10
Bị anh quấy nhiễu thế này, trong lòng tôi như một nồi lẩu đang sôi ùng ục.
Tôi đưa tay xoa đầu anh, như đang dỗ dành một chú cún nhỏ bị mưa làm ướt sũng.
Bác sĩ Thẩm cao lãnh của tôi, sao lại rơi “ngọc trai nhỏ” rồi hả…

Anh không chịu buông tay, cứ dùng chóp mũi cọ nhẹ vào hõm cổ tôi.
“Được rồi được rồi, ngoan nào, còn nhiều bệnh nhân đang chờ đấy.”

Phải làm sao đây?
Đàn ông bị mình chọc cho khóc thì chỉ còn cách tự mình dỗ thôi.

Thẩm Mặc Tầm không làm “ba” nữa rồi.
Giờ đến lượt tôi phải làm “mẹ”.

Lúc kiểm tra, tôi cắn chặt răng,
Xấu hổ đến mức không dám mở mắt.
Cái tên Thẩm Mặc Tầm này đúng là không khách sáo chút nào.

“Đau đấy!”
“Được rồi được rồi, anh nhẹ tay mà.”
“Thẩm Mặc Tầm, anh đang trả thù riêng đấy à?”
“Bé con, anh với em có thù gì sao?”

Tôi giật mình tròn mắt nhìn anh:
“Anh gọi em là gì cơ?”
“Anh học từ ai đấy hả?”

Anh nhẹ cắn môi dưới đã hơi sưng đỏ, ánh mắt đầy ai oán:
“Còn ai dạy được ngoài em?”

Ý gì đây?
Người này… càng lúc càng trơn như chạch, đáng sợ thật sự.

Tới khi kiểm tra xong, trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Mặc Tầm tháo găng tay ra, nét mặt bỗng nghiêm túc hẳn.
“Thiển Thiển, có lẽ phải làm một tiểu phẫu.”
“Hả?”

Sự thật chứng minh, cảm xúc tiêu cực không biến mất chúng sẽ tích tụ… thành u tuyến vú.

Trong quá trình làm các thủ tục tiếp theo, Thẩm Mặc Tầm nhất quyết đi cùng tôi.
Cuối tuần, người đến bệnh viện đông như trẩy hội.
Anh nắm chặt tay tôi, miệng bảo “sợ em đi lạc”.

“Bác sĩ Thẩm, như thế này dễ bị hiểu lầm lắm đó.”
“Còn sợ gì nữa, môi cũng hôn rồi mà.”

Tôi á khẩu, không biết cãi lại ra sao.

Lúc đến quầy thanh toán, anh còn nhanh hơn tôi, giơ mã thanh toán trước.
Tôi cuống quá, bật dậy chắn điện thoại anh lại.
Kết quả bị anh dùng một tay giữ đầu:
“Thẩm Mặc Tầm! Sao anh lại trả tiền thay tôi?”
“Diệp Thiển, còn em thì sao lại hôn anh?”

Được rồi, người ta ngốc mà giàu.
Tôi bĩu môi tức giận.

Ngay sau đó, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy môi tôi:
“Cả giận mà thành bệnh rồi, còn dỗi cái gì nữa?”

11
Những ngày nằm viện, vị phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất bệnh viện hóa thành bảo mẫu riêng của tôi.

Chuyện là như này,
Sáng sớm hôm đó, tôi đang ngủ ngon thì bỗng ngửi thấy mùi cháo hải sản thơm lừng.
Chắc là đói quá nên mơ mộng rồi.
Nhưng… sao lại nghe thấy tiếng cười?

“Đồ mèo ham ăn, đừng chép miệng nữa, dậy ăn sáng nào.”
Tôi choàng tỉnh mở mắt.
Trời ơi!

Một gương mặt đẹp trai đập vào mắt.
Tôi cưới Thẩm Mặc Tầm rồi sao?

“Chồ—”
Chữ “chồng” chưa kịp thốt ra, tôi đã tự chửi mình đúng là mê trai hết thuốc chữa.

“Bác sĩ Thẩm, sao anh lại đến đây?”
Tôi vội kéo chăn trùm kín nửa mặt.

Anh khẽ nhếch môi, dịu dàng nói:
“Công việc chính của anh là chăm sóc bệnh nhân mà.”
“Nào, rửa mặt rồi ăn cháo. Anh nấu cháo hải sản mới toanh đấy.”

Anh xoa đầu tôi, còn nhéo nhẹ má tôi.
Đúng là bác sĩ sắp… làm hư bệnh nhân mất rồi!

Những ngày sau đó, cái dạ dày của tôi còn được nuông chiều hơn cả tôi.

(Thứ Hai)
Dưỡng bệnh Thiển: [Bác sĩ Thẩm, hôm nay ăn gì?]
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Súp gà nấm Matsutake.]
Dưỡng bệnh Thiển: [Em muốn ăn lẩu cơ.]
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Ngoan, anh nhúng thịt bò vào trong súp cho em rồi.]
Dưỡng bệnh Thiển: […]

(Thứ Ba)
Dưỡng bệnh Thiển: [Lão Thẩm, hôm nay bổn tiểu thư ra trận đây.]
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Anh đến liền. Phẫu thuật xong mình đi ăn ngon nhé.]
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Sao “lão” lại không đi kèm với “chồng”?]
Dưỡng bệnh Thiển: [Ủa khoan, rốt cuộc anh học mấy thứ này từ đâu ra vậy!?]

(Thứ Tư)
Dưỡng bệnh Thiển: [Hôm nay em xem video có anh trai múi làm mì cua sốt trứng muối.]
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Có liền.]
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Không được nhìn mấy người đàn ông kiểu đó!]
Dưỡng bệnh Thiển: [Người ta đàng hoàng mà! Em cứ xem đó!]

(Thứ Năm)
Bác sĩ Thẩm – bản bảo mẫu: [Hôm nay xuất viện nhé, lát nữa anh dẫn em đi ăn một bữa thật ngon!]
Dưỡng bệnh Thiển: [Yeahhh!]

12
Sau khi trả lời tin nhắn của Thẩm Mặc Tầm, tôi đứng lên cân điện tử trong phòng bệnh với tâm trạng đầy lo âu.
Và rồi… hai mắt tối sầm.

Ai đời người ta đi phẫu thuật xong mà lại tăng tận 1,5kg chứ?
Xuất viện xong, tôi nhất định phải sa thải “bảo mẫu Thẩm”.

Tôi đang hối hận khôn nguôi thì “rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đá bật ra.
Hôm nay Thẩm Mặc Tầm bị gì vậy? Sao lại thô lỗ thế?
Tôi thò đầu ra nhìn thì…

Trong khoé mắt lướt qua một bóng đỏ.
Tôi hoảng hốt lùi lại, rồi mới thấy rõ — một bó hồng siêu to đang bị kẹt ở khung cửa.

Người ôm hoa nghiến răng phát ra tiếng rên rỉ.
“Chị yêu ơi, em tới thăm chị đây~”

“Cố Nam, em… em em…”
Tôi sốc đến không thốt nên lời,

Chỉ có thể há hốc miệng nhìn cậu ta dùng sức lôi kéo,
Cánh hoa hồng rơi rụng như mưa,
Căn phòng bệnh nghiêm túc trong chớp mắt hóa thành hiện trường cầu hôn.

Cố Nam dồn lực, “soạt”, bó hoa thoát khỏi khung cửa.
Cậu ta loạng choạng…
Rồi nhẹ nhàng ngã vào lòng tôi.

Trong vòng tay tôi, Cố Nam thở hồng hộc, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Hôm nay cậu mặc sơ mi lụa đen,
Trên ngực còn cài một bông hồng,
Ra dáng một thiếu gia phong lưu đến kỳ lạ.

“Chị yêu, 299 đóa hồng, chị có thích không?”
Cậu ta nhướng mày hỏi tôi.
Tôi lập tức đẩy cậu ra:
“Lại tiêu tiền bậy bạ, đến lúc ba em trách thì lại đòi sa thải tôi nữa cho xem!”

Cố Nam lập tức nheo mắt, bày ra vẻ mặt như chó con ngoan ngoãn.
Tuy không có đuôi, nhưng thần thái thì không khác gì một con Shiba ngơ ngác.

“Chị yêu, chị đỡ chưa?”
“Dạo này không thấy chị ở công ty, em lo đến mức chẳng nuốt nổi cơm…”
Vừa nói vừa kéo ống tay áo tôi, tỏ vẻ ấm ức:
“Ba em định dẫn em đi đổi chiếc Ferrari mới, mà em chẳng có hứng tiêu tiền gì cả…”

Khổ quá đi mất, thật là bi kịch.
Tôi trợn trắng mắt.
“Chỉ là một cuộc tiểu phẫu, chị hồi phục gần như hoàn toàn rồi.”

Đột nhiên, Cố Nam quỳ một gối trước mặt tôi.
“Vậy thì tốt rồi, chị yêu, tối nay em dẫn chị đi chơi giải sầu nhé?”
Tôi vừa định từ chối,
Thì ngoài cửa chợt xuất hiện một bóng người…

13
Một linh cảm chẳng lành ập đến.
“Các người đang làm gì đấy?”

Thẩm Mặc Tầm đứng trước cửa, gương mặt âm trầm đến dọa người.
Giọng nói thấp đến đáng sợ.

Cố Nam nghe vậy liền đứng thẳng người, còn nép sát vào tôi.
“Bác sĩ, chị Thiển của tôi hồi phục sao rồi?”

Trong không khí vang lên một tiếng cười lạnh.
“Hừ, cậu là gì của cô ấy?”

“Tôi tất nhiên là người thân của chị ấy rồi. Còn bác sĩ, anh là ai mà xen vào?”
Cố Nam ưỡn ngực đáp lại,
“Người yêu? Anh cũng xứng?”

Thẩm Mặc Tầm cũng không giả vờ nữa, lập tức kéo khẩu trang xuống.
Ánh mắt anh càng lúc càng lạnh,
Mà cái cách anh tháo khẩu trang ấy… đẹp trai muốn xỉu.
Tôi lại suýt lên cơn mê trai.

Hai người không nói không rằng, bắt đầu đấu khẩu:

“Chị tôi gần như ngày nào cũng ở bên tôi, tình cảm tốt cực kỳ, tám tiếng không nghỉ mỗi ngày!”
Ông anh ơi, đó là giờ làm việc công ty đấy.

“Nếu mơ mộng quá ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, tôi khuyên cậu nên đến khám chuyên khoa tâm thần của bệnh viện.”
Bác sĩ Thẩm cũng biết cà khịa ghê nhỉ!

“Xin lỗi, anh tưởng tôi đang mơ? Thật ra là vì cuộc sống của tôi chính là mơ ước của anh thôi!”
Ơ hơ, thằng nhóc này cũng “gắt” đấy.

“Cậu có công việc đàng hoàng không? Một năm kiếm được bao nhiêu? Ngày nào cũng ăn bám mà còn bốc phét ở đây!”
Chuẩn không cần chỉnh!

Cố Nam bị nói trúng tim đen, giận đến mức lỗ mũi bốc khói.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, hét lên:
“Tôi thấy anh đúng là có bệnh thật!”

Thẩm Mặc Tầm nhướng mày, lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta:
“Vậy cậu còn không mau cút đi, mang cả bó hoa rác rưởi đó theo.”

Hic…
Thấy tình hình càng lúc càng căng, tôi lập tức nhảy vào giữa hai người.
Dùng hai ngón tay chọc vào ngực cả hai mà dạy dỗ:

“Thứ nhất, mặc kệ các anh là ai, tôi mới là người bị bệnh, ở đây tôi có tiếng nói nhất!”
“Thứ hai, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, các anh cãi nhau nữa là tôi tống cổ cả hai đấy!”

Tuy cả hai đều tỏ vẻ không cam lòng,
Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lui binh.

Đúng là một màn hỗn chiến đã đời.

Sau khi Cố Nam rời đi, Thẩm Mặc Tầm xì hơi như quả bóng xì, mềm nhũn cả người.
Tôi xót xa quá, lập tức ôm lấy anh.

Thì ra từng ấy thời gian trôi qua, tôi vẫn chỉ thích một mình Thẩm Mặc Tầm.
Anh ấy… chắc cũng còn yêu tôi nhỉ?

Tôi đưa tay vẽ vòng tròn trên áo blouse trắng của anh.
“Thẩm Mặc Tầm, anh có muốn làm bạn trai em…”

“Thiển Thiển, anh biết làm thế là không đúng, nhưng… cho anh một tháng, được không?”

Hả?
Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã đoán trúng ý định đòi “yêu lại từ đầu”?
Mà lại… bảo tôi chờ thêm một tháng?
Tưởng anh sắp không kìm được nữa chứ!

Đầu óc đàn ông thật khó hiểu.
Tôi khẽ đẩy Thẩm Mặc Tầm ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của anh:
“Em sẽ đợi anh.”

Dù sao cũng đã đợi hai năm rồi,
Thêm một tháng… thì có là gì?

14
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, tôi – một nhân viên tận tụy – lại tiếp tục đi làm.
Chẳng biết mấy ngày tôi vắng mặt, thằng nhóc Cố Nam có gây chuyện gì không.

Cố Nam là thực tập sinh dưới quyền tôi.
Cũng là con trai cưng nhà sếp lớn.

Ban đầu, thằng nhóc này suốt ngày ăn chơi, chẳng lo làm ăn.
Sếp cũng hết cách, đành ném cậu ta cho tôi quản lý.
Tôi vốn định từ chối.
Sếp chưa nói thêm câu nào đã tăng cho tôi 10 triệu tiền lương.

Ừ thì… thật ra không phải tôi ham mấy đồng bạc ấy đâu.
Chẳng qua là muốn vì công ty, vì sếp mà gánh vác thôi.

Chuyện tôi quay lại đi làm, tôi không dám nói với Thẩm Mặc Tầm.
Dù sao thì cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nếu anh biết, nhẹ thì nhốt trong nhà, nặng thì trói lên giường mất.

Không ngờ bây giờ đi làm mà còn phải “lén lút” như đang làm chuyện xấu.

8 giờ sáng, tôi đang chen chúc trên tàu điện ngầm.
Thẩm Mặc Tầm nhắn tin:
【Thiển Thiển, anh đi làm rồi, em nhớ dậy ăn sáng nhé.】

Tôi không dám trả lời, giả vờ còn đang ngủ.

11 giờ trưa, anh gọi video.
Toang rồi!
Tôi nhảy loi choi trên chỗ ngồi như khỉ mắc mưa,
Cuối cùng quyết định từ chối cuộc gọi và gửi tin nhắn “gắt”:
【Hừ! Đang ngủ ngon thì bị anh làm phiền! Ghét quá!】

4 giờ chiều.
Thẩm Mặc Tầm lại nhẹ nhàng nhắn tin hỏi han:
【Thiển Thiển đang làm gì đó?】
Tôi đảo mắt lia lịa, đáp lại:
【Chuẩn bị ngủ nè.】

Một ngày trời mà toàn phải giả vờ… đúng là ngủ phát chán!

Nhưng sự thật chứng minh — người quá tận tâm cũng không ổn.
Vừa mới che giấu xong anh này, thì anh kia đã gọi đến.

“Chị yêu, chị có thể đến Lệ Doanh Quốc Tế một chuyến được không? Có chuyện rồi.”