Bên kia đầu dây im lặng chết chóc, rất lâu sau, Hồ Tuyệt Hưởng mới run rẩy thốt lên một chữ: “Cậu…”

Giọng nói của cô ấy đang run.

Chỉ vừa nói được một chữ, cô ấy liền tắt máy cái rụp.

Từ trong giọng điệu ấy, tôi nhận ra một sự hoảng loạn.

Tôi gọi lại, nhưng điện thoại không còn được nhận.

Tôi gửi tin nhắn, không thấy phản hồi.

Tôi bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Hồ Tuyệt Hưởng.

“Hưởng, cậu ổn chứ?”

“Nếu nhận được tin, hãy trả lời tớ dù chỉ một dòng.”

Nhưng dù tôi gửi bao nhiêu tin nhắn, vẫn không thể liên lạc được với cô ấy.

Cả đêm hôm đó, tôi thấp thỏm không yên.

Sáng hôm sau là Chủ Nhật, tôi tưởng sẽ gặp lại Hồ Tuyệt Hưởng khi cô ấy quay về ký túc. Không ngờ trước tiên tôi lại nhận được một cuộc gọi từ cố vấn.

Giọng cô ấy đầy bực tức: “Ôn Tầm, những gì tôi đã nói với em, em không để tâm chút nào phải không? Tôi không mới đây đã dặn em phải chú ý duy trì quan hệ trong ký túc sao?”

Một linh cảm không lành trỗi dậy trong tôi.

Quả nhiên, câu tiếp theo của cố vấn là: “Hồ Tuyệt Hưởng hôm nay đến tìm tôi, cô ấy cũng xin chuyển ký túc! Em và cô ấy chẳng phải rất thân sao? Bây giờ là sao đây?”

Tôi vội vàng chạy đến văn phòng của cố vấn, chịu một trận mắng xối xả.

Trong lúc cô ấy đi vệ sinh giữa bài mắng, tôi lén dùng máy tính của cô ấy gửi tin nhắn qua WeChat đến Hồ Tuyệt Hưởng, La Minh Tâm, và Vương Nhã Chi, bảo họ rằng cần điền một mẫu đơn để đổi ký túc, yêu cầu họ đến văn phòng ngay lập tức.

Gửi xong, tôi xóa hết lịch sử trò chuyện, đồng thời bật chế độ không làm phiền với tài khoản của họ để cố vấn không phát hiện ra trò của tôi.

Hoàn tất tất cả, tôi vội chạy xuống tầng một chờ sẵn, và chặn được cả ba người họ.

Trước đó, tôi đã nhiều lần cố gắng nói chuyện với họ, nhưng mỗi lần tôi xuất hiện, họ đều kéo người khác đi mất, chẳng cho tôi cơ hội nói lời nào.

Bây giờ, tôi chặn cả ba người họ lại.

“Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều tránh mặt tớ?”

Trước câu hỏi của tôi, họ mỗi người quay đi một hướng, không ai chịu trả lời.

“Chúng ta là bạn học với nhau bao lâu nay, nếu tớ làm gì sai, có thể nói cho tớ biết được không? Bị mọi người xa lánh như thế này, thật sự tớ cảm thấy rất tồi tệ.”

Nói đến đây, mắt tôi đỏ lên.

Hồ Tuyệt Hưởng len lén liếc tôi một cái.

Có thể nhận ra, cô ấy hơi mềm lòng.

“Hưởng, trong phòng ngủ, tớ với cậu là thân nhau nhất. Tớ không hiểu sao cậu lại không nghe máy, không trả lời tin nhắn của tôi, rõ ràng hôm trước chúng ta vẫn ổn… Có phải là do ‘cô ta’ không?”

Nghe thấy từ “cô ta,” cả ba lập tức thay đổi sắc mặt.

“Có thể cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì không? Tớ không muốn cứ bị bỏ rơi như thế này, làm ơn!”

Ánh mắt cầu xin của tôi dừng lại trên từng người một, cuối cùng hướng về phía Hồ Tuyệt Hưởng.

Hồ Tuyệt Hưởng trông rất do dự, lông mày nhíu chặt, môi mím đi mím lại.

“Hưởng, tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.” Tôi hạ giọng thật thấp, thật khẩn thiết.

Ánh mắt Hồ Tuyệt Hưởng thoáng hiện vẻ không đành lòng, cô ấy cắn chặt răng, như thể đã quyết tâm.

“Ôn Tầm, cậu có biết hôm đó khi tớ đuổi theo, tớ đã nhìn thấy gì không?”

4

Trong lúc cô ấy đi vệ sinh giữa bài mắng, tôi lén dùng máy tính của cô ấy gửi tin nhắn qua WeChat đến Hồ Tuyệt Hưởng, La Minh Tâm, và Vương Nhã Chi, bảo họ rằng cần điền một mẫu đơn để đổi ký túc, yêu cầu họ đến văn phòng ngay lập tức.

Gửi xong, tôi xóa hết lịch sử trò chuyện, đồng thời bật chế độ không làm phiền với tài khoản của họ để cố vấn không phát hiện ra trò của tôi.

Hoàn tất tất cả, tôi vội chạy xuống tầng một chờ sẵn, và chặn được cả ba người họ.

Trước đó, tôi đã nhiều lần cố gắng nói chuyện với họ, nhưng mỗi lần tôi xuất hiện, họ đều kéo người khác đi mất, chẳng cho tôi cơ hội nói lời nào.

Bây giờ, tôi chặn cả ba người họ lại.

“Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều tránh mặt tớ?”

Trước câu hỏi của tôi, họ mỗi người quay đi một hướng, không ai chịu trả lời.

“Chúng ta là bạn học với nhau bao lâu nay, nếu tôi làm gì sai, có thể nói cho tôi biết được không? Bị mọi người xa lánh như thế này, thật sự tôi cảm thấy rất tồi tệ.”

Nói đến đây, mắt tôi đỏ lên.

Hồ Tuyệt Hưởng len lén liếc tôi một cái.

Có thể nhận ra, cô ấy hơi mềm lòng.

“Hưởng, trong phòng ngủ, tôi với cậu là thân nhau nhất. Tôi không hiểu sao cậu lại không nghe máy, không trả lời tin nhắn của tôi, rõ ràng hôm trước chúng ta vẫn ổn… Có phải là do ‘cô ta’ không?”

Nghe thấy từ “cô ta,” cả ba lập tức thay đổi sắc mặt.

“Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Tôi không muốn cứ bị bỏ rơi như thế này, làm ơn!”

Ánh mắt cầu xin của tôi dừng lại trên từng người một, cuối cùng hướng về phía Hồ Tuyệt Hưởng.

Hồ Tuyệt Hưởng trông rất do dự, lông mày nhíu chặt, môi mím đi mím lại.

“Hưởng, tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.” Tôi hạ giọng thật thấp, thật khẩn thiết.

Ánh mắt Hồ Tuyệt Hưởng thoáng hiện vẻ không đành lòng, cô ấy cắn chặt răng, như thể đã quyết tâm.

“Ôn Tầm, cậu có biết hôm đó khi tôi đuổi theo, tôi đã nhìn thấy gì không?”

Hồ Tuyệt Hưởng kể lại với tôi rằng, vào cái đêm hôm đó, cô ấy đã đuổi theo và nhìn thấy tôi.

“Không phải người khác, không phải chỉ là ai đó giống cậu, mà chính là cậu.”

“Tớ gọi tên cậu, và cậu đáp lại một cách rất tự nhiên.”

“Tớ nói: ‘Ôn Tầm, cậu lừa tớ đấy à? Bảo là ở trong phòng ngủ, giờ lại làm như tớ là đồ ngốc vậy!’”

“Cậu xin lỗi tớ, nói là không muốn bị phát hiện chuyện cậu và hot boy hẹn hò, rồi cầu xin tớ giữ kín chuyện này.”

“Quan hệ giữa chúng ta rất tốt, chơi với nhau lâu như vậy, giọng điệu cậu nói, những thói quen nhỏ, cả cách ăn mặc hàng ngày, tớ đều nắm rõ như lòng bàn tay.”

“Tớ dám khẳng định 100% rằng người tớ thấy hôm đó chính là cậu!”

“Nhưng ngay lúc tớ đang vui vẻ nói chuyện với cậu, tớ lại nhận được một cuộc gọi từ cậu ở ký túc.”

“Cậu gọi tớ từ phòng ngủ.”

“Vậy thì, người trước mặt tớ lúc đó là ai?”

“Khi ấy, tớ sợ đến mức không nói nổi thêm một lời nào, chỉ biết viện cớ rồi bỏ đi.”

Hồ Tuyệt Hưởng nắm chặt tay thành nắm đấm, như thể chỉ có cách đó mới giúp cô ấy đủ can đảm để kể lại mọi chuyện.

Cô ấy trông rất tồi tệ, chỉ vài câu ngắn gọn mà trán đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi đã từng đoán rất nhiều khả năng.

Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ chỉ là một người nào đó rất giống tôi đã gây chuyện với cô ấy…

Nhưng nhìn phản ứng của Hồ Tuyệt Hưởng…

Tôi hiểu rõ con người cô ấy, cô ấy không phải kiểu người dễ mất tinh thần.

Phản ứng của cô ấy quá chân thật, khiến tôi không thể không nghi ngờ: chẳng lẽ trên đời này thực sự có một người khác giống y hệt tôi?

Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tiến lên nắm lấy tay cô ấy, mong giúp cô ấy thoát khỏi nỗi sợ hãi của khoảnh khắc đó.

Cơ thể cô ấy khẽ run lên, ngước mắt nhìn tôi.

Tôi dành cho cô ấy một ánh mắt đầy an ủi.

Khuôn mặt cô ấy dịu đi một chút, từ từ thở ra một hơi dài.

Lúc này, La Minh Tâm, người từ nãy đến giờ im lặng, cũng lên tiếng: “Tớ cũng từng nghi ngờ rằng mình có vấn đề thần kinh. Sau khi Vương Nhã Chi chuyển đi, vào một đêm, chắc gần giờ đóng cửa ký túc xá.”

“Lúc đó, tớ thức dậy đi vệ sinh, khi trở ra, tớ nhìn thấy cậu.”

“Cậu ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.”

“Tớ rất ngạc nhiên, liền hỏi cậu nửa đêm thế này định đi đâu?”

“Cậu nói có bạn hẹn nên phải đi một lát.”

“Tớ nói cho cậu biết rằng ký túc xá sắp đóng cửa rồi, giờ mà ra ngoài thì khó mà trở về ngủ được.”

“Cậu bảo tớ đừng lo, cậu có cách.”

“Sau khi cậu đi, thực ra tớ rất lo, không tài nào ngủ nổi.”

“Ký túc xá đóng cửa lúc 11 giờ rưỡi, tớ cứ đếm thời gian, nghĩ rằng nếu cậu về trước giờ đó thì không sao. Nhưng, cậu không về, tớ nghĩ chắc cậu ngủ ở khách sạn rồi. Tuy nhiên, sáng hôm sau, cậu lại bò dậy từ trên giường.”

“Tớ hỏi cậu tối qua đi đâu?”

“Cậu bảo cậu không hề ra ngoài…”

“Cậu dường như không nhớ gì về cuộc trò chuyện của chúng ta tối qua.”

“Tớ thấy cậu có vẻ không bình thường, liền âm thầm để ý. Tớ phát hiện rằng gần như mỗi đêm cậu đều rời khỏi ký túc mà không làm ai tỉnh dậy, nhưng hôm sau, lại đúng giờ thức dậy trên giường như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Điều tớ không hiểu là làm thế nào cậu lại trở về ký túc được. Rõ ràng cánh cửa ký túc đã đóng từ lâu rồi.”

“Tối hôm đó, tớ nghe thấy có tiếng ngáy từ giường cậu, tò mò leo lên nhìn thử, và thấy cậu đang ngủ.”