“Alo, mẹ à, là con.”
“Vâng, chuyện của em con, con cảm thấy mẹ nên biết một chút.”
“Em ấy… đang yêu.”
Đêm càng sâu, nơi mi tâm anh lại hiện lên ý cười, sau khi gác máy, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đinh đông, chuông WeChat vang lên.
A Dư: 【Ảnh.jpg】
A Dư: “Cảm ơn anh yêu đã tặng dây chuyền, em thích lắm.”
Anh: “Em đeo rất hợp.”
A Dư: “Ngủ ngon.”
Anh: 【Ngủ ngon】
Anh mở ảnh mà Giang Hiến Dư vừa gửi, đầu ngón tay nhẹ lướt lên màn hình, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
A Dư, anh phải làm gì mới giữ được em đây?
6
Từ sau lần tôi hủy cuộc hẹn với Lục Vân Thâm, anh ấy không còn chủ động hẹn tôi nữa, Lý Vị Dịch thì lại đột ngột biến mất.
Tôi còn đang thắc mắc, thì một tin nhắn từ số lạ gửi đến giải đáp tất cả.
Người lạ: 「Tôi là mẹ của Lý Vị Dịch, chiều mai gặp một chút nhé.」
Ngay sau đó là một tin nhắn MMS.
Tôi mở ra xem, sau đó nhắn lại một chữ: 【Được】.
Mẹ của Lý Vị Dịch hẹn tôi ba giờ chiều tại quán cà phê trong trung tâm thương mại.
Tôi đến đúng giờ như đã hẹn, vừa bước vào quán đã cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình.
Nhìn theo cảm giác, tôi bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ ăn mặc quý phái đang ngồi cạnh cửa sổ.
Tôi bước tới, vừa ngồi xuống, bà ấy đã đi thẳng vào vấn đề.
“Rời xa con trai tôi đi.”
Câu này, tôi đoán trước được rồi.
Tôi mỉm cười: “Bác gái đừng vội.”
Bà nhíu mày, tưởng tôi định từ chối.
“Dù cô nói gì, tôi cũng không chấp nhận cô và Vị Dịch quen nhau. Với xuất thân của cô, gặp được nó đã là may mắn rồi.”
Tôi chẳng bận tâm bà nói gì, lấy từ túi ra sổ kẹp séc và bảng giá đã chuẩn bị từ trước.
“Bác gái, cháu nói rồi mà, đừng vội.”
“Cháu chắc chắn sẽ chia tay, nhưng trước tiên ta hãy bàn một chút về cái này.”
Tôi mở bảng giá trước mặt bà, nụ cười vẫn lịch sự, duyên dáng.
“Cháu tìm hiểu rồi, tình hình kinh tế hiện nay đang xuống dốc, giá thị trường thường dao động từ 3 đến 8 triệu.”
“Bác xem xem, Vị Dịch nhà mình phù hợp con số nào ạ?”
Sắc mặt bà đen sì, nhìn bảng giá rõ ràng kia vừa sốc vừa không tin nổi.
“Cô chắc chắn là sau khi nhận séc thì sẽ rời khỏi nó?”
Câu hỏi này, tôi đã tính đến.
Tôi lấy ra một tập hồ sơ minh chứng uy tín bản thân.
“Đây là điểm tín dụng của cháu trên tất cả các app, chưa từng nợ ai, có vay có trả, không lật lọng. Uy tín miễn chê.”
Bác gái: …
Tôi tràn đầy tự tin, bà lại trầm mặc, mắt đầy bất lực.
Thấy bà im lặng, tôi chủ động đề nghị.
“Hay là bác đặt cọc trước, sau khi chia tay xong thanh toán nốt?”
Lại thêm một khoảng lặng nữa, tôi bắt đầu phân vân.
Chẳng lẽ kinh tế khó khăn quá, giá tôi đưa ra cao quá?
Ngay lúc tôi đang nghĩ đến việc điều chỉnh giá sàn thấp xuống, bác gái vung tay đưa tôi một tấm séc.
Mắt tôi sáng rực, cầm lên nhìn.
Ô hô! 4 triệu!
Tôi vô cùng hài lòng, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn bác, bác thật là một người mẹ tuyệt vời. Tạm biệt bác.”
“Không cần, tôi không muốn gặp lại cô.”
Bà cầm túi lên bỏ đi như thể vừa thoát khỏi tai họa.
Tôi sung sướng cất hết mọi thứ, mang theo tấm séc 4 triệu mà rời quán cà phê đầy kiêu hãnh.
Bảo sao người ta nói tiền nuôi sắc đẹp, tôi soi gương còn thấy mình hồng hào rạng rỡ hơn hẳn.
Đang soi gương ngắm sắc đẹp, điện thoại tôi reo liên tục.
Không cần nhìn, cũng biết là tin nhắn từ Lý Vị Dịch.
Từ sau khi tôi nhắn tin chia tay và block anh ta, anh ta liên tục gọi điện nhắn tin cho tôi.
Tôi có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối không khai ra mẹ anh ta, chỉ nói rằng tôi không muốn tiếp tục giả làm bạn gái nữa.
Ban đầu định đợi anh ta chia tay mình để nhận tiền bồi thường, không ngờ mẹ anh ta ra tay trước.
Hehe, ai đưa cũng được, miễn là tôi có tiền.
Mà nói đi cũng phải nói lại, anh ta cứ kiếm người khác giả làm bạn gái là xong, tìm tôi mãi làm gì?
Có điều, với tính cách đó, chắc người chịu nổi cũng hiếm.
Tôi vừa cà khịa xong thì mới cầm điện thoại lên, giữa hàng đống tin nhắn bị chặn có một tin từ công ty.
Vừa đọc tin, tôi giật mình bật dậy khỏi giường!
Tổng giám đốc mới giao việc hợp tác với Tài Phong cho tôi, rõ ràng là có ý trọng dụng.
Tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Nếu lần này thành công, tôi có thể được thăng chức, thăng chức thì tăng lương, tăng lương là có nhiều tiền hơn!
Kìm nén sự hưng phấn trong lòng, tôi thử nhắn tin xác nhận.
Tôi: “Tổng giám đốc Lâm, thật sự giao việc này cho tôi ạ?”
Tổng Lâm: “Ừ, cô làm cho tốt!”
Sau khi xác nhận, tôi vội gửi tin cảm ơn.
Dù bao năm nay tôi toàn làm cho có, nhưng nếu có cơ hội thì ai chẳng muốn tiến lên?
Cả đêm đó, tôi cứ nghĩ đến dự án, phấn khích đến mất ngủ.
7
Sáng hôm sau, tôi hiếm hoi dậy sớm đến công ty, bật máy lên là bắt tay vào làm ngay.
Tài Phong là tập đoàn nổi tiếng trong và ngoài nước, lần này tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội.
Tôi bận rộn đến tận chiều, tổng Lâm đột nhiên nhắn tin, đưa cho tôi một tấm thẻ.
“Đây là thẻ nhân viên bên Tài Phong, phía họ muốn người phụ trách trực tiếp đến gặp.”
Cô ấy dừng lại một chút, “Cô dẫn thêm một người nữa, chú ý an toàn.”
Người đi cùng đã được chọn sẵn, chẳng tốn thời gian, chúng tôi lập tức đến trụ sở chính của Tài Phong.
Ngước nhìn tòa nhà kính cao vút, tôi thầm cảm thán.
Chậc, đúng là tập đoàn lớn.
Dưới lầu đã có người đợi sẵn, đưa chúng tôi lên tầng được chỉ định.
Thang máy cứ thế đi lên, cuối cùng dừng lại ở tầng 40.
Ra khỏi thang, nhân viên dẫn đường tách chúng tôi ra, nói tổng giám đốc Tài Phong muốn gặp riêng tôi.
Tôi bắt đầu sinh nghi, lặng lẽ quan sát xung quanh, tính toán đường lui.
Cánh cửa gỗ lớn được đẩy ra, nhân viên ra hiệu, tôi bước vào.
Bên bàn dài, một người đàn ông ngồi quay lưng lại.
Cửa cạch đóng lại, tim tôi khẽ giật.
Lúc còn đang hốt hoảng, người đàn ông quay người lại, lộ ra gương mặt quen thuộc đến mức tôi không thể quen hơn.
“Lục Vân Thâm?!”
Tôi buột miệng gọi, anh lại nhíu mày, đứng dậy chậm rãi tiến về phía tôi.
Từng bước đều mang theo áp lực, khí thế này tôi chưa từng thấy ở anh.
Ấn tượng của tôi về anh luôn là quý ông lịch thiệp, sự bá đạo đột ngột này khiến tôi vô thức cảnh giác.
Tôi lùi lại mấy bước, ánh mắt anh tối sầm, đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
“Em định đi?”
Tôi vội vàng lắc đầu.
“Tất nhiên không! Em thấy anh nên mới vui ấy chứ!”
Anh không tin nổi cái lời dối trá này, lạnh lùng vạch trần.
“Em lùi bước, còn gọi cả tên đầy đủ của anh.”
Anh lại gần, mùi gỗ nhẹ pha lẫn mùi thuốc lá quanh người anh khiến tôi rối bời.
Ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lấy tôi, như thể mọi suy nghĩ của tôi đều bị anh đọc thấu.
Tôi đẩy nhẹ anh ra, tay chạm vào lồng ngực cứng rắn, liền đổi từ đẩy sang… sờ.
Sờ được một cái, cảm giác tốt quá, tôi không nhịn được sờ thêm.
Anh cúi mắt nhìn tay tôi đang lần mò trên người anh, bật ra tiếng cười khẽ, như vừa phát hiện điều gì thú vị.
“Em thích như vậy à?”
Tôi nuối tiếc rút tay về, trong lòng ngứa ngáy nhưng ngoài miệng vẫn cứng.
“Không thích, chỉ là anh lại gần quá, làm em khó chịu.”
Anh nhìn tôi không nói, như đang suy tính điều gì.
Giây sau, anh kéo tay tôi đặt lên người mình, hơi ấm và cơ bắp dưới lớp áo sơ mi khiến tôi trợn tròn mắt.
Tôi chưa kịp tiếp nhận “phiên bản đồi trụy” này của Lục Vân Thâm thì đã bị anh dắt vào cơn hỗn loạn.
Anh thấp giọng nói bên tai.
“Anh tưởng em thích chậm rãi, hóa ra là anh sai cách rồi.”
Tay anh dắt tôi lượn quanh thân thể anh, đầu tôi rối tung rối mù, hoàn toàn không nghe được anh nói gì.
Chiếc áo sơ mi đen dán sát người anh, vai rộng eo thon, đúng kiểu hàng hiếm tuyệt phẩm.
Một luồng nhiệt bốc lên từ bụng dưới, làm tôi mất hết tỉnh táo.
Tôi bóp nhẹ eo anh một cái, được đáp lại bằng một tiếng rên trầm.
Tôi vui như mở hội, tự hỏi sao trước kia không phát hiện ra anh ngon đến thế?
Biết vậy tôi đâu có “ăn chay” suốt mấy năm qua?
Tôi chìm trong sắc đẹp không thoát ra nổi, quên luôn mình đến đây để bàn công việc, mãi đến khi chuông điện thoại reo kéo tôi về hiện thực.
Như bị bỏng, tôi vội rút tay về, mới nhớ ra đây là cuộc họp bàn hợp tác.
Tôi nghiêm mặt hỏi:
“Anh là tổng giám đốc Tài Phong?”
Sắc mặt Lục Vân Thâm hơi khó coi, không tiếp tục trêu ghẹo nữa, kéo tôi ngồi xuống sofa.
“Ừ, cũng là anh bảo người gọi em đến.”
Tôi bừng tỉnh, thảo nào dự án này lại rơi vào tay tôi, thì ra có anh đứng sau.
Trong lòng hơi thất vọng nhẹ.
Anh như nhìn thấu suy nghĩ tôi, chủ động giải thích:
“Anh có ý tiến cử em thật, nhưng chưa kịp nói thì bên em đã chủ động đề xuất tên em, anh chỉ thuận theo thôi.”
Nghe vậy, dù đúng hay không, ít nhất lòng tôi cũng thấy dễ chịu hơn.
Nghĩ tới việc phải tiếp xúc với Tài Phong nhiều, tôi nở nụ cười lấy lòng.
“Không biết tổng giám đốc Lục hôm nay gọi tôi tới là có gì căn dặn?”
Anh nheo mắt cười, như bất đắc dĩ lắc đầu.
“Dự án này em chưa có nhiều kinh nghiệm, anh tìm người có kinh nghiệm dẫn dắt em.”
“Chỉ cần không liên quan đến bí mật hai bên, em có thể hỏi cô ấy.”