tôi, chỉ xin anh đừng đem Nô Nô đi, đừng chia cắt mẹ con tôi.
“Tôi cầu xin anh, xin anh…”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Đến nước này, cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận rồi.

Chỉ là Thẩm Duy Hành dường như không thể chấp nhận nổi, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi bật trên đầu gối.

Hai ông bà nhà họ Thẩm sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Trợ lý của Thẩm Duy Hành cuối cùng cũng kịp thời quay lại, mang theo tài liệu về Tô Dĩ Mặc. Theo hồ sơ, cô ấy từng làm thêm ở một câu lạc bộ khi còn học đại học, ngày cô ấy nghỉ việc chính là hôm sau buổi tiệc mà Thẩm Duy Hành uống say ở câu lạc bộ.

Không lâu sau khi nghỉ việc, cô ấy mang thai, xin bảo lưu kết quả học tập, rồi ra nước ngoài.

Chuyện đêm đó đã xảy ra thế nào, cũng không cần nói thêm.

Nhưng để chắc chắn, ông Thẩm vẫn cho người lấy mẫu tóc của Nô Nô và Thẩm Duy Hành để làm xét nghiệm ADN.

Chỉ có tôi, lặng lẽ ôm đứa trẻ đang khóc đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi trong lòng.

Còn Tô Dĩ Mặc vẫn quỳ dưới đất, vẫn tha thiết van xin Thẩm Duy Hành, nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy không hề liếc nhìn đứa trẻ đang trong lòng tôi lấy một lần.

Có gì đó không đúng, rất không đúng.

Rõ ràng mấy ngày trước khi tôi lần đầu gặp hai mẹ con họ, cô ấy yêu thương đứa bé đến nhường nào.

Rõ ràng người phụ nữ yếu đuối như cô ấy, vì tìm con mà sẵn sàng liều mình giằng co với mấy gã bảo vệ to khỏe.

Hơn nữa…

Khi đó, chẳng phải cô ấy rất sợ Thẩm Duy Hành sao?
Tại sao, bây giờ lại chủ động xin vào làm tại Thẩm thị?

11
 Cuối cùng, mẹ con Tô Dĩ Mặc vẫn được giữ lại ở nhà họ Thẩm.
Kết quả xét nghiệm ADN sẽ có trong ba ngày.

Sau khi bảo quản gia đưa hai mẹ con họ rời đi, phu nhân nhà họ Thẩm thương lượng với tôi:
“Thanh Nhan, chúng ta thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, có lẽ là Duy Hành đã phạm sai lầm trong lúc say rượu… Dù sao thì chuyện này cũng là lỗi của nhà họ Thẩm chúng tôi với bên nhà con.
“Đợi khi có kết quả giám định, nếu chứng thực thằng bé đúng là con cháu nhà họ Thẩm, chúng ta sẽ hủy hôn theo ý con. Chỉ hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai nhà sau này.”

Tôi gật đầu đồng tình:
“Đương nhiên rồi, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, tình cảm là tình cảm.”

Lúc này, cha mẹ Thẩm gia mới nhẹ nhõm thở phào.

Thẩm Duy Hành đứng quay lưng về phía chúng tôi, nhìn chằm chằm ra khu vườn tối om ngoài cửa sổ sát đất.

Từ lúc Tô Dĩ Mặc quỳ xuống van xin, anh ta vẫn chưa nói một lời nào.

Để xoa dịu bầu không khí và duy trì quan hệ hợp tác giữa hai nhà, tôi giả vờ thoải mái, bước lên vỗ nhẹ vai anh ta.

Không ngờ khi anh ta quay đầu lại, đôi mắt đã hơi đỏ.

Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng, lãnh đạm ngày thường, từ khi nào lại có biểu cảm vừa đau khổ vừa mong manh như vậy?

Tôi giật mình, khẽ hỏi:
“Anh… không sao chứ?”

Không ngờ anh ta đột nhiên đưa tay kéo tôi vào lòng.

Hương gỗ thông lạnh lẽo bao trùm quanh tôi.

Rất lâu sau, giọng nói trầm thấp mang theo run rẩy của anh ta mới vang bên tai tôi.

“Thanh Nhan, xin lỗi.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng khi buông tôi ra, anh ta dường như còn có chút lưu luyến.

Trong ký ức của tôi, dù hai chúng tôi đang yêu trên danh nghĩa, nhưng rất hiếm khi thân mật như vậy.

Và lần này, là anh ta chủ động.

Trước đây, hầu hết thời gian anh ta đều bận rộn công việc, còn tôi thì bận bay đi khắp nơi du lịch, hẹn bạn thân ăn uống, dạo phố mua sắm, thỉnh thoảng mới đến công ty để chứng tỏ sự hiện diện.

Dù có hẹn hò thì cũng đều là tôi chủ động khoác tay anh ta.

Tôi luôn cảm thấy anh ta giống như một cỗ máy làm việc không có tình cảm.
Anh ta thì cho rằng tôi chỉ là một bình hoa sống chỉ biết tận hưởng cuộc đời.

Nhưng lần này, tôi lại thấy trong mắt anh ta có sự áy náy và buồn bã.

“Ờm… không sao mà.”

Tôi cười gượng:
“Nô Nô cũng dễ thương lắm.”

Bàn tay đang giữ chặt vai tôi của anh ta lập tức như bị điện giật, rút lại ngay.

Một lúc lâu sau, anh ta mới thấp giọng nói:
“Cảm ơn em.”

12
 Ba ngày sau, kết quả giám định được công bố, Nô Nô đích thực là con ruột của Thẩm Duy Hành, không còn nghi ngờ gì nữa.

Một tuần sau, để bày tỏ lời xin lỗi, hai ông bà nhà họ Thẩm mời tôi và ba mẹ đến nhà họ Thẩm dùng bữa, bàn chuyện hủy hôn.

Khi tôi vừa bước xuống xe, đã nhìn thấy Nô Nô đang chơi đồ chơi trong vườn.

Tô Dĩ Mặc ngồi bên cạnh trông chừng, còn Thẩm Duy Hành thì chỉ đứng từ xa, sắc mặt khó đoán.

Nhưng rõ ràng Tô Dĩ Mặc chẳng chú ý đến con mình. Khi Nô Nô vô ý té vào băng ghế đá, Thẩm Duy Hành thậm chí còn phản ứng nhanh hơn cô ấy, lập tức lao đến bế đứa trẻ lên.

Anh ta lạnh lùng nhìn Tô Dĩ Mặc:
“Ngày thường cô chăm con như thế này sao?
“Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Nô Nô đã gặp vài lần tai nạn rồi? Lần nào cô cũng ở cạnh nó, vậy mà vẫn không bảo vệ nổi nó.
“Nếu không biết chăm, thì giao cho bảo mẫu!”

Đứa trẻ vốn trước đây chỉ cần thấy mẹ là lao vào lòng, vậy mà bây giờ lại nép trong lòng Thẩm Duy Hành, gục đầu xuống không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Tô Dĩ Mặc bị Thẩm Duy Hành trách móc, có phần căng thẳng, cố gắng giải thích:
“Trẻ con nghịch ngợm, va chạm một chút là chuyện khó tránh…”

Dòng bình luận bắt đầu xôn xao:

【Sao kỳ vậy, trước đây nữ chính đâu phải người chăm con tệ như thế? Sao mấy ngày nay lại thay đổi vậy?】

【Có thể là do mới dọn vào nhà họ Thẩm, tâm trạng căng thẳng quá nên đầu óc cứ lơ mơ.】

【Nhưng các bạn nhìn đứa bé đi! Trước đây nó bám mẹ như keo dính, bây giờ lại chỉ bám lấy nam chính, mà nam chính mới nhận nó làm con được mấy ngày thôi đấy!】

【Bạn phía trên, biết đâu thằng bé là kiểu “ăn ở hai lòng” đấy, thấy cha có tiền nên đổi phe thôi.】

【Không nên nghĩ xấu về một đứa bé mới bốn tuổi rưỡi như vậy… độ tuổi này làm sao có khái niệm về tiền chứ?】

Có gì đó không ổn.

Cảm giác kỳ lạ lần trước lại xuất hiện trong tôi.

Giống như những gì các bình luận đang nói, cô ấy bây giờ rất khác với cô ấy trước đây.

Và đứa trẻ sống cạnh cô ấy mỗi ngày chắc chắn là người hiểu cô ấy nhất.

Tôi quay sang Thẩm Duy Hành, định kéo anh ta ra nói chuyện riêng, nhưng lại phát hiện anh ta cũng đang mang vẻ mặt thâm trầm khó đoán, nhìn chăm chú vào Tô Dĩ Mặc – người đang ngồi xổm dưới đất, tủi thân dọn dẹp đồ chơi.

13
 Đến giờ ăn trưa, mọi người lần lượt ngồi vào bàn.

Hai ông bà nhà họ Thẩm vô cùng áy náy và khó xử, đứng dậy mời rượu ba mẹ tôi.

“Ôi, thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Nhưng suy cho cùng cũng là lỗi của Duy Hành, đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả.
“Hai vị yên tâm, lễ vật trước kia đã gửi qua, chúng tôi sẽ không thu hồi. Cũng xem như là bù đắp cho Thanh Nhan những năm qua. Trong mắt chúng tôi, Thanh Nhan cũng như con gái ruột, cho dù có hủy hôn thì chúng ta vẫn là người một nhà.”

Nói rồi, hai ông bà nhà họ Thẩm chuẩn bị cạn ly trước để tỏ ý xin lỗi.

Nhưng tôi chợt lóe lên ý nghĩ, cũng nâng ly đứng dậy.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi.

Đón nhận ánh nhìn nghi hoặc của họ, tôi từ tốn mỉm cười:
“Thật ra, nếu nói về chuyện phạm sai lầm thì con người ai mà chẳng từng mắc lỗi, đúng không?”

Ánh mắt của Thẩm Duy Hành nhìn tôi dường như sáng lên đôi chút.

“Thật ra, sau khi về nhà, tôi đã bình tĩnh suy nghĩ, những năm qua tôi và Duy Hành ở bên nhau vẫn rất vui vẻ. Nếu bây giờ hủy hôn để tìm người khác, chưa chắc tôi đã tìm được người nào phù hợp hơn.”

Tôi quay lại, mỉm cười với Thẩm Duy Hành.

Chỉ thấy bàn tay anh ta đặt bên bộ dao nĩa đang siết chặt, dường như đang phải kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng.