8

“……”

Không hiểu nổi, fan của Tô Nhụy dựa vào cái gì mà cứ tin chắc cô ta là con gái đại gia vậy?

Cái niềm tin này còn mạnh hơn niềm tin của tôi rằng luận văn mình viết không phải là rác học thuật nữa!

“Tổng giám đốc Hách!”

Tô Nhụy run run hàng mi, nước mắt như hạt châu rơi lã chã, tỏ vẻ yếu đuối chạy về phía anh ấy.

Tôi đầy dấu chấm hỏi.

Gì đây?

Cô đồ giả mạo này có gian tình với Hách Lăng sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, tôi đã thấy Hách Lăng tránh né cô ta cực nhanh, y như thể cô ta là đống rác vậy.

Tránh xong, anh ấy còn nháy mắt với tôi.

Cái ánh mắt này tôi quá quen rồi — có ý muốn trêu người.

Tôi tò mò không biết anh ấy định giở trò gì, liền nói giọng châm chọc: “Ô kìa, tổng giám đốc Hách là đến chống lưng cho vị hôn thê của mình à?”

Hách Lăng vẻ ngoài thì lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười: “Tất nhiên.”

Hai chữ này như bơm căng lòng tự tin cho Tô Nhụy.

Tuy không hiểu sao Hách Lăng không vạch mặt mình, nhưng đã không vạch mặt thì chắc có lý do, vậy càng có lợi cho cô ta.

Tô Nhụy đứng ngay trước mặt Hách Lăng.

Cứ như thật sự là đại tiểu thư nhà họ Tô, vị hôn thê của Hách Lăng, cô ta vênh mặt nhìn tôi:

“Cô Nhan, làm ơn xin lỗi tôi đi!”

Vừa dứt lời, em tôi lập tức lao lên sân khấu, hô to về phía Hách Lăng:

“Anh rể, anh làm sao thế?”

“Đi công tác nước ngoài một chuyến mà lú lẫn rồi à?”

9

Cả khán phòng lại một lần nữa xôn xao.

Em tôi đứng cạnh tôi, tức tối trừng mắt nhìn Hách Lăng.

Nó nhỏ hơn tôi một tuổi, từ nhỏ đã rất thương và bảo vệ chị.

Hồi trước tôi và Hách Lăng quen nhau, khi nó biết được thì nhốt mình trong phòng khóc ầm trời.

Lúc chui ra thì mắt sưng húp, xắn tay áo định đi tìm Hách Lăng đánh cho một trận.

Tôi phải hết lời khuyên nhủ mới ngăn được nó.

Hách Lăng mất nửa năm mới làm em tôi chịu chấp nhận anh làm anh rể, giờ mà còn giở trò thì coi như toang.

Anh lập tức tránh xa Tô Nhụy.

“Em rể, đừng hiểu lầm.”

Anh cười tươi, kéo em tôi sang một bên.

Một tiếng “em rể” này làm đầu óc mấy người gần đó sắp nổ tung.

Rốt cuộc là tình huống gì đây?

Đường Tinh Dật là em rể của tổng giám đốc Hách?

Vậy chị của Đường Tinh Dật chính là vị hôn thê của tổng giám đốc Hách?

Nhưng nhìn Đường Tinh Dật chẳng có vẻ quen biết Tô Nhụy.

Vậy Tô Nhụy là ai???

Tin đồn tổng giám đốc Hách đính hôn với con gái độc nhất của nhà họ Tô…

“Mọi người đều thấy rồi, tin đồn đó là giả.”

Tô Nhụy yếu ớt giải thích.

“Tôi không hề đính hôn với tổng giám đốc Hách, chẳng qua không muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng nên không lên tiếng làm rõ.”

Tôi cạn lời luôn.

“Không muốn chiếm dụng mà suốt ngày mua hot search nhận mình là con gái đại gia?”

“Người ta chết là cô biết đi khóc mướn, chứng khoán tăng là cô biết đi mua, xe đâm tường là cô biết đi giả bộ, tổng giám đốc Hách lên tiếng là cô biết nịnh nọt.”

“Nếu anh ấy không lên tiếng, có phải cô sẽ mặc định mình là vợ sắp cưới của anh ấy luôn không?”

“Để tôi đoán thử, cái chiêu giả mạo con gái đại gia của cô cũng giống kiểu này hả?”

Cả khán phòng nhìn về phía tôi, bình luận livestream cuộn như điên.

Tô Nhụy hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.

“Cô nói bậy!”

“Tôi không có giả mạo!”

10

“Ồ ồ ồ, không có giả mạo cơ đấy.”

Giọng châm chọc của tôi làm Tô Nhụy tức điên.

“Cô Nhan, tôi chưa từng đắc tội gì với cô, sao cô cứ nhắm vào tôi hoài vậy?”

“Chẳng lẽ vì tôi được chọn vào đội debut?”

“Nếu vậy, tôi nhường suất debut cho cô.”

Fan bị lời cô ta dẫn dắt, lập tức ùa lên chửi tôi.

Trước mặt bọn họ, tôi lấy máy ghi âm ra.

Có cái mác “con gái đại gia” chống lưng, bọn họ chẳng sợ gì, vẫn chửi tục miệng không ngớt.

Tôi mỉm cười đeo tai nghe, đợi đến khi nghe thấy bọn họ mắng mệt rồi mới tháo ra, cất máy ghi âm, cầm mic lên.

“Bị mắng trước mặt bao người, tôi buồn quá.”

“Gần đây các người cẩn thận chút nhé, nếu có nhận được giấy triệu tập của toà thì đừng hoảng, là tôi đang kiện các người đòi bồi thường tổn thất tinh thần đó.”

Nói xong, tôi nhìn sang Tô Nhụy.

“Cô nói mình không giả mạo con gái đại gia, tức là cô thật sự là con gái đại gia chứ gì?”

Đến nước này rồi, Tô Nhụy chỉ có thể cố cứng.

Dù sao cô ta cũng đóng vai con gái đại gia suốt ba tháng nay mà chưa ai ra mặt phủ nhận.

Biết đâu nhà họ Tô ngầm thừa nhận rồi cũng nên.

Nghĩ vậy, gương mặt vẫn còn in vết tát của cô ta càng thêm tự tin.

“Đúng vậy! Tôi chính là con gái độc nhất của nhà họ Tô!”

“Vậy gọi thử cho bố mẹ cô xem.”

Một câu của tôi khiến Tô Nhụy khựng lại.

Tôi cười tủm tỉm nhìn cô ta.

“Cô Tô, không lẽ sợ rồi à?”

Tô Nhụy vội vàng phủ nhận: “Sao lại sợ!”

Cô ta lấy điện thoại ra: “Nếu tôi gọi cho bố tôi, cô phải xin lỗi tôi trước mọi người!”

“Được thôi. Nhưng nếu bố cô không phải đại gia, thì tự tát mình vài cái nhé.”

Tô Nhụy hít sâu một hơi, bấm số lia lịa trên điện thoại.

MC vội vàng dúi mic lại gần điện thoại.

Vài giây sau, đầu dây bên kia có người bắt máy.

“Nhụy Nhụy, có chuyện gì cần bố vậy con?”

Giọng nói này…

Tôi quay đầu, nhìn em tôi, thấy trong mắt nó cũng đầy kinh ngạc.

11

Quỷ thật, giọng này nghe giống ba tôi ghê!

Ngay cả tôi — con gái ruột còn không dám chắc, huống chi là em tôi.

Em tôi chẳng buồn tranh cãi với Hách Lăng nữa, chạy vụt lại nhỏ giọng hỏi:
“Chị, có khi nào dượng nuôi con riêng bên ngoài không?”

“Không thể đâu.”

Tôi nhắn tin cho mẹ.

Mẹ tôi trả lời rất nhanh:
“Ba con đang làm việc ngay trước mắt mẹ nè, chưa hề đụng vào điện thoại.”

Tôi nhét điện thoại vào tay em, nhìn sang Tô Nhụy:
“Tô Nhụy, cô tự tát mình đi được rồi đó.”

Tô Nhụy còn chưa kịp phản ứng, fan của cô ta đã nhảy ra trước:
“Gấp cái gì? Mới nghe giọng đã chắc là bố của con gái nhà giàu à? Cô là thần tiên chắc?”

“Nhụy bảo đừng sợ, tụi mình cùng nhau cho cô ta biết mặt, bắt cô ta xin lỗi!”

Tô Nhụy bày ra bộ dạng đóa hoa trắng kiên cường, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười.

Sau đó nũng nịu với đầu dây bên kia:
“Ba ơi, có người nghi ngờ thân phận của con, nói con giả mạo con gái nhà giàu. Ba có thể đến chỗ tuyển chọn một chuyến không?”

“Con gái ngoan, ai dám nghi ngờ con chứ?”

“Nhà mình có ai để người ta bắt nạt à? Con đợi đi, ba lập tức đến giúp con lấy lại công bằng!”

Nói xong, cuộc gọi ngắt.

Tô Nhụy hếch cằm nhìn tôi.

Tôi và em nhìn nhau, cả hai đều tròn mắt.

Gớm thật, chơi lớn ghê vậy?

“Chị, cô ta với ông bố kia tự tin ở chỗ nào thế?”

“Không biết, cứ chờ xem.”

Nghe nói ba Tô Nhụy sắp tới, fan của cô ta lập tức phấn khích.

Chúng nó la ó đòi tôi xin lỗi, Tô Nhụy thì ra vẻ rộng lượng:
“Không cần.”

“Để tránh cô Nhan không chịu nhận lỗi, cứ đợi ba tôi đến rồi xin lỗi cũng chưa muộn.”

Em tôi liếc cô ta, ghé vào tai tôi thì thầm:

“Chị, hay là gọi luôn dì với dượng qua đây đi?”

12

Phải gọi chứ.

Tôi cũng muốn xem Tô Nhụy đang giở trò gì.

Tôi gửi định vị cho mẹ:
“Mẹ ơi, lát nữa ba làm xong việc hai người cùng qua đây nhé.”

“Mẹ biết rồi, con yêu.”

Vừa cất điện thoại, Hách Lăng đã ghé sát lại.

“Tô Tô~ nhớ anh không?”

“Em nhớ anh muốn chết nè hu hu.”

Tôi bĩu môi:
“Tối qua gọi video mà có người không nói hôm nay sẽ về nha.”

“Em trai này, anh như vậy có đáng yêu nữa không?”

Em tôi hóng chuyện không sợ lớn chuyện:
“Không đáng! Chị, để em giới thiệu cho chị người khác tốt hơn!”

Hách Lăng trừng mắt nhìn nó:
“Người lớn đang nói chuyện, con nít đừng xen vào.”

Rồi quay sang tôi:
“Anh cố tình muốn tạo bất ngờ cho em mà~”

Ba người chúng tôi chẳng hề tránh né gì cả, khiến xung quanh xì xào bàn tán.

Bọn họ không ngờ tôi và Hách Lăng lại thân thiết như vậy.

Hơn nữa nhìn cái kiểu Hách Lăng dính lấy tôi, rõ là anh ấy chủ động.

Fan của em tôi tò mò muốn chết, đứng trên khán đài cầm loa hét lớn:
“Anh ơi!! Cô gái xinh đẹp bên cạnh anh là chị ruột anh hả??”

Câu đó làm tôi giật cả mình.

Em tôi cũng bị doạ, hồi thần lại liền cầm mic đáp ngay:
“Đúng vậy!! Là chị tôi!! Chị tôi đẹp không? Vừa xinh vừa là học bá, chị gái siêu cấp luôn!!”

“……”

Hách Lăng hắng giọng.

Em tôi liếc anh một cái:
“Anh chàng kia là anh rể tôi!! Cũng tạm thôi!!”

“……”

Nhờ mấy “đứa con cưng” này mà…

Trước khi ba Tô Nhụy tới, ba chúng tôi đã lên top hot search luôn.

Nhờ vậy, càng có nhiều người đổ xô xem livestream này.

Tính đến lúc ba Tô Nhụy xuất hiện, livestream đã có hơn năm triệu người xem, và còn đang tiếp tục tăng.

“Chị, ba con nhỏ giả mạo kia đến rồi!”

Tôi ngẩng đầu.

Để xem ba cô ta là thần thánh phương nào, mà dám tự tin như thế!

13

“Ba~”

Tô Nhụy xách váy chạy đến mép sân khấu.

“Vãi chưởng!”

“Chị, sao ba cô ta nhìn giống dượng mình vậy?”

Tôi nhìn kỹ vài lượt: “Đang đeo khẩu trang mà, giống chỗ nào?”

“Dáng người giống ấy.”

Tôi lấy khẩu trang đeo lại.

Chăm chú nhìn ba của Tô Nhụy.

Tô Nhụy khoác tay ba mình, thút thít kể lể. Kể xong, hai cha con cùng hùng hổ đi tới.

MC rất tinh tế, đưa cho mỗi người một cái mic, vừa thấy ba cô ta định bước lên liền chặn lại:
“Hoan nghênh Chủ tịch Tô giá lâm.”

“Chủ tịch Tô, trong này nóng, ngài có muốn tháo khẩu trang không?”

Ba của Tô Nhụy khoanh tay sau lưng, vẻ kiêu ngạo y hệt con gái mình.

Ông ta gật đầu, tháo khẩu trang.

Ngay lập tức trong đầu tôi như có tiếng “Oài chưởng!” vang lên.

“Vãi thật!”

Em tôi bám chặt lấy cánh tay tôi:
“Chị! Là dượng!!”

“Không phải.”

Tôi hất tay nó ra:
“Ba chị có một nốt ruồi nhỏ giữa trán, ông ta không có.”

“MC à, mấy lời khác để sau hẵng nói.”

“Tôi đến đây để chống lưng cho con gái tôi. Vậy ai là người vừa nãy bắt nạt con tôi?”

Ánh mắt cả hội trường đổ dồn về phía tôi.

“Xong rồi, lần này chị của Đường Tinh Dật tiêu đời rồi.”

“Đúng thế, cứ đòi gặp ba của đại tiểu thư, giờ gặp rồi thì có giỏi thì cứng miệng tiếp đi.”

“Ba của đại tiểu thư giống hệt trong ảnh, để xem con nhỏ họ Nhan còn cãi nổi không!”