MUỘN RỒI, ANH KHÔNG CÒN XỨNG VỚI TÔI

MUỘN RỒI, ANH KHÔNG CÒN XỨNG VỚI TÔI

Trong đêm mưa bão, tôi toàn thân ướt sũng, co rúm lại trong hành lang bệnh viện, mở điện thoại của bố ra, giao diện vẫn dừng lại ở tin đồn tình ái của Giang Du Bạch.

Cuối cùng cũng có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Giang Du Bạch:
 “Anh đang quay phim, đừng làm loạn.”

Điện thoại rung lên, một bản tin giải trí hiện ra:
 【Giang Du Bạch thân mật đút dâu tây cho Sở Dao tại phim trường】

Trong bức ảnh kèm theo, anh ta đang đưa quả dâu tây đến bên miệng Sở Dao, ánh sáng phản chiếu từ chiếc đồng hồ trên tay anh khiến mắt tôi đau nhói — đó là món quà sinh nhật tôi dành dụm rất lâu mới mua được cho anh.

Thật nực cười biết bao.

Chỉ trong một ngày, tôi mất cha, mất đứa con chưa kịp chào đời, còn kẻ đầu sỏ lại đang diễn vai si tình trước ống kính.

Đăng nhập để theo dõi truyện này