Giang Việt lại đưa tôi về nhà cậu.
Đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nhà cậu ấy.
“Em vào phòng ngủ đi. Ở yên trong phòng, không được bước ra ngoài!”
Tôi đồng ý không bước ra ngoài thì thật sự ngoan ngoãn không rời phòng nửa bước.
Tôi khẽ mở cửa một khe nhỏ, thò đầu ra ngoài:
“Giang Việt, em… muốn uống nước.”
Giang Việt liếc nhìn tôi, không nói gì, đứng dậy đi rót nước cho tôi.
Nửa tiếng sau, tôi lại mở hé cửa.
Thò đầu ra hỏi nhỏ: “Giang Việt, em mượn sạc điện thoại được không?”
Cậu lại mang sạc đến cho tôi.
Chưa bao lâu sau, tôi lại mở cửa, dè dặt hỏi: “Em ra đi vệ sinh được không…?”
Lần này, Giang Việt chẳng buồn ngẩng mắt lên: “Đi đi.”
Đến mười giờ rưỡi, tôi lần thứ tư mở cửa:
“Giang Việt… em không ngủ được…”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt vô cảm.
Chỉ một ánh mắt thôi, tôi đã chột dạ rụt ngay đầu vào.
Nằm trên giường, tôi ngây người nhìn trần nhà.
Trong lòng nghẹn ngào đến phát đau.
Trước đây Giang Việt chưa bao giờ lạnh nhạt với tôi như thế.
Tôi biết, là do tôi quá đáng, cậu ấy mới giận.
Là tôi tham lam quá rồi.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã trải qua cùng Giang Việt,
lòng tôi càng thêm uất ức, đau khổ.
Nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.
Tôi trùm kín chăn, cắn chặt tay mình, không dám phát ra tiếng khóc,
khóc đến mức gần như sụp đổ.
Cảm giác tê dại quen thuộc lại lan khắp tứ chi.
Khó chịu đến nỗi tôi chẳng thể thở nổi.
Trong mơ màng, tôi dường như đã thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi giật mình tỉnh dậy, mới quá nửa đêm.
12
Trời đã sáng hẳn.
Giang Việt đưa tôi về trường rồi lập tức quay người rời đi.
Đang trong tiết học, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Tứ đứng ngoài cửa.
Chiếc bút trong tay tôi lập tức rơi xuống bàn.
Tôi cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy anh ta.
Muốn nhặt lại bút,
nhưng tay tôi run đến mức không cầm nổi.
May mắn là tiết học này vừa hết thì cũng đến giờ ăn trưa.
Tôi lẫn vào đám đông, cố gắng trốn khỏi ánh mắt Chu Tứ.
Buổi chiều, tôi không vào lớp nữa, chỉ trốn bên ngoài.
Tôi chẳng làm gì, chỉ ngồi thẫn thờ.
Trời dần tối, tôi bắt đầu thấy sợ.
Nhưng tôi không dám về ký túc xá.
Sợ rằng Chu Tứ đang chờ ở đó.
Tôi lấy điện thoại, nhập dãy số mà bao đêm tôi từng muốn gọi đi.
Chuông vừa đổ hai tiếng, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Tôi lại gọi lại.
Lần này, cậu ấy bắt máy.
“Ai đấy?”
Tôi run giọng: “Giang Việt…”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lẽo của Giang Việt:
“Lại định nói không có chỗ nào để đi à?”
Chỉ cần nghe thấy giọng cậu ấy, nước mắt tôi lại không kiềm được tuôn rơi.
Tôi thành thật nói: “Em… bỏ nhà đi rồi.”
Điện thoại vang lên tiếng cười lạnh lẽo của Giang Việt:
“Bỏ nhà đi là lại bám lấy tôi à? Tôi là con chó em muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi chắc?”
Tôi cắn môi dưới, cố nhịn không bật khóc thành tiếng:
“Xin lỗi…”
Đầu dây bên kia im lặng suốt nửa phút.
“Em đang ở đâu?”
13
Tôi ngồi ven đường, khóc đến không thở nổi.
Khi Giang Việt đến nơi, trời đã tối đen.
“Khóc cái gì? Không phải tôi lại đến làm chó cho em rồi đây sao?”
Cậu ta mang vẻ mặt cực kỳ bất mãn, dùng áo mình lau nước mắt cho tôi:
“Đi thôi.”
Tôi níu chặt áo cậu ấy, lê từng bước theo sau.
Chợt nghe Giang Việt than thở bằng giọng u oán:
“Cả đám quần áo của tôi chẳng có cái nào còn nguyên vẹn hình dáng.”
Tôi vội buông áo cậu ấy, chuyển sang kéo quần.
Ánh mắt Giang Việt quay lại nhìn tôi lập tức thay đổi:
“Kéo áo tôi chưa đủ, còn định giở trò lưu manh?”
Tôi hoảng hốt buông tay, lại túm về áo cậu ấy.
Cứ như vậy, tôi theo Giang Việt về nhà.
Cậu ấy bực bội đi nấu cơm, suốt quá trình chẳng nói lấy một câu.
Mang ra hai bát mì trứng cà chua.
Tôi ăn được hai miếng đã không nuốt nổi nữa.
Giang Việt cau mày hỏi tôi:
“Anh nấu khó ăn lắm hả?”
“Không… em ăn không nổi thôi.”
Giang Việt định mở miệng nói gì đó.
Tôi sợ cậu ấy nổi giận, liền cúi đầu xuống ăn tiếp trước khi cậu ấy kịp lên tiếng.
Lại cố ăn thêm vài miếng, tôi thật sự chịu hết nổi.
Lén lút quan sát sắc mặt Giang Việt.
Có vẻ như cậu ấy đang rất bực.
Nhưng cậu ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ đổ chỗ mì trong bát tôi vào bát mình.
Dạo này ngoài chuyện mất ngủ, tôi còn chán ăn.
Có khi cả ngày chỉ ăn một bữa mà còn chẳng ăn được bao nhiêu.
“Đi tắm đi, tắm xong thì ngoan ngoãn ở trong phòng, không được ra ngoài.”
Tôi chạy về phòng Giang Việt, lấy đại một chiếc áo thun hơi biến dạng làm đồ ngủ.
“Giang Việt…”
Giang Việt đang rửa bát, không ngẩng đầu lên: “Nói đi.”
“Em không có đồ lót để thay…”
Giang Việt quay đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Rõ ràng chẳng nói gì, nhưng ánh mắt kia lại như muốn mắng tôi cả ngàn câu.
Cậu ấy đặt bát xuống, lau khô tay rồi ra ngoài.
Không lâu sau mang về cho tôi một bộ nội y mới cùng đồ lót dùng một lần.
Tôi ôm đống đồ mới vào nhà tắm.
Phải nói, nội y cậu ấy mua lại vừa khít đến bất ngờ.
Tóc còn ướt, tôi bước ra khỏi phòng tắm:
“Giang Việt, máy sấy tóc để đâu vậy?”
Cậu ấy tìm máy sấy cho tôi, mặt vẫn lạnh tanh, rồi vào phòng tắm.
Lạnh lùng tìm cái chậu, ném đồ lót của tôi vào.
Cuối cùng lạnh lùng đi giặt đồ lót giúp tôi.
Tôi không nhịn được lên tiếng:
“Cái đó… Giang Việt…”
Giang Việt lạnh giọng cắt ngang:
“Tự giặt được không?”
“… Không.”
Tôi ngoan ngoãn im miệng.
Sấy tóc xong tôi chạy thẳng về phòng,
ôm lấy gương mặt nóng bừng, có chút xấu hổ.
14
Nằm mãi trên giường vẫn không sao ngủ được.
Tôi ra ngoài rót một cốc nước.
Vừa uống nước, vừa nghịch điện thoại.
Đây là tài khoản WeChat mới của tôi.
Không biết từ khi nào kết bạn với một người lạ, suốt ngày gửi quảng cáo.
Tôi mở ảnh đại diện lên định xóa đi, lại lo đó là người quan trọng.
Lật lại tin nhắn từ đầu đến cuối.
Xác định không có gì cần thiết, tôi mới xóa.
Bên tai chợt vang lên giọng nói mang đầy mỉa mai:
“Xóa người ta do dự thế, sao xóa tôi lại dứt khoát vậy?”
Tôi theo phản xạ quay đầu lại, cũng không biết Giang Việt đứng đó từ bao giờ.
“Vì muốn cắt đứt với tôi mà đổi cả số điện thoại, cả WeChat,
sao không thấy em tuyệt tình với người khác được như vậy?”
Tôi cúi đầu, chẳng biết làm sao để giải thích cho mình.
Thậm chí tôi cũng không thể giải thích với cậu ấy rằng đổi số điện thoại không phải vì muốn trốn tránh cậu ấy.
Chính vì sự im lặng của tôi, Giang Việt lại cười tự giễu.
“Là em chủ động dây dưa với tôi, chơi chán rồi thì vứt bỏ.
Bây giờ hứng thú lại nổi lên, lại muốn bám lấy tôi.
Kỷ Vãn, đùa giỡn tình cảm của tôi một lần vẫn chưa đủ sao?
Cái trò bỏ nhà đi bụi này, tôi cũng theo em đóng kịch đủ rồi!
Đừng lấy bất cứ lý do gì để tiếp cận tôi nữa. Đây là lần cuối cùng!”
Những lời Giang Việt nói khiến tôi chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Tôi cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi…”
“Tôi bằng lòng làm chó cho em, không phải để em mặc sức đùa bỡn!
Nếu không thích tôi thì đừng tới trêu chọc!”
“… Biết rồi.”
Tôi đặt cốc nước xuống, chạy về phòng.
Giang Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cậu ta cười khẩy một tiếng, khóe mắt đỏ ửng.
Cả người thoáng chốc như vụn vỡ.
Tôi trốn trong phòng, nước mắt không ngừng rơi.
Là tôi quá tham lam.
Vừa thích cậu ấy, vừa muốn ở bên cậu ấy,
lại vừa sợ cậu ấy biết quá khứ dơ bẩn của mình.
Đêm đó, tôi gần như lại không thể chợp mắt, sắc mặt hốc hác mệt mỏi.
Giang Việt nhìn thấy, khẽ cau mày:
“Nói mấy câu thôi chứ đâu có mắng em, làm như tôi bắt nạt em không bằng.”
Tôi ngậm bàn chải đánh răng, không dám đáp lại, sợ chọc cậu ấy nổi giận hơn nữa.
15
Giang Việt đưa tôi tới cổng trường, lúc tạm biệt còn dặn dò:
“Ăn uống cho tử tế vào, gầy nhom rồi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
Vừa quay người, tôi liền bắt gặp Chu Tứ.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác toàn bộ máu trong người mình đông cứng lại.
Tôi vội vàng chạy về nắm lấy tay Giang Việt.
Cậu ấy khó hiểu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt liền đối diện với ánh mắt của Chu Tứ.
Trong mắt Giang Việt bỗng hiện lên vài phần cảnh giác, thậm chí còn có chút thù địch.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân Chu Tứ tiến lại gần phía sau.
“Kỷ Vãn, gã đàn ông này là ai? Chính hắn đã dạy hư em à?”
Tôi nắm chặt tay Giang Việt, chân mềm nhũn, gần như đứng không vững.
Giang Việt cúi mắt nhìn bàn tay đang run nhẹ nhưng lại bám chặt lấy mình.
Bàn tay cậu ấy siết lại, “Đi thôi.”
Sau lưng vang lên tiếng quát của Chu Tứ:
“Đứng lại! Một thằng sinh viên nghèo lấy tư cách gì dắt em gái tôi đi!”
Giang Việt lạnh lùng quay đầu lại.
Giọng điệu so với khi giận cũng chưa từng lạnh lẽo và sắc bén đến thế:
“Nói cũng đúng, tôi chỉ là sinh viên nghèo.
Chẳng có gì trong tay, nên tôi làm chuyện gì cũng không cần cố kỵ. Anh muốn thử không?”
Chu Tứ nghe ra lời đe dọa trong câu nói đó: “Mày!”
Chu Tứ biết rõ kiểu người như Giang Việt, một khi nổi điên lên thì chẳng biết sợ ai.
Đương nhiên không dám cứng đầu đối đầu với cậu ta.
Hắn ta liền trút giận sang tôi:
“Kỷ Vãn, em theo một thằng sinh viên nghèo bỏ nhà đi, có biết mọi người lo cho em thế nào không? Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa, quay về đây!”
Giang Việt lạnh lùng đáp lại:
“Nếu cô ấy muốn đi với anh, tôi tuyệt đối không ngăn cản.”