Nơi anh ta dẫn tôi tới, thoạt nhìn chỉ là một buổi dạ tiệc hết sức bình thường.
Bình thường tôi cũng rất ít tiếp xúc với những người thuộc giới thượng lưu như thế này.
Thế nhưng, dù là vậy, tôi vẫn nhận ra vài gương mặt quen thuộc từng xuất hiện trên TV.
Điều đó khiến tôi càng thêm thảng thốt.
Nếu những kẻ qua lại với Lục Thương đều có vấn đề…
Tôi không dám tưởng tượng, chỗ dựa phía sau anh ta rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào.
… Đám người Hà Xương Húc thực sự có đủ sức lay động nổi thế lực này sao?
Chiếc camera siêu nhỏ đang làm tốt nhiệm vụ ghi lại mọi thứ.
Thế lực của Tập đoàn Nhật Hải ở thành phố chúng tôi có lớn không?
Kỳ thực không quá lớn, nhưng lại vô cùng rõ rệt.
Rất nhiều nhân vật có máu mặt đều đang ra sức nịnh bợ Lục Thương.
Tôi, giống như hồi trẻ, không mấy thích xã giao, nên đứng cách xa anh ta, tìm đến khu vực quầy thức ăn, chậm rãi nếm thử từng món.
Thực chất, cũng là để ghi nhớ kỹ gương mặt những người này.
Cho đến khi… vòng eo tôi bất chợt bị ai đó vòng tay ôm chặt lấy.
Nơi này khá khuất, Lục Thương ép tôi tựa vào quầy bánh ngọt.
Chiếc váy dạ hội hôm nay có thiết kế hở eo, thế nên anh ta không chút kiêng dè vuốt ve làn da nơi đó bằng những đốt ngón tay lành lạnh.
Còn cố tình dùng vết chai mỏng nơi ngón tay khẽ miết qua da tôi, khiến tôi bất giác rúc vào lòng anh ta.
“Tôi có chút việc cần xử lý.”
“Ở đây chờ tôi, ai đến bắt chuyện cũng đừng đáp lại.”
Anh ta ghé sát bên tai tôi nói vậy, nên trong mắt người ngoài, có lẽ chúng tôi đang thân mật tình tứ.
Anh cúi đầu, thờ ơ xoắn lấy lọn tóc xoăn của tôi:
“Ừm? Ngoan nào.”
… “Ngoan ngoãn.”
Cách gọi ấy, đã rất lâu rồi tôi không được nghe.
Trên thế giới này, e rằng cũng chỉ có mình Lục Thương mới gọi tôi như vậy.
Trong thoáng ngơ ngẩn, tôi bị anh ta xoa nhẹ lên mái tóc, lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh rời đi.
… Nhưng tôi có thể để mặc anh ta cứ thế mà đi sao?
Tôi khẽ kéo váy, chỉnh lại để tiện hành động hơn, rồi lặng lẽ bám theo sau.
Lục Thương quả nhiên rất quen thuộc với khách sạn này, thậm chí tôi còn hoài nghi, chẳng lẽ đây là sản nghiệp dưới tay anh ta?
Suốt đoạn đường đi hầu như không có ai, điều đó lại vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho tôi theo dõi.
Nói thật, với tư cách cảnh sát ngầm, người tôi từng bám theo, nếu không phải trăm người thì cũng tám, chín chục.
Con đường anh ta đi quanh co phức tạp, nhưng tôi có thể chắc chắn, mình chưa bị anh ta phát hiện.
Khách sạn này lớn hơn tôi tưởng, hành lang lối đi cũng không hề đơn giản.
May mắn là anh ta cũng không đi quá lâu, dừng lại ở một khu sân vườn hẻo lánh.
Rồi tôi nhìn thấy một gã có vết sẹo dài trên mặt, đang trói chặt một người không ngừng giãy giụa.
Gã sẹo dài đá mấy cú vào kẻ đang rên rỉ dưới chân, rồi hỏi Lục Thương:
“Sao lại để phóng viên lẻn được vào đây?”
Lục Thương không biểu cảm gì, ngồi xuống kiểm tra người phóng viên đầy thương tích kia.
Rồi tôi thấy anh ta lấy ra từ trên người gã đó hai món đồ, có lẽ là máy nghe lén hay gì đó tương tự, rồi bẻ nát.
Phóng viên kia vẫn rên rỉ không thôi, gã sẹo lại đạp thêm mấy phát.
Đây là mặt tôi chưa từng thấy của Lục Thương – bình thản, thậm chí tàn nhẫn.
“Là sơ suất của tôi, tôi sẽ đích thân xin lỗi ngài Hạo.”
Gã sẹo hiển nhiên không để tâm, phất tay nói:
“Ê, thôi bỏ đi.”
Hắn rút từ túi ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, rồi nhướng mày nhìn Lục Thương:
“Bạn gái cậu thế nào rồi? Nghe nói là mối tình đầu của cậu?”
“…”
Đột nhiên chủ đề chuyển đến tôi, khiến tôi vô thức nín thở.
Chỉ nghe thấy Lục Thương đáp:
“Chơi đùa thôi.”
… Thật đúng là chỉ để chơi đùa thôi.
Tôi không đến mức chỉ vì một câu nói ấy của anh ta mà mất bình tĩnh. Nhưng đúng lúc này, không biết từ đâu trong sân xuất hiện một con mèo, nó kêu meo meo hai tiếng về phía tôi.
… Tôi thật sự muốn quỳ lạy thần mèo, xinh xắn như vậy lại phải phá hỏng chuyện tôi vào đúng lúc này.
Hai người họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi đang trốn.
“Mèo à?”
Tôi nghe thấy gã sẹo nói.
“Không biết.”
Rồi là giọng nói trầm thấp của Lục Thương vang lên.
Tiêu rồi… Ở chỗ tôi căn bản chẳng còn nơi nào có thể trốn được nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy ngay trước mặt bọn họ.
Khi tôi còn đang do dự, ánh mắt lại vô tình chạm phải đôi con ngươi đen kịt ấy.
Giây đầu tiên nhìn thấy tôi, Lục Thương dường như cũng hơi bất ngờ.
Rồi tôi nghe thấy gã sẹo sau lưng anh ta hỏi:
“Rốt cuộc là cái gì vậy? Mèo à?”
Tôi và anh ta âm thầm đối mắt.
Tôi mãi mãi không thể hiểu nổi anh ta, cũng không thể đoán nổi ánh mắt u tối ấy đang nghĩ gì.
Tôi nghe thấy anh ta nói:
“Ừ, là mèo.”
Người đàn ông ấy đưa tay xoa nhẹ lên đầu tôi.
“Hừ, tôi biết ngay mà.”
Gã sẹo không bước tới nữa, chỉ đứng từ xa nói với Lục Thương:
“Kệ nó đi! Mau lại đây giúp tôi xử lý thằng nhà báo này.”
“……”
Bàn tay đang xoa đầu tôi chậm rãi trượt xuống cằm,
ngón tay anh ta khẽ khàng lướt nhẹ qua cằm tôi, từng chút từng chút một, mang theo vẻ trêu chọc.
Tôi nghe thấy giọng anh ta, có phần hứng thú:
“Tôi muốn vuốt ve mèo thêm một chút nữa.”
“Cái gì?!”
Gã sẹo khựng lại.
Lầm bầm chửi vài câu, dường như cũng chẳng có cách nào với Lục Thương.
“Thế tôi đi trước nhé, cậu mau theo kịp đấy.”
“……”
Cho đến khi tiếng bước chân của gã sẹo dần xa,
Lục Thương mới buông lỏng cánh tay đang kìm giữ tôi.
Tôi nắm chặt cổ tay anh ta, hỏi:
“Người phóng viên đó thì sao?”
“Các người định làm gì anh ta?”
Anh ta nhìn tôi, cười nhàn nhạt.
Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đâu có tư cách gì để hỏi anh ta những chuyện này.
Tôi chỉnh lại váy áo, ánh mắt người trước mặt khiến lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Tôi chỉ có thể vô thức lùi lại.
“Tôi đi trước đây, tôi…”
Lại bị anh ta từ phía sau vòng tay ôm chặt.
“Anh cho em đi chưa, hử? Ngoan nào.”
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của người đàn ông vang lên ngay bên tai tôi, rõ ràng không thể lẫn đi đâu được.
Nhưng lần này nghe vào tai, lại như ngấm đầy độc dược.
Ngón tay anh ta trượt xuống trước ngực tôi, khẽ bấm vài cái.
… Tháo chiếc camera siêu nhỏ tôi đang đeo xuống.
“Dù có đi, cũng phải để thứ này lại chứ?”
Tôi lập tức phản ứng, định giật lại, nhưng không kịp.
Người đàn ông giữ lấy eo tôi, vì chênh lệch chiều cao, tôi lại càng dễ bị anh ta ôm trọn vào lòng.
Dù gì cũng đã bị lộ, tôi dứt khoát không thèm giấu giếm nữa, đành liều mạng hỏi thẳng.
“Rốt cuộc anh là ai, Lục Thương?”
“Phóng viên đó sẽ ra sao?”
“Công ty anh mở căn bản đâu phải công ty đứng đắn đúng không??”
Thế nhưng, tôi lại chẳng nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Anh ta cúi người định áp sát tôi, tôi lập tức mạnh tay đẩy ra.
Cơn gió đêm thổi ào qua hành lang.
Làm mờ đi tầm nhìn của tôi.
Tôi nhìn anh ta, từng chữ từng câu nói rõ ràng.
“Dù sao giữa chúng ta cũng chỉ là chơi đùa thôi, phải không?”
“Nhưng bây giờ tôi thật sự hối hận.”
“Tôi hối hận vì mười năm trước, không phải tôi là người đi ngồi tù.”
“……”
Đêm ấy gió lớn thật.
Lớn đến mức bóng lá cây cũng đủ che khuất nửa khuôn mặt người.
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ta.
Nhưng tôi biết, cả người anh ta đã cứng đờ.
……
Tôi quay lưng rời đi.
Bước thẳng một mạch về phía đại sảnh náo nhiệt,
anh ta vẫn không hề đuổi theo.
12
“Đây là manh mối cuối cùng tôi cung cấp cho các anh.”
Trong phòng làm việc của đồn cảnh sát, tôi đưa đĩa CD cho Hà Xương Húc.
Đúng là Lục Thương đã tháo chiếc camera siêu nhỏ tôi giấu trong sợi dây chuyền.
Nhưng anh ta có lẽ không phát hiện ra thiết kế hai lớp của nó.
Bên dưới đó, còn ẩn một chiếc máy nghe lén khác.
“Cảnh sát Trần, tôi nghe nói cô…”
“Đã xin nghỉ phép rồi à?”
Người ngồi đối diện nghiêm túc gật đầu với tôi, rồi cẩn trọng hỏi.
Tôi cụp mắt, khẽ vuốt mép tập hồ sơ dưới tay.
Thực ra tôi đã nộp đơn xin từ chức.
Nhưng đội trưởng lấy cớ trình tự báo cáo phức tạp, tạm thời duyệt cho tôi một kỳ nghỉ dài hạn, bảo tôi nghỉ ngơi một thời gian.
Tôi biết rất rõ, chỉ cần tôi còn đứng trên cương vị này một giây, thì cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lại càng thêm sâu nặng một phần.
Tôi đã đánh mất lập trường của mình, cũng đánh mất luôn cái gọi là danh nghĩa chính nghĩa để hô hào.
Tôi thu dọn đồ đạc, bước lang thang trên phố.
Không biết từ khi nào, tiết trời đã chuyển từ hè ve kêu sang đầu thu.
Cơn gió lạnh cuốn vào tay áo, thấm dần vào xương cốt.
Những ngày ấy, tôi cứ mãi nghĩ đi nghĩ lại.
Nếu tôi chính là kẻ đẩy Lục Thương xuống địa ngục,
thì tôi còn lấy tư cách gì để trừng phạt anh ta?
Tôi trằn trọc suốt đêm, chẳng tài nào chợp mắt nổi.
…