Tôi vội đưa tay che mặt: Mục Tiểu Tiểu, mày thật quá lố bịch!
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không học mấy lời thoại trên phim nữa…”
Trên đỉnh đầu tôi vang lên một tiếng cười nhẹ, dường như đầu tôi cũng bị xoa nhẹ một cái.
Đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Cậu ấy nhìn màn hình một cái, chân mày hơi nhíu lại, rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Bây giờ tôi có chút việc gấp, tối nay gọi lại cho em được không?”
Tôi gật đầu, hai người nhanh chóng đổi số điện thoại cho nhau, mãi đến khi bóng dáng cậu ấy khuất sau góc rẽ tôi mới thu lại ánh mắt.
Lẩm nhẩm dãy số mới trong đầu, trái tim tôi như ngâm trong hũ mật ong ngọt ngào.
【Không ngờ thiếu gia lại là người sợ vợ đấy, vợ chưa cưới gọi cái là chạy về liền.】
【Đương nhiên rồi, họ là cặp chính mà, thiếu gia cưng chiều vợ lắm luôn!】
16
Trước khi gặp lại Hạ Lăng, tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu ấy.
Tại sao lại đổi số?
Tại sao lại đột nhiên biến mất không một lời?
Tại sao chưa từng liên lạc lại với tôi?
Rõ ràng, rõ ràng tôi chưa từng đổi số…
Nhưng mấy dòng bình luận kia như chợt khiến tôi tỉnh mộng sau bao ngày u mê.
Mục Tiểu Tiểu, mày nghĩ mày là ai chứ!
Cả ngày ôm mộng háo huyền, đòi ăn thịt thiên nga!
Hôm sau, tôi lần theo bản đồ đến chỗ hẹn gặp Hạ Lăng.
Nhà cậu ấy sao?
Tôi đứng ngoài cửa, do dự bấm chuông.
Hầu như vừa bấm xong, cánh cửa đã lập tức mở ra.
“Cô đến rồi!”
Mùi cam chanh the mát còn vương hơi nước ùa thẳng vào mặt.
Những giọt nước trong suốt theo lồng ngực rắn chắc lăn xuống cơ bụng săn chắc, rồi biến mất trong chiếc quần thể thao màu xám.
Đến khi tôi kịp nhận ra mình vừa nhìn gì, tôi lập tức quay phắt đi, che mắt.
“Anh… anh mau mặc áo vào đi!”
Không ngờ cậu ấy còn luống cuống hơn cả tôi, tiếng bước chân rối loạn vang lên sau lưng.
“Không thích à… à không… xin lỗi… tôi vừa tắm xong…”
“… Không đủ hấp dẫn sao…”
Tôi che mặt nóng rực, không dám đáp lời, chỉ mơ hồ nghe được mấy tiếng lẩm bẩm.
【Hahaha thiếu gia đang luyện cách gợi cảm dụ dỗ bảo bối mây kìa! Mà nói thật body này tôi hút về liền ~】
【Đừng lo, bảo bối mây chính là mê gu này, một câu là dính ngay!】
【Vai phụ này đúng kiểu ăn may nhỉ…】
17
Nhịp tim tôi gần như lập tức bình ổn lại.
Hạ Lăng thay xong quần áo, đưa tôi một lon nước táo, rồi tùy ý ngồi xuống cạnh tôi, bật tivi lên.
Tôi ngồi không yên, khẽ động đậy, xoay người nhìn về phía cậu ấy.
“Lần này… cậu muốn học thêm cái gì?”
Cậu ấy chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi một lát mới mở miệng:
“Hiện giờ kỹ năng nói tiếng Anh của em thế nào?”
Tôi khựng lại:
“Hơn một năm nay ngày nào em cũng luyện tập, chắc chắn đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Cậu ấy gật đầu, tùy tiện chuyển sang kênh quốc tế, chỉ vào đoạn tin tức tiếng Anh trên màn hình.
“Đọc cho tôi nghe xem nào.”
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi lại trở về buổi trưa oi ả năm lớp 11 ấy.
Chỉ khác là, người ở đầu dây bên kia khi xưa giờ đang ngồi ngay cạnh tôi, gần đến mức có thể chạm tay, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi chăm chú.
Tôi căng thẳng đến nuốt nước bọt liên tục, những từ vựng quen thuộc cũng trở nên xa lạ, đọc lắp bắp xong, tôi cúi đầu chờ cậu ấy chê trách.
“Ừm, trọng âm đều đúng cả rồi, chỉ là… tôi đáng sợ đến vậy sao?”
Tôi theo phản xạ gật đầu, lại lắc đầu:
“Chỉ là… em hơi hồi hộp.”
Tôi hít sâu một hơi, đọc lại lần nữa, thấy cậu ấy gật đầu thì trong lòng cũng vui vẻ hơn hẳn.
“Vậy với trình độ này, em có thể tham gia thi hùng biện tiếng Anh không?”
Thông báo tuyển sinh cho cuộc thi ấy tôi đã cất giữ từ lâu, tiền thưởng hấp dẫn nhưng lại khiến người ta chùn bước.
Ánh mắt cậu ấy dời lên màn hình tivi, giọng thản nhiên mà chắc chắn:
“Tập luyện thêm một chút, đoạt giải dễ như trở bàn tay.”
Giải thưởng thấp nhất cho cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp đại học cũng từ mười ngàn tệ trở lên…
Đầu óc tôi quay cuồng, đến lúc kịp phản ứng thì đã đăng ký thi trong sự khích lệ của Hạ Lăng.
Còn về chuyện “tập luyện thêm”…
“Đoạn này phải nối âm, đọc lại theo tôi…”
“Chủ đề năm ngoái là ‘vòng tròn’, thử nghĩ xem nên hiểu thế nào…”
“Hãy tưởng tượng em đang đứng trên sân khấu, phía dưới toàn là bắp cải, ánh mắt đừng né tránh…”
Bắp cải, tất cả đều là bắp cải…
Ánh mắt tôi kiên định nhìn thẳng vào cái bắp cải to nhất chính giữa khán phòng, khi âm cuối cùng cất lên, xung quanh những bắp cải đó đều đồng loạt… xòe lá.
Tôi đứng trên sân khấu, nghe từng đợt vỗ tay như sóng cuộn dưới khán đài, tim đập thình thịch, mắt cũng nóng bừng.
Khoảnh khắc ấy, việc có đạt giải hay không đã chẳng còn quan trọng.
Cô gái từng bị chê cười, chẳng dám mở miệng nói tiếng Anh năm nào, giờ đã đứng hiên ngang trước ngàn người trong hội trường lớn, hoàn thành bài hùng biện bằng tiếng Anh.
Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ đáng tự hào rồi.
18
【Hạ Lăng, em nhận được tiền thưởng rồi! Mời anh đi ăn!】
Hạ Lăng dường như chẳng hề bất ngờ, gửi tôi tấm ảnh đĩa tôm hùm đất chiên dầu thơm lừng.
【Món ăn chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi em tới thôi.】
Khi tôi đến nơi, mùi thơm cay nồng đã xộc thẳng vào mũi, Hạ Lăng đứng trong bếp, mặc tạp dề hình gấu con, tay còn cầm xẻng đảo đồ ăn.
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cậu ấy, tôi không nhịn được nhìn kỹ thêm mấy lần.
Không ngờ Hạ Lăng lại bất ngờ xoay người một vòng trước mặt tôi, nhướng mày cười:
“Đẹp không? Cho em nhìn kỹ thêm chút.”
Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng.
Mãi đến khi ngồi vào bàn, uống mấy ngụm nước đá, nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống đôi chút.
Hạ Lăng cầm hai lon bia lạnh đặt lên bàn, liếc về đĩa tôm hùm đất đang bốc khói nghi ngút:
“Sao không ăn, chẳng phải em thích món này nhất sao?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu:
“Hả?”
Trước giờ tôi chưa từng ăn tôm hùm đất.
19
【Bảo Bối Mây thèm khóc luôn, cô ấy thích nhất là tôm hùm cay!】
【Nhưng từ bao giờ thiếu gia biết nấu ăn vậy? Chẳng lẽ vì Bảo Bối Mây mà đi học sao?】
【Thiếu gia còn thuê người nếm thử trước cho Bảo Bối Mây, thật biết quan tâm!】
Quả nhiên, Hạ Lăng dời ánh mắt đi, giả vờ uống một ngụm bia, sau đó đưa cho tôi lon bia còn lại.
“Món này hơi cay, uống cái này giải bớt.”
Nước lạnh từ lon bia làm ướt tay, vừa dính vừa lạnh.
Tài nấu nướng của Hạ Lăng tốt đến bất ngờ, chỉ mới ăn miếng đầu tiên đã khiến tôi kinh ngạc.
Tôi uống hết cả lon nước đá, lon bia kia mãi vẫn chưa động tới.
Cuối cùng, trước mặt Hạ Lăng đã chất hai lon bia rỗng, cậu ấy gục xuống bàn, mơ màng say lả.
Tôi khẽ kéo tay áo cậu ấy:Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Anh lên sofa nằm nghỉ đi, để em dọn dẹp chỗ này.”
Hạ Lăng ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn tôi hồi lâu, bỗng nhiên nhào người sang dựa vào tôi.
“Tôi mệt quá, em đưa tôi đi.”
Tôi loạng choạng suýt không đỡ nổi, mãi mới lôi được cậu ấy lên ghế sofa, đầu tôi cũng bắt đầu bốc khói.
“Sao nặng thế… uống hai lon bia thôi mà cũng say thế này… Hạ Lăng, lên sofa rồi, mau buông tay ra.”
Lời vừa dứt, vòng tay ôm eo tôi càng siết chặt, tầm nhìn bỗng chốc bị gương mặt đỏ bừng của Hạ Lăng chiếm trọn.
Mặt tôi đỏ bừng, vừa giãy vừa đạp, cho đến khi bên cổ bất chợt có mấy giọt nước mát lạnh rơi xuống.
“Đừng động đậy, cho tôi ôm em một chút.”
Tiếng nấc nghẹn ngào len lỏi vào tai tôi, tôi do dự vỗ nhẹ lên lưng cậu ấy.
Hơi men lượn lờ bên cổ…
Rõ ràng tôi không uống, sao lại giống như say mất rồi.
“Tôi nhớ em lắm… vợ ơi, vợ ơi…”
【Ối giời ơi, thiếu gia nhận nhầm người rồi!】
【Mới mấy hôm trước còn cãi nhau với Bảo Bối Mây, giờ lại nhớ vợ thế này!】
【Vợ thật không có, thế thân thì lại đầy!】
20
Tai tôi ong ong.
Cậu ấy… đang coi tôi là ai chứ?
Tôi bừng tỉnh, gần như bò lăn mà chạy khỏi căn phòng đó.
Tôi bắt đầu tránh mặt Hạ Lăng.
Điện thoại không nghe, tin nhắn trả lời lấp lửng, nhìn thấy bóng lưng cậu ấy cũng lập tức vòng đường khác đi.
“Chàng trai đẹp trai ngoài kia không biết đang đợi ai, đứng suốt cả buổi sáng rồi.”
“Chắc là chọc giận bạn gái, đang xin tha thứ đây mà.”
Thiên Thiên vừa trang trí bánh kem, vừa tám chuyện với tôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Này Tiểu Tiểu, đừng lau nữa, quầy thu ngân bị em lau mất mấy lớp rồi đấy.”
Mặt tôi đỏ bừng xấu hổ, vội xoay người ra trước cửa sắp xếp bánh mì, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dõi ra ngoài — nơi có Hạ Lăng đang đứng.
Tiếng ve kêu râm ran, nắng gắt, Hạ Lăng.
So với cậu ấy năm 17 tuổi, giờ đây đứng dưới nắng hè, cậu ấy trông như sắp tan chảy đến nơi.
Tôi bất đắc dĩ chạy ra kéo cậu ấy vào bóng râm.
“Anh lại muốn say nắng hả?”
Vốn là lời trách móc, ai ngờ cậu ấy lại nghiêm túc gật đầu.
“Nếu say nắng có thể gặp được em.”
Tôi suýt nghẹn, quay người định bỏ đi.