Cái đầu nhỏ của cậu ấm này cả ngày nghĩ gì vậy? Bảo sao học hành chẳng ra sao.

Tôi không thèm chấp cậu ta nữa, liền gọi điện cho mẹ, đặt đồ ăn ngoài mang đến trạm chuyển phát.

Mẹ tôi làm việc ở trạm giao hàng trong khu dân cư chúng tôi thuê trọ.
Khi ở nhà, tôi thường nấu cơm đem cho mẹ, trên đường đi kết hợp đi bộ và nghe BBC để luyện kỹ năng nghe nói tiếng Anh.

Lúc tôi gọi điện, Lục Phi Trì lẽo đẽo đi theo sau.
Vừa xong cuộc gọi, cậu ta đã ríu rít bên cạnh:

“Em đã bảo quản gia mua cái chảo mới gửi đến rồi, còn bữa tối thì tụi mình ra ngoài ăn nhé!”

“Em đã nghiên cứu kỹ trang cá nhân của chị rồi, cô giáo hình như thích đồ nướng đúng không? Chị chọn quán đi, dẫn em theo!”

“Em mời, còn có thể gói mang về cho dì nữa.”

Tôi liếc cậu ta:
“Ra ngoài ăn thì được. Nhưng bài tập chị giao chắc chưa đủ nhiều, đến mức em còn rảnh để nghiên cứu cả Facebook của chị à?”

Lục Phi Trì lập tức ỉu xìu, giống như học sinh làm sai chuyện:

“Em… em chỉ tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ, muốn tìm hiểu chị thêm một chút thôi.”

Tôi không động lòng, nghiêm giọng:

“Em đã nghỉ ba ngày rồi, mai bắt đầu học tiếp.”

“Bài kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ một lớp 12, mục tiêu của em là 450 điểm. Còn gần hai tháng để cải thiện. Đợi đến khi khai giảng, thời gian học thêm sẽ ít lại.”

Lục Phi Trì cắn môi, rõ ràng có điều muốn nói nhưng lại nhịn xuống, sau cùng cũng gật đầu.

“Được thôi… dù sao em cũng là một người đàn ông muốn thi vào Bắc Đại học, muốn theo đuổi cô giáo của mình – một đại ca ngầu lòi của trường học.”

Tôi: ……

7
Lục Phi Trì bước đến kéo tay tôi, đưa tôi ngồi xuống ghế sofa.

“Đã nhận tiền đặt cọc rồi, em không thể phụ sự sắp xếp của mẹ.”

Thấy tôi không phản ứng gì, cậu ta lại chạy tới trước mặt phu nhân Lục làm nũng:

“Mẹ, phiền mẹ chuẩn bị giúp con hai bản hợp đồng dạy thêm được không? Nhân tiện tăng chút tiền học phí nữa nhé, con và cô giáo Chu sắp ký hợp đồng rồi!”

Tôi: “…”

Lục Phi Trì thực sự muốn ký hợp đồng với tôi?

Cậu ta thay đổi thái độ nhanh hơn lật sách, rốt cuộc là có mục đích gì?
Chẳng lẽ cậu ấm nhà giàu này vừa gặp tôi đã “tiếng sét ái tình”?

Phu nhân Lục nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó liếc Lục Phi Trì hai giây, dịu giọng nói:

“Trên bàn trà có trái cây, hai đứa ăn trước đi, mẹ đi chuẩn bị hợp đồng.”

“Tiểu Trì, con đã đồng ý để Tiểu Chu dạy kèm rồi thì không được giữa chừng thay đổi ý kiến hay bỏ ngang. Nếu không mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con.”

“À đúng rồi Tiểu Chu, dạy kèm tất cả các môn, ba buổi học thử là 1.000 tệ, sau khi chính thức học thì dạy trực tiếp là 800 tệ/giờ, dạy online là 600 tệ/giờ, tính theo tháng. Có vấn đề gì không?”

Ở thành phố chúng tôi, dạy kèm toàn bộ các môn với mức giá này là khá tốt rồi.

Tôi rất hài lòng: “Không có vấn đề gì ạ.”

Dù ở Bắc Kinh giá dạy kèm cao hơn, nhưng mức độ cạnh tranh trong ngành này cũng gay gắt hơn nhiều.

Sau khi phu nhân Lục rời đi, bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên lúng túng.
Tôi và Lục Phi Trì mặt đối mặt, không ai nói gì.

Tôi vừa âm thầm đánh giá cậu ta, vừa nhìn quanh căn phòng, thầm cảm thán trong lòng.
Phải công nhận nhà họ Lục đúng là giàu thật, nội thất trong biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Lục Phi Trì cũng rất điển trai, chỉ là mái tóc màu xám bạc nhìn hơi chói mắt.
Đang miên man suy nghĩ, cậu ta đột nhiên lên tiếng:

“Cô giáo, chị nhìn đủ chưa? Nếu chưa thì cứ tiếp tục.”

Tôi bị giọng nói của cậu ta làm giật mình.
Lập tức hoàn hồn, tôi vội chuyển chủ đề:

“Vậy nghĩa là em đồng ý để chị dạy kèm và sẽ tuân theo lộ trình học chị sắp xếp chứ? Cậu ấm nhỏ?”

Đã ký hợp đồng thì những chuyện này nên làm rõ từ trước.

Lục Phi Trì gật đầu nghiêm túc: “Chị chịu dạy mỗi ngày thì bảo gì em cũng nghe, không vấn đề.”

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu ta cũng dễ nói chuyện.

Tôi đồng ý nhận dạy kèm.
Dù sau này tôi quay lại trường và bận học, vẫn có thể giao bài từ xa và dùng video buổi tối để kiểm tra, giảng bài cho cậu ta.

Phu nhân Lục nhanh chóng mang hợp đồng đến, trong đó có ghi rõ cả phần thưởng đã hứa.
Cả hai bên ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Vừa đặt bút xuống, Lục Phi Trì đã không chờ nổi:

“Cô giáo, mình lên lầu thôi, em cũng muốn thi đại học Bắc… Bắc Kinh.”

“Đã ký hợp đồng thì chị là gia sư của em rồi, không được dạy thêm cho người khác nữa!”

Nói rồi, cậu ta giật lấy cặp sách của tôi, vừa xách vừa bước lên lầu, miệng còn nghêu ngao hát tên tôi.
Tâm trạng hình như rất tốt?

Có vẻ như cậu ấm nhỏ này rất bá đạo và chiếm hữu mạnh đấy.

Tôi khẽ gật đầu với phu nhân Lục để báo cáo rồi lặng lẽ theo sau Lục Phi Trì lên lầu.

8

Tối hôm đó, sau khi ăn đồ nướng xong về nhà, tôi nhận được tin nhắn chuyển khoản học phí từ phu nhân nhà họ Lục — tổng cộng hơn 68.000 tệ.

Buổi tối, tôi mất hơn ba tiếng đồng hồ để tổng hợp các câu sai trong bài thi cuối kỳ của Lục Phi Trì, kèm theo các kiến thức liên quan và bài tập, in ra đóng thành tập.

Sáng hôm sau, tôi mang theo đủ loại tài liệu, ngồi xe của nhà họ Lục đến tiếp tục công việc gia sư.

Cho đến tận khi tôi và Lục Phi Trì đều sắp phải nhập học, buổi học kèm mới tạm dừng.

Suốt gần năm mươi ngày, Lục Phi Trì đã nắm vững toàn bộ kiến thức cơ bản của các môn.
Việc ghi nhớ từ vựng tiếng Anh và thơ cổ cũng theo kịp tiến độ.

Ba ngày cuối cùng trước khi nhập học, tôi phải chuẩn bị giấy tờ cần thiết cho tân sinh viên, đồng thời đi mua một số đồ dùng cần thiết.

Lục Phi Trì cũng cần thời gian thư giãn đầu óc.

Ngày tôi lên đường nhập học, chính Lục Phi Trì lái xe đưa tôi ra sân bay.
Cậu ta nói, trên chứng minh thư của mình khai lớn hơn một tuổi, vậy là đã đủ tuổi trưởng thành, bảo tôi không cần lo.

Trước khi vào khu kiểm tra an ninh, Lục Phi Trì hỏi tôi:

“Trung Thu và Quốc Khánh năm nay chị có về không?”

Tôi rút điện thoại ra định xem lịch, cậu ta liền cắt lời:

“Năm nay Quốc Khánh trước Trung Thu mấy ngày, chắc chắn được nghỉ liền kề.”

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp:

“Nếu được nghỉ hơn năm ngày, thì chị sẽ về.”

“Chị phải giữ lời đó nhé!”

Từ Thâm Quyến bay đến Bắc Kinh, cộng với thời gian làm thủ tục sân bay, tổng cộng mất sáu tiếng tôi mới đặt chân đến khuôn viên Đại học Bắc Kinh.

Dưới sự giúp đỡ của các anh chị khoá trên, tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học, chuyển vào ký túc xá bốn người/phòng, và báo bình an cho mẹ.

Ba bạn cùng phòng của tôi là:

Từ Thanh Đảo: Tô Sơ Nhụ, đứng top 20 tỉnh trong kỳ thi đại học.

Hai bạn còn lại đến từ Thành Đô và Vũ Hán, đều là sinh viên được tuyển thẳng.

Cả bốn chúng tôi đều học ngành Hóa học và Kỹ thuật phân tử, nhưng chỉ riêng tôi là học chuyên ngành Vật liệu cao phân tử, vì sau khi tốt nghiệp tôi sẽ quay lại Thâm Quyến — nơi mà chuyên ngành này phù hợp với định hướng nghề nghiệp của tôi.

9

Lịch học của năm nhất ngành tôi không quá dày, nên tôi cố gắng xử lý hết mọi việc vào ban ngày, để lại hai tiếng buổi tối dành cho việc dạy kèm Lục Phi Trì.

Tối đầu tiên dạy học từ xa qua video, tôi vẫn chưa quen lắm.
Dù đã cố nói thật nhỏ, vẫn bị mấy bạn cùng phòng phát hiện.
Các bạn ấy tỏ ra rất tò mò về học sinh mà tôi đang kèm, thậm chí còn hùa nhau trêu chọc:

– “Chu Tĩnh ơi, em trai đẹp trai thế này thì đừng bỏ lỡ nha~”
– “Thanh mai trúc mã à? Chắc nó chưa có bạn gái đâu nhỉ?”
– “Không phải là ‘chồng nuôi từ bé’ chứ? Không thì chị lên tận Bắc Kinh rồi mà còn dạy từ xa kiểu này, quá có tâm luôn đó!”

Còn Lục Phi Trì, qua màn hình thôi mà tôi cũng nhìn thấy rõ — từ má, cổ cho đến tai đều đã đỏ bừng lên.

Tôi bất đắc dĩ tháo tai nghe xuống, cắt ngang chuỗi hóng chuyện của họ:

– “Tôi ký hợp đồng dạy kèm với mẹ cậu ấy, có thu phí hẳn hoi, đừng đoán mò nữa.”
– “Cậu ấm bên kia ngại lắm đấy, nghe mấy lời này mà ảnh hưởng đến trạng thái học thì làm sao?”
– “Với lại tôi còn phải yêu đương đàng hoàng ở đại học nữa nhé! Nếu vì mấy lời đồn linh tinh mà làm lỡ mất đào hoa của tôi, mấy bà định bồi thường tôi một anh bạn trai à?”

Tô Sơ Nhụ vừa cười vừa khoác vai tôi, quay lưng lại phía màn hình bên kia, lớn tiếng nói:

– “Đền chứ sao không! Bạn trai tôi học ở khoa Văn Đại học Bắc Kinh, hôm nào tôi bảo anh ấy giới thiệu cho bà vài anh chàng đẹp trai!”

– “Tốt quá, chờ mong nha.”
Tôi đáp chơi vậy thôi.
Thực ra, tôi chưa từng thật sự nghĩ đến việc yêu đương. Nói vậy chỉ để cắt đứt hy vọng của Lục Phi Trì.

Mục tiêu của tôi là học hành và kiếm tiền, thoát khỏi cảnh nghèo.

Rất nhanh, các bạn cùng phòng cũng chuyển chủ đề. Tôi kết thúc buổi dạy kèm trong tối đó.

Sau khi rửa mặt, nằm trên giường lướt điện thoại, tôi nhận được tin nhắn của Lục Phi Trì:

Lục Phi Trì: [Cô giáo, chị có thể đừng yêu ai trong thời gian này được không? Chỉ một năm thôi.]
Lục Phi Trì: [Em biết mình không có tư cách yêu cầu gì, cũng đã hứa sẽ nghiêm túc học hành.]
Lục Phi Trì: [Coi như em xin chị đó, cho em một năm có được không?]
Lục Phi Trì: [Hình ảnh đính kèm] — một tấm selfie cậu ta trùm chăn, đôi mắt hoe đỏ, vừa tủi thân vừa nhẫn nhịn.

Tôi để 20 phút sau mới trả lời:

[Chị cho em một năm để âm thầm nhớ nhung. Còn tương lai thế nào, phải xem biểu hiện của em.]