Anh ta đỡ tôi dậy, đưa tôi uống một cốc nước.
Rồi còn nắn nắn cánh tay tôi, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng:
“Em yếu quá rồi, không thể cứ ru rú ở nhà thế này, phải rèn luyện thêm, tối qua mới giữa chừng đã ngất, hôm nay tôi không nói, sau này tôi đưa em chạy bộ buổi sáng…”
Mắt tôi đỏ hoe:
“Tại sao anh lại mắng tôi nữa?”
Tối qua thì thôi đi, sáng sớm lại bắt đầu quở trách tôi.
Dù trong lòng tôi vẫn còn sợ Thẩm Triều, nhưng thật sự không chịu nổi nữa.
Thẩm Triều im bặt một lúc, thấy khóe mắt tôi đỏ hoe, dời ánh mắt đi:
“Thế này mà gọi là mắng à? Đúng là yếu ớt quá, tôi có nói nặng câu nào đâu, không tập thì thôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì?
“Tưởng tôi sẽ mềm lòng à? Nực cười, nhưng nể em nũng nịu nên tôi tạm tha cho em.”
Lảm nhảm cái gì vậy, copy sang Pinduoduo cũng không có phản ứng.
Tôi quay người, lấy tay bịt tai, không muốn nói chuyện với anh ta.
Thẩm Triều nhìn tôi thêm một lúc, đưa tay khẽ kéo tóc tôi:
“Này, dậy ăn cơm, tôi hâm mấy lần rồi.”
Lúc này, giọng hệ thống cũng vang lên, đầy oán trách:
【Ký chủ, sao lại tắt tôi, có gì mà hệ thống nghịch tập Long Ngạo Thiên không xem được chứ.】
Phát hiện bầu không khí cứng ngắc giữa tôi và Thẩm Triều, hệ thống như bừng tỉnh:
【Đánh con pháo hôi độc ác này rồi à, tôi biết ngay mà, phải cho nó biết tay, không sau này nó phản trời luôn, còn dám trộm tiền của anh đấy…】
Động tác ăn cơm của tôi khựng lại, liếc về phía hệ thống.
Hệ thống lập tức đơ máy, thấy đôi mắt tôi đỏ bừng, im lặng một lúc, giọng chuyển hướng cứng nhắc:

【Tất nhiên là giờ chưa trộm mà? Biết lỗi sửa sai là tốt, cũng không cần đánh một cô bé, trừ tí điểm tín nhiệm Vương Giả là được rồi.
【Trời ơi, khóc tội nghiệp thế, ký chủ anh sao nỡ xuống tay, đúng là lạnh lùng, chuyện này tôi phải phê bình anh…】
Thẩm Triều bị làm phiền, thẳng tay tắt tiếng hệ thống.
Anh ta nhìn tôi ăn xong cơm, bỗng lặng lẽ lôi ra một đống tiền lẻ.
Năm đồng, mười đồng, năm mươi, một trăm, cả một nắm, chắc là tiền anh ta kiếm được gần đây ở công trường.
“Vì muốn tiền mà giở chiêu này câu tôi? Đáng giận.
“Nhưng mà tôi cũng chẳng tiêu gì mấy, cho em cũng được. Tôi cảnh cáo em, sau này chỉ được dùng cách này câu tôi thôi, nếu để tôi biết em đòi tiền người khác, em chết chắc.”
Trong lòng tôi vốn đã bực, giờ hiếm khi có gan phản bác:
“Nhưng tôi cần rất nhiều rất nhiều tiền, anh nghèo quá.”
Đây là lời thoại trong nguyên tác.
Tiếp theo lẽ ra Thẩm Triều sẽ nổi giận, mắng tôi hám tiền khinh thường anh ta,
rồi thốt ra câu kinh điển của tiểu thuyết nam tần:
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.”
Nói xong tôi liền hối hận, sợ Thẩm Triều nổi nóng, lại bắt nạt tôi như tối qua.
Nhưng ngoài dự đoán, anh ta chỉ bình thản “Ừ” một tiếng:
“Biết rồi.”
Không biết anh ta biết cái gì nữa.
Sau khi dọn chén bát của tôi xong, Thẩm Triều bưng ra ngoài.
Trước lúc ra khỏi cửa, anh ta bất ngờ quay đầu lại:
“Sẽ không nghèo mãi đâu.”
Giọng anh ta nhẹ nhàng:
“Tôi sẽ đạt được tiêu chuẩn em mong muốn.”
Tôi chớp mắt bối rối, không hiểu câu đó của Thẩm Triều là có ý gì?
Tiêu chuẩn tôi mong muốn?
Nhưng tôi đã từng đưa ra tiêu chuẩn gì với anh ấy đâu?
Câu này… rốt cuộc là có ý gì nhỉ?

6
Từ hôm đó, Thẩm Triều như bị nghiện vậy.
Ban đầu còn mượn cớ bộ đồ ngủ, sau này thì khỏi cần giả vờ.
Chỉ cần tôi nhìn anh ta một cái, thậm chí chưa nói câu nào,
anh ta đã không kìm được mà đi tới, miệng còn trách móc tôi:
“Lại dùng ánh mắt này thúc giục tôi à? Được rồi, tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ.”
Nói xong liền bế tôi lên, như thể không thể chờ thêm nổi một giây.

Nhưng rõ ràng ánh mắt tôi chỉ vô thức lướt qua anh ta thôi mà.
Không biết Thẩm Triều tưởng tượng ra cái gì, làm gì anh ta cũng thấy tôi đang câu dẫn anh ta.
Tôi từng thử phản bác, nhưng lập tức bị anh ta bẻ cong lời:
“Biết rồi, muốn hôn trước đúng không? Đây chẳng phải đã hôn rồi sao? Năm… không, mười lần, hôn mười lần là đủ chứ?
“Diệp Thanh Thanh, em tham lam thật.”

Những ngày này,
ban ngày Thẩm Triều cật lực làm việc, ban đêm vẫn tiếp tục “cật lực làm việc”.
Trên lưng anh ta toàn là vết cào của tôi trong vô thức, mặt cũng thường có dấu tát.
Hệ thống bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng:
【Ký chủ, anh không thể cứ nuông chiều cô ta thế được, ai mà ngày nào cũng ra ngoài với dấu tát trên mặt chứ, anh còn muốn giữ thể diện không?
【Con pháo hôi này đúng là tôi nhìn nhầm, tưởng lần trước đánh một trận là nhớ đời rồi, không ngờ lại tâm cơ sâu thế, còn nghĩ ra chiêu này để bôi nhọ anh!】

Thẩm Triều không nói lời nào, chỉ giống như con cún ngoan ngoãn, cúi đầu hôn tôi tiếp.
Anh ta ép sát tôi:
“Em đã bỏ gì vào cốc nước của tôi, sao lại nóng thế?”
Tôi mệt mỏi trả lời: “Nước nóng, chứ còn gì nữa…”
Thẩm Triều: “Nói dối, chỉ là nước nóng sao tôi vừa gặp em đã tim đập loạn, không kìm được muốn hôn em…”

Tôi sắp bị anh ta hôn đến quen luôn rồi, vừa thấy anh ta là chân mềm nhũn, không còn sức mà phản bác nữa.
Hệ thống bên cạnh vẫn tức tối không thôi:
【Con trà xanh nhỏ, suýt nữa lừa được cả tôi, tôi còn thấy cô ta đáng thương thật, ai ngờ giờ thì cầm tiền, đánh tát, anh thì ngày ngày giặt đồ cho cô ta, giặt ga giường, còn ăn đồ thừa của cô ta.
【Cái nhà này rốt cuộc ai làm chủ, ai bắt nạt ai vậy hả!!!】

Trong lòng tôi lén phản bác, muốn nói tôi đâu có bắt nạt Thẩm Triều.
Nhưng tôi quá mệt, chẳng mấy chốc đã lịm đi.

Khi tỉnh lại, tôi nghe thấy giọng hệ thống đang an ủi Thẩm Triều:
【Không sao đâu, con pháo hôi này chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa, sắp tới nữ chính định mệnh của ký chủ sẽ xuất hiện thôi, dịu dàng, rộng lượng, lương thiện, hơn cô ta cả trăm lần.
【Đến lúc đó ly hôn thẳng luôn, con pháo hôi này có hối hận cũng vô ích, cho dù có quỳ xin cũng phải ly hôn.】

Tôi lập tức bừng tỉnh.
Những ngày này Thẩm Triều cứ lấy cớ “nghĩa vụ vợ chồng”, quấn lấy tôi không buông,
suýt nữa khiến tôi quên mất — cuốn truyện nam tần này là có nữ chính.
Nữ chính và Thẩm Triều sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó đồng hành bên nhau lên đỉnh cao cuộc đời.
Nhưng nữ chính… không phải tôi.
Tôi chỉ là người vợ cũ pháo hôi, độc ác, chẳng đáng một xu.

Tôi nghe thấy giọng Thẩm Triều,
vừa vuốt má tôi vừa thản nhiên nói ba chữ:
“Tôi biết rồi.”

7
Tối hôm đó, Thẩm Triều lại vào phòng, phát hiện cửa bị khóa.
“Sao lại khóa cửa? Mở cửa ra, ra ăn cơm, ăn xong tôi bôi thuốc cho em.”
Tôi uể oải đáp:
“Không cần đâu, anh ăn đi, không phải lo cho tôi.”

Bên ngoài im lặng một lúc, rồi Thẩm Triều nói:
“Giận rồi à? Chê tôi dữ quá hả? Tôi cũng đâu có muốn, ai bảo em bỏ thứ gì vào nước của tôi, chuyện mình làm thì phải chịu hậu quả, hơn nữa cuối cùng tôi cũng dừng lại rồi mà?
“Ngoan, đừng giận nữa, mở cửa đi…”

Trong cốt truyện, tôi vì không thỏa mãn nên đã bỏ thuốc.
Nhưng tối qua, tôi thật sự không có bỏ gì, chỉ là một cốc nước nóng bình thường.
Trong lòng tôi thấy rất uất ức, lại nghĩ đến nữ chính mà hệ thống nhắc.

Thẩm Triều thật là quá đáng.
Đã quyết định sẽ ly hôn với tôi, vậy sao còn ngày ngày lôi tôi ra làm mấy chuyện đó?
Còn… còn cứ khăng khăng nói là tôi giở thủ đoạn, cố tình câu dẫn anh ta.
Rõ ràng tôi đã rất an phận, không làm gì sai rồi.
Nhưng anh ta và hệ thống vẫn luôn xem tôi là “ác nữ” trong cốt truyện.

Nỗi uất ức trong lòng càng lúc càng nặng, tôi không muốn nói lời nào với Thẩm Triều.
Thẩm Triều dỗ mấy câu không được, bắt đầu bực dọc:
“Ý gì đây? Dụ tôi rồi lại làm cao? Tưởng tôi si mê em đến độ em muốn để ý thì để, không muốn thì khóa cửa?
“Tôi làm gì chọc em giận? Em nói đi chứ, chỉ biết khóa cửa là sao?
“Diệp Thanh Thanh, có phải em cố ý không, cố tình trêu tôi, buồn cười thật, chơi trò ” thả săn sắt bắt con cá rô” hả, tưởng tôi mắc mưu em chắc?
“Đừng tưởng tôi sẽ năn nỉ em, thích ăn thì ăn, không ăn tôi cho chó còn hơn.”

Tiếng bước chân bên ngoài nặng nề bỏ đi, giọng hệ thống cũng dần xa:
【Tôi đã bảo rồi mà, con trà xanh này tâm cơ không vừa, dám giỡn cả hai ta, tôi còn nghe cô ta bảo đau họng, tốn điểm đổi thuốc cho cô ta, đúng là lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói, đáng đời, đau thêm đi!
【Ký chủ, mau ra ngoài làm việc đi, về vứt tiền trước cửa tôi không tin cô ta không mở, chẳng lẽ vì không có tiền mà không mở cửa.
【Ký chủ ăn nhanh lên đi, thời gian là tiền bạc, làm thêm một giờ kiếm thêm mấy chục đồng, anh có làm nổi không đấy…】

Thẩm Triều bực bội, mắng hệ thống:
“Câm miệng, mang thuốc ra ném trước cửa cho cô ta, dùng thì dùng, không dùng thì thôi, giọng khàn thế mà còn bướng.”