9
Vài ngày sau, cả nhà Tống Dịch Thần đến nhà tôi chúc Tết.
Hai nhà chúng tôi vốn có quan hệ rất tốt, bố mẹ tôi cũng rất vui.
Chỉ là tôi phát hiện, hôm nay Tống Dịch Thần lại mặc chiếc sơ mi trắng tôi tặng anh vào sinh nhật 18 tuổi.
Bởi vì trên tay áo có hình quả cam nhỏ tôi tự tay thêu lên.
Lúc đó, tôi từng nói anh mặc sơ mi trắng rất đẹp.
Nhưng anh chỉ cau mày, vứt chiếc áo lên giường: “Ai thích mặc mấy bộ đồ ẻo lả này chứ?”
Không biết hôm nay vì sao anh lại mặc nó, chắc đã quên mất là tôi tặng rồi.
Tôi vào bếp giúp mẹ rửa hoa quả, lúc trở ra, Tống Dịch Thần đã biến mất.
Bố nói anh ta đi vệ sinh.
Tôi không để tâm, định quay về phòng, nhưng lại thấy anh ta đang đứng trong đó.
Trên tay anh ta là bức ảnh tôi và Chu Nhượng hôn nhau trong khoảnh khắc đếm ngược năm mới.
Bức ảnh chỉ chụp được bóng lưng hai chúng tôi.
Không khí chợt đông cứng lại.
Sắc mặt Tống Dịch Thần u ám đến đáng sợ.
“Thằng đó là ai?”
Sợ bố mẹ phát hiện, tôi vội bước vào, giật lấy bức ảnh từ tay anh ta:
“Chẳng phải tôi đã nói tôi có bạn trai rồi sao?”
“Ai cho phép anh tự ý lục đồ của tôi?”
Tấm ảnh này tôi kẹp trong sổ vẽ, không dễ gì có thể tìm thấy.
Vậy mà Tống Dịch Thần chẳng hề thấy có lỗi, ngược lại còn chất vấn tôi:
“Hai người mới quen nhau bao lâu? Đã hôn nhau rồi?”
“Nhan Hy, em sao lại tùy tiện như vậy?”
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Tống Dịch Thần, anh không thấy mình nói câu này thật nực cười sao?”
Bạn thân tôi – Tần Việt từng nói, lên đại học, Tống Dịch Thần chưa từng thiếu bạn gái, gần như mỗi tháng lại thay một người.
Giờ anh ta lại đến đây chất vấn tôi “tùy tiện”?
Tống Dịch Thần bị nghẹn lời, giọng điệu dần dịu đi:
“Anh chỉ là lo lắng cho em.”
“Không cần, anh cứ lo cho bản thân mình trước đi.”
Tiếng cãi vã thu hút sự chú ý của bố mẹ hai bên, mẹ tôi vội chạy đến.
“Hy Hy, có chuyện gì vậy?”
Tôi không trả lời, chỉ đẩy cả bọn họ và Tống Dịch Thần ra khỏi phòng.
Sau đó khóa trái cửa lại.
Bữa tối tôi cũng không ra ngoài.
Những ngày tiếp theo, tôi và Tống Dịch Thần không gặp lại nhau.
Chỉ nghe Tần Việt nói, anh ta đang tìm đủ mọi cách để điều tra bạn trai của tôi là ai.
Mà tôi và Chu Nhượng vì vẫn đang yêu trong bí mật, nên cũng rất ít khi ra ngoài hẹn hò khi về quê.
Chỉ là mỗi tối, hai đứa đều lén trốn trong phòng gọi điện cho nhau.
Hôm nay, anh nói muốn đi gặp gỡ bạn bè, còn tôi thì bị Tần Việt kéo đi hát karaoke với nhóm bạn cấp ba.
Ai ngờ lại hẹn đúng cùng một chỗ.
Vài người quen biết ghép nhóm lại, và thế là chúng tôi ngồi cùng nhau.
Trong đó có cả Tống Dịch Thần và Thẩm Vi Vi.
10
“Thẩm Vi Vi đến làm gì vậy? Tôi nhớ đâu có rủ cô ta?”
Trên đường vào phòng, hai người bạn phía trước nhỏ giọng bàn tán.
“Còn có thể làm gì chứ, đến xin Thần ca quay lại thôi. Nghe nói biết anh ấy ở đây là lập tức chạy tới ngay.”
Phần sau họ nói gì tôi không nghe rõ, chỉ hơi chột dạ nhìn sang Chu Nhượng.
Trước sự lo lắng của tôi, Chu Nhượng lại rất bình thản.
Vừa vào phòng, anh lập tức ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên.
Tống Dịch Thần khựng lại một chút, ánh mắt dò xét lướt qua Chu Nhượng, sau đó im lặng tìm một chỗ khác ngồi xuống.
Thẩm Vi Vi đảo mắt nhìn quanh chúng tôi, đột nhiên bật cười:
“Trước đây có nghe nói Nhan Hy có bạn trai rồi, chẳng lẽ chính là Chu Nhượng sao? Dù sao hai người cũng học cùng trường mà.”
Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt đều dồn về phía tôi và Chu Nhượng.
Bàn tay tôi theo phản xạ siết chặt lại.
Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”
Vì tôi biết, Thẩm Vi Vi nói vậy không phải vì nghi ngờ thật, mà chỉ muốn biến tôi thành trò cười trước mặt mọi người.
Quả nhiên, Tống Dịch Thần khẽ cười khẩy.
“Làm sao có thể chứ? Cô ấy không phải gu của Chu Nhượng, hơn nữa cậu ta đã có bạn gái rồi, tôi còn từng gặp qua.”
Dường như nhớ ra gì đó, anh ta bật cười:
“Mọi người đừng nhìn Nhan Hy bây giờ ra vẻ người lớn, thực ra trong lòng vẫn còn rất trẻ con.
“Bây giờ vẫn thích xem anime, còn nói sau này muốn trở thành họa sĩ truyện tranh. Không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn mơ mộng viển vông.”
Những người khác cũng bật cười theo Tống Dịch Thần.
Âm thanh chế giễu quen thuộc khiến lòng tôi chùng xuống.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, khi bị phủ nhận quá nhiều lần, cũng sẽ bắt đầu hoài nghi chính mình.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi.
Giọng nói của Chu Nhượng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:
“Không đâu, tôi lại thấy Nhan Hy rất tuyệt.”
“Có lẽ Tống bạn học đã lâu không xem tranh của Nhan Hy rồi. Bây giờ, cô ấy hoàn toàn có khả năng trở thành một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp.”
11
Vừa dứt lời, mọi tiếng cười đều lặng xuống.
Sắc mặt Tống Dịch Thần tối sầm lại, ánh mắt gắt gao dán vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và Chu Nhượng.
Ban đầu, Tần Việt còn tức giận muốn đứng lên tranh cãi, nhưng lúc này, cơn giận đã tan biến.
Cô ấy lén giơ ngón cái với tôi, vì cô ấy là người duy nhất biết tôi và Chu Nhượng đang yêu nhau.
Thực ra, phản ứng của mọi người không có gì lạ.
Bởi ngay từ đầu, chính tôi cũng không nghĩ mình là mẫu người mà Chu Nhượng thích.
Ngày đầu tiên nhập học, người đầu tiên tôi gặp chính là anh ấy.
Chu Nhượng đã đến trường từ một tuần trước.
Khi tôi đến, anh ấy đã đứng chờ sẵn trước cổng.
Sau này tôi mới biết, anh ấy đã hỏi thăm Tần Việt về ngày tôi nhập học, rồi đứng đợi tôi mấy tiếng đồng hồ.
Anh ấy muốn giúp tôi xách hành lý, nhưng tôi từ chối vài lần.
Chu Nhượng chỉ nói: “Là Tống Dịch Thần nhờ tôi chăm sóc em một chút.”
Thấy anh ấy kiên trì, tôi đành đưa vali cho anh.
Chỉ là, sau khi giúp tôi chuyển đồ vào ký túc xá xong, Chu Nhượng lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tổn thương.
“Chỉ khi nhắc đến Tống Dịch Thần, em mới chịu để tôi giúp sao?”
Không đợi tôi phản ứng, anh ấy đã quay người rời đi.
Bước chân chậm rãi, nhưng tôi vẫn không dám đuổi theo giải thích.
Sợ càng giải thích càng tệ, dù sao trường học cũng lớn, chắc sau này sẽ ít gặp nhau thôi.
Không ngờ ngay sáng hôm sau, tôi đã thấy Chu Nhượng dưới ký túc xá.
Tôi nhíu mày: “Anh làm gì ở đây?”
“Tiện đường.”
Tôi học mỹ thuật, anh ấy học y khoa, ký túc xá xa nhau cả cây số, sao có thể là “tiện đường”?
Tôi không có thói quen truy hỏi.
Sau đó mời anh ấy đi ăn một bữa, coi như cảm ơn vì hôm qua giúp tôi chuyển đồ.
Từ đó, tôi bắt đầu thường xuyên “tình cờ” gặp Chu Nhượng ở nhiều nơi.
Càng tiếp xúc, tôi càng thấy anh ấy biết cách giữ khoảng cách thoải mái, khiến tôi không thấy phản cảm khi anh ấy tiếp cận.
Nhưng giữa chúng tôi vẫn còn chút khách sáo và xa cách.
Cho đến một ngày trong lớp vẽ chân dung người thật, Chu Nhượng tình nguyện làm mẫu cùng vài người khác bước vào phòng.
Các nữ sinh trong lớp đều sáng mắt lên, dường như đã chắc chắn sẽ chọn anh ấy làm mẫu.
Nhưng Chu Nhượng lại chỉ nhìn tôi chăm chú.
Như thể nếu tôi không chọn anh ấy, anh ấy sẽ bị người khác “cướp mất”.
Cuối cùng, tôi đành cắn răng chọn anh ấy, dốc hết sức để vẽ.
Nhưng lúc đó, kỹ thuật vẽ của tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót.
Khi đưa bức tranh cho Chu Nhượng xem, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị chê bai.
“Thì ra trông tôi như thế này khi lên tranh, em vẽ đẹp thật đấy.”
Giọng anh ấy mang theo sự ngạc nhiên đầy thích thú.
12
Tôi giật mình ngẩng đầu lên:
“Anh không thấy tôi vẽ anh xấu lắm sao? Có nhiều chỗ chưa đúng.”
Chu Nhượng chăm chú nhìn bức tranh, nghiêm túc gật đầu:
“Đúng là vậy, ngoài đời tôi đẹp trai hơn một chút.”
Rồi không nhịn được mà bật cười:
“Nhưng không biết tại sao, tranh của em luôn khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.
“Hơn nữa, khi em vẽ, đôi mắt em sáng rực lên.
“Tôi tin rằng sau này em sẽ còn vẽ tốt hơn nữa.”
Lúc đó, tôi không nhận ra chữ “luôn” mà Chu Nhượng nói có ý nghĩa gì, rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi vẽ anh ấy.