Kết hôn ba năm, chồng tôi lấy lý do quản lý tài chính để giữ thẻ lương của tôi, mỗi tháng chỉ mở cho tôi một nghìn tệ thông qua ví thanh toán chung.
“Toàn bộ chi tiêu trong nhà anh lo, một nghìn này là tiền tiêu vặt của em, như vậy là đủ rồi.”
Nhưng, cách vài hôm anh ta lại bắt tôi mua cái này cái kia, một nghìn tệ chưa đủ tiêu nổi nửa tháng.
Tôi buộc phải hạ giọng xin anh ta thêm tiền.
Anh ta nói một tràng dài, gom lại cũng chỉ một câu: “Lý Vân, tiết kiệm một chút đi, mình còn phải trả tiền vay mua nhà nữa!”
Nhưng tôi lại tận mắt thấy anh ta mua cho cô thực tập sinh mới ở công ty một chiếc túi ba vạn tệ.
Thì ra, chỉ có mình tôi phải tiết kiệm.
1
Chuyến công tác bất ngờ kéo dài thêm một ngày, tôi buộc phải đặt thêm phòng một ngày, lúc thanh toán, ví thanh toán chung chỉ còn hai trăm tệ.
Tiền phòng một ngày là 198 tệ, tiền về còn không đủ.
Bất đắc dĩ, tôi phải gọi cho anh ta xin thêm một trăm tệ.
Gọi hơn chục cuộc mà anh ta không nghe máy.
Tôi đứng ở quầy lễ tân, ánh mắt khinh thường của nhân viên không nói cũng hiểu, tôi xấu hổ vô cùng, đành tiếp tục gọi.
Cuối cùng anh ta cũng bắt máy, vừa mở miệng đã quát: “Lý Vân, rốt cuộc em muốn gì! Suốt ngày chỉ biết xin tiền!”
“Chồng à, bên em chưa xong việc, phải ở lại thêm một ngày, em không còn tiền về nữa, anh cho em thêm một trăm đi, lúc được hoàn ứng em trả lại anh!”
Anh ta cười khẩy: “Lý Vân, em học được nói dối rồi à? Lần này đi công tác có phụ cấp, một ngày tám mươi tệ còn không đủ cho em tiêu, em cứ tìm nhà nghỉ bình dân, chưa đến một trăm là ở được!”
“Nhưng mà…”
“Thôi, lúc đầu đã nói rõ rồi, đừng có tìm anh nữa! Có nhà ai mà vợ tiêu hoang như em không!”
Lời tôi bị anh ta chặn ngang, bên kia còn vang lên tiếng cười nhẹ: “Anh Thời, anh xem cái túi này có đẹp không?”
Là tiếng của Hứa Vi, cô thực tập sinh ở bộ phận của anh ta!
Anh ta lập tức cúp máy, tôi cũng hết cách, đành làm thủ tục nhận phòng trước, rồi lại vay tạm hai trăm qua app vay online.
Vừa mở WeChat, đã thấy Hứa Vi đăng ảnh.
“Đại ca bá đạo quá, chỉ mới nói đẹp thôi mà đã mua luôn rồi!”
Cái túi đó tôi từng thấy trên mạng, giá ba vạn tệ, người thanh toán là anh ta.
Trong ảnh còn có tay anh ta, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, kẹp một chiếc thẻ đen.
Chiếc thẻ này tôi chỉ từng thấy ở chỗ sếp lớn, thẻ kim cương đen, phải có tài sản trên chục triệu mới được cấp.
Anh ta sao lại có?
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, điện thoại lễ tân đã gọi tới.
“Cô Lý, rốt cuộc cô có nhận phòng không, làm xong thủ tục rồi, sao lại yêu cầu hoàn tiền?”
Tôi giật mình!
Vội chạy xuống, vừa thấy tôi, cô lễ tân đã trách: “Cô Lý, tụi tôi đã mất khá nhiều thời gian với cô rồi!”
“Một mình cô làm mất nửa tiếng, sao vừa lên lại đòi hoàn tiền?”
“Tôi đâu có!” Tôi ngạc nhiên.
Nhưng cô ấy đưa tôi xem hệ thống, hiển thị rõ ràng năm phút trước có yêu cầu hoàn tiền.
Tôi sững sờ, chợt nhớ ra: tài khoản app là do anh ta giúp tôi đăng ký, anh ta biết mật khẩu.
Vội vàng đăng nhập lại, hệ thống báo phải nhập mật khẩu mới.
“Xin lỗi, không phải tôi yêu cầu hoàn tiền!”
“Tôi vẫn muốn tiếp tục ở.”
“Xin lỗi, phòng giá khuyến mãi đã hết, giờ chỉ còn loại 398 tệ!”
Tôi chết lặng: “Nhưng tôi…”
“Cô có làm không? Không thì mau dọn đồ đi!”
“Bây giờ là mùa cao điểm, đâu còn nhiều phòng giá rẻ!”
Cô lễ tân mặt lạnh tanh, giọng đầy khó chịu.
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi, tuy không nói gì nhưng tôi cũng hiểu ánh mắt đó.
Tôi cắn răng làm lại thủ tục, đúng lúc đồng nghiệp tới, thấy vậy thì nhắc: “Phụ cấp nhà ở một ngày chỉ hai trăm thôi, cô trả vượt rồi, không được hoàn đâu.”
Tim tôi lại trầm xuống!
Nếu không được hoàn, tháng sau tôi mất bảy trăm.
Vì anh ta từng nói, chi tiêu vượt mức sẽ bị phạt ba trăm.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn vào bài đăng của Hứa Vi, như bị ma xui quỷ khiến mà bấm like.
Ngay sau đó, điện thoại của anh ta gọi tới.
“Lý Vân, cô cố tình phải không? Chỉ là cái túi thôi, cô bấm like làm gì!”
“Con bé khóc vì hành động của cô rồi đấy! Cô lập tức về đây xin lỗi tôi ngay!”
2
Trái tim tôi như bị kim châm dày đặc, tôi không nhịn được mà cười chua chát.
Lần đầu tiên, tôi dập máy anh ta.
Anh ta nỡ chi ba vạn tệ mua túi cho một cô thực tập sinh, vậy mà lại hẹp hòi chỉ vì một cái like của tôi, thật khiến người ta ghê tởm.
Công việc nhanh chóng kết thúc, sau khi trả phòng, tôi cầm hóa đơn về công ty, không ngoài dự đoán, bị phòng tài vụ từ chối.
“Vượt chuẩn rồi, Lý Vân, phụ cấp chỗ ở là hai trăm, hóa đơn này gần bốn trăm rồi! Hơn nữa, dù cô có muốn kê khai theo tiêu chuẩn, hóa đơn cũng phải khớp với số tiền thực trả.”
Quan trọng hơn, còn phải là hóa đơn phòng ở, tôi biết đi đâu kiếm hóa đơn trùng chỗ này nữa?
Bốn trăm đó coi như mất trắng.
Tôi ủ rũ bước ra khỏi phòng tài vụ, chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Lý Vân, có đồ ăn ngoài cho cô!”
Tôi sững người, đồ ăn ngoài? Tôi đâu có đặt!
Tò mò bước ra, thấy một anh shipper tay cầm hai hộp lớn được đóng gói đẹp mắt.
“Cô Lý phải không? Suất hải sản cô đặt đây, thanh toán khi nhận hàng, tổng cộng 6888 tệ!”
Nghe xong tôi chết lặng, “Hải sản? Tôi đâu có đặt! Với lại tôi bị dị ứng hải sản mà!”
“Không nhầm đâu, tòa nhà Trung Hoa số 36, phòng 1703, Lý Vân, số điện thoại là…”
Anh ta đọc vanh vách số điện thoại của tôi, tôi choáng váng, địa chỉ số điện thoại đều đúng, nhưng tôi hoàn toàn không có đơn hàng này!
Anh ta lấy hóa đơn ra cho tôi xem, tôi nhìn kỹ, đúng thật, một tiếng trước có đơn đặt hàng qua app giao đồ ăn, và anh shipper là dịch vụ giao tận nơi.
Không chỉ thanh toán khi nhận hàng, tôi còn phải trả thêm phí giao hàng 80 tệ, tổng cộng hơn 6900 tệ, gần 7000 tệ khiến tôi choáng váng!
Tôi vội vàng gọi cho Thẩm Thời, nhưng anh ta không nghe máy.
“Cho cô hay, mau trả tiền đi, không thì lát nữa tôi vào gặp lãnh đạo các người! Tính ăn chùa à?”
Các đồng nghiệp xung quanh đều nhìn tôi, tôi cầm chặt điện thoại, hết cách, đành rút tiền qua app vay online, rút một vạn để trả. Anh shipper còn khinh thường nói: “Ăn không nổi thì đừng có đặt! Thật là!”
Tôi im lặng không đáp, chờ anh ta đi rồi, mang hải sản chia cho đồng nghiệp.
Nhìn họ cười vui, tôi chẳng thể nào cười nổi.
Cố chịu đến hết giờ làm, tôi lập tức xách túi về nhà, việc đầu tiên là đổi hết mật khẩu các app giao đồ ăn, sau đó khóa luôn thẻ lương của mình trên mạng.
Cuối cùng, tôi đăng ký tài khoản trên nền tảng làm thêm, tôi muốn bắt đầu lại cuộc sống.
Trên đường về, tôi thấy bài đăng của Hứa Vi trên vòng bạn bè.
“Sếp hào phóng, vì tôi mà chi tiền!”
Trong ảnh rõ ràng là cô ta đang đăng nhập tài khoản giao đồ ăn của tôi, đặt suất hải sản.
Tôi lập tức lưu lại video đó.
Trong lòng nhói lên một nỗi đau khó tả.
Chỉ vì tôi like bài, Thẩm Thời bắt tôi phải xin lỗi, tôi không chịu, anh ta liền dùng cách này để trừng phạt tôi.
Thật nực cười, ba năm hôn nhân của tôi với Thẩm Thời, sao lại thua một trò đùa của thực tập sinh chứ?
Lần này tôi không thèm gọi chất vấn anh ta nữa, vì tôi biết, anh ta sẽ chẳng đứng về phía tôi, huống hồ chuyện này là do anh ta bày ra.
Về đến nhà, tôi không nấu cơm, cũng không thèm ninh canh cho Thẩm Thời nữa, tự mình đặt suất ăn ngoài.
Trước đây để tiết kiệm, tôi toàn tự đi chợ nấu nướng.
Thẩm Thời thỉnh thoảng đi xã giao, mang về ít đồ ăn thừa, còn giả vờ nói là cải thiện bữa ăn cho tôi.